Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, chỉ thấy Yến Xu đã dùng bánh tráng bò bía (1) cuốn thịt bồ câu xào thập cẩm lại, sau đó múc thêm một chén canh vịt rồi đưa tới trước mặt hắn, cười nói: “Đêm qua bệ hạ đã vất vả nhiều rồi, mau ăn chút gì bồi bổ đi ạ.”
Khụ khụ, hai món này đều là những món ăn cao cấp có tác dụng bổ thận tráng dương đấy.
Chỉ mới lần đầu mà hắn đã “mạnh” như thế, nhưng cái gì cũng vậy, tốt nhất không thể dùng hết trong một lần, cho nên nàng phải giúp hắn bồi bổ lại phần nào từ phương diện ẩm thực mới được.
Vũ Văn Lan: “…”
Hắn đã hiểu ý của nàng rồi, xem ra nàng ấy muốn hắn “chậm mà chắc”.
Có điều… nàng lo xa quá rồi.
—— Hắn đã tích trữ nhiều năm như thế, cho dù không “tiết kiệm” thì cũng sẽ không dùng hết nhanh như vậy.
Nghĩ như thế, cảnh tượng đêm qua lại hiện lên trước mắt khiến tâm tình của Vũ Văn Lan vui sướng không thôi, giơ tay cầm cuốn bò bía mà nàng đã cuốn sẵn lên ăn.
Ôi chao, món thịt bồ câu xào này vừa thơm vừa cay vô cùng ngon miệng, được cuốn trong bánh tráng bò bía thì hương vị lại tăng thêm một bậc.
Ăn một cuốn bò bía xong, hắn bắt đầu chuyển sang ăn canh. Thịt vịt được hầm nhuyễn nhừ, nước canh cũng tươi ngon khiến người ăn thỏa mãn vô cùng.
Vũ Văn Lan cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu.
—— Nói tóm lại, cơn ác mộng luôn bủa vây hắn đã hoàn toàn biến mất. Cuộc đời hắn đã hoàn toàn bước sang một trang mới.
Tuyệt vời!
~~
Các đại thần đều phát hiện, tâm trạng của quân vương hôm nay khá tốt.
Không chỉ xử lý mọi chuyện một cách sáng suốt và quyết đoán, mỗi lúc nói chuyện với họ, trong mắt bệ hạ còn mang theo ý cười nữa chứ, thật đúng là khiến bọn họ được sủng ái mà lo sợ.
Thấy cảnh này, chờ đến khi buổi chầu kết thúc, học sĩ viện Hàn Lâm Trâu Mặc Trung nhân cơ hội hỏi: “Không biết dạo gần đây bệ hạ có tin tức gì của Tiêu Dao Công Tử hay không ạ? Chẳng lẽ người đó đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Hửm?
Vũ Văn Lan lập tức nhướng mày: “Sao Trâu khanh lại hỏi như thế?”
Trâu Mặc Trung nói: “Thần chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi ạ, bởi vì nếu không có chuyện gì thì tại sao đã lâu như vậy rồi mà công tử còn chưa ra tác phẩm mới? Đã hơn một tháng rồi đấy ạ.”
Hử? Đã hơn một tháng rồi sao?
Vũ Văn Lan lấy làm lạ, rõ ràng hắn thường xuyên thấy Yến Xu viết truyện mà.
Hắn nghĩ kỹ lại, cuối cùng mới nhớ ra ——
Cuốn tiểu thuyết mà nàng viết lần trước là về vụ án luyến đồng, mà từ đó đến giờ đúng là đã hơn một tháng thật.
Trong quãng thời gian này nàng có viết về chuyện tằng tịu giữa con dâu Tần An Công và người hầu trong phủ —— đáng tiếc bởi vì bị hắn chuốc say cho nên Tần An Công thế tử đã nói huỵch toẹt ra hết, bởi vậy quyển tiểu thuyết cũng chết non.
Tiếp đến nàng lại viết tiểu thuyết về cuộc tình lâm ly bi đát của một quả phụ và bạn cũ của người chồng quá cố của bà ấy —— đáng tiếc bởi vì có liên quan đến chuyện cá nhân của Mục phu nhân cho nên cũng không thể xuất bản…
Mà hai ngày trước thì nàng lại đi hóng hớt chuyện của Như Ý Phường, bởi vậy vẫn chưa viết được chữ nào.
Tối qua vất vả lắm mới có cơ hội cầm bút thì lại bị hắn ôm lên giường…
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Lan nói: “Hẳn là người nọ có chuyện gì đó quan trọng hơn cần phải làm, cho nên tạm thời không có thời gian viết tiểu thuyết thôi.”
Trâu Mặc Trung lại nhíu mày hỏi: “Nhưng với một người chuyên viết tiểu thuyết để kiếm tiền nhuận bút thì có chuyện gì quan trọng hơn việc viết tiểu thuyết được ạ?”
Nào biết, ông ấy mới vừa dứt câu thì đã thấy quân vương nhíu mày lại: “Trâu khanh nói thế là không phải rồi. Trừ viết tiểu thuyết ra, đời người vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng khác mà, chẳng hạn như chuyện vợ chồng đầu gối tay ấp bên nhau, hoặc là chuyện sinh con đẻ cái, những chuyện này chẳng lẽ không quan trọng ư? Không lẽ khanh muốn người nọ phải cầm bút cả ngày, không được hưởng thụ những chuyện vui khác hay sao?”
Trâu Mặc Trung khựng lại.
—— Rõ ràng ông ấy đang nói về Tiêu Dao Công Tử mà, sao tự dưng quân vương lại nổi bão thế này…
Trâu Mặc Trung chỉ đành vội cúi đầu, nói: “Bệ hạ nói chí phải. Là vì dạo này thần bị những thương nhân bán sách thúc giục nhiều quá cho nên mới lỡ lời như thế thôi ạ, mong bệ hạ thứ tội.”
Nghe ông ấy nói như vậy, sắc mặt của quân vương mới dịu đi: “Bọn họ thúc giục khanh như thế nào?”
Trâu Mặc Trung thở dài: “Vì muốn cướp được sách mới của Tiêu Dao Công Tử, bọn họ cứ túc trực ở cửa nhà thần suốt cả ngày, mỗi lần thấy thần về nhà hoặc ra ngoài thì họ sẽ nhào tới vây quanh rồi hỏi này hỏi kia. Thậm chí còn có thương nhân bán sách của nơi khác mang đệm chăn tới nằm ngay trước cửa nhà thần nữa cơ.. Nhiều lần thần suýt không vào được nhà luôn đấy ạ.”
Vũ Văn Lan: “…”
Điên cuồng đến vậy sao?
Nghe Trâu Mặc Trung kể như thế thì đúng là ông ấy cũng không dễ dàng gì.
Hắn đành phải nói: “Để Trẫm hỏi thử, nếu người nọ rảnh rỗi thì nhất định sẽ viết thôi.”
Trâu học sĩ ủ rũ: “Hy vọng Tiêu Dao Công Tử sẽ không để thần chờ quá lâu.”
Chậc, mỗi ngày ra cửa mà cứ như bị chủ nợ tới đòi nợ thế này thì ai mà chịu nổi.
Quân vương đột nhiên ho khan hai tiếng: “Nếu không được nữa thì Trẫm sẽ cho người chuẩn bị một cái giường cho khanh ở viện Hàn Lâm, khanh cứ ở tạm trong đó mấy ngày, chờ người nọ viết xong thì sẽ gửi tới cho khanh ngay, khanh thấy sao?”
Trâu Mặc Trung: “…”
Chuẩn bị một cái giường cho ông ấy ở viện Hàn Lâm?
Bệ hạ nghĩ ra biện pháp hay thật đấy…
Ông ấy chỉ đành cười khổ: “Cảm ơn sự quan tâm của bệ hạ.”
~~
Lúc này, Yến Xu – người còn chẳng hay biết gì – đang nằm bẹp trên giường như con cá khô một nắng.
Suốt buổi sáng hôm nay, trừ lúc ăn cơm là cần ngồi vào bàn ra, thời gian còn lại nàng đều nằm trên giường.
Chậc, không phải nàng không muốn viết tiểu thuyết, nhưng eo lưng của nàng đã mỏi nhừ rồi, đi hai bước đã thấy mệt chứ đừng nói chi là ngồi.
… Tóm tắt lại là, đàn ông mới được “ăn mặn” thật đáng sợ.
Thấy đã tới gần buổi trưa, Yến Xu vừa định cho người dọn cơm trưa lên thì lại thấy Phú Hải tới, trong tay còn bưng một cái hộp gỗ, hai tiểu thái giám phía sau thì khệ nệ bê một sọt gì đó.
Yến Xu nhờ Nhẫn Đông đỡ mình đi ra gian ngoài, hỏi: “Phú công công đến đây có việc gì thế?”
Phú Hải cười hớn hở nói: “Khởi bẩm nương nương, thấy đã gần đến Tết Đoan Ngọ, bệ hạ bảo nô tài mang một hộp trân châu Nam Hải dùng để thắt dây đeo ngũ sắc đến cho ngài, ngoài ra còn có anh đào mới mua hôm nay nữa ạ, bệ hạ nói ngài thích ăn nên nhân lúc còn tươi đã mang đến cho ngài một sọt.”
Một sọt anh đào?
Yến Xu sửng sốt.
—— Anh đào vẫn còn là một loại trái cây khá hiếm ở thời đại này, phải vận chuyển từ nơi khác vào kinh thành, cho nên dù là trong cung thì số lượng của nó cũng không được nhiều.
Trừ phần được hiến cho Hoàng đế, Thái Hậu và phần giao cho Ngự Thiện Phòng để làm điểm tâm ngọt ra, phần còn lại thường sẽ dùng để thưởng cho đại thần trong triều, bởi vậy năm ngoái nàng chỉ ăn được nhiều nhất tầm mười mấy quả thôi.
Thế mà bây giờ lại có một sọt anh đào thật to đặt ở trước mặt nàng!
Không chỉ có thế, Hoàng đế còn tặng cho nàng một hộp trân châu Nam Hải, bảo nàng dùng chúng để thắt dây đeo ngũ sắc?
Chẳng lẽ đây là… Ưu đãi sau khi thị tẩm sao?
Chậc chậc chậc, Hoàng đế không chỉ cho nàng “lần đầu” của hắn mà còn dùng nhiều thứ như vậy để dỗ ngọt nàng, cũng ngây thơ phết đấy chứ.
Nàng vội cười nói: “Cảm tạ long ân của bệ hạ.”
Nói xong lại hỏi: “Không biết phần anh đào của Thái Hậu có đưa qua đó chưa?”
—— Tuy Hoàng đế ưu ái nàng, nhưng nàng cũng không thể quên thân phận của mình được.
Trong cung này, Thái Hậu mới là người quan trọng nhất, cho dù là chuyện gì thì cũng không thể vượt mặt bà ấy được.
Phú Hải vội gật đầu: “Nương nương yên tâm, trước khi sai nô tài tới đây, bệ hạ đã cho người đưa anh đào sang cung Từ An trước rồi ạ.”
Chú thích:
1. Bánh tráng bò bía: Hay còn gọi là bánh tráng xốp đậu xanh (Hán Việt: xuân bính), là loại bánh tráng được làm từ bột mì, ăn vào có mùi đậu xanh thơm thơm, độ dẻo và dai tốt hơn bánh tráng bột gạo mình hay ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT