Chương 317

Nhưng ở đây anh có một bầu nhiệt huyết hừng hực mà!

“Em đồng ý!”

Lâm Kiều Như gật đầu hết mình, kích động rớt nước mắt.

Cô chẳng cần phải hoành hoành tráng trắng mà làm gì, chỉ cần có được niềm hạnh phúc giản đơn, tóc trắng bạc đầu, nắm tay đến già mà thôi.

Một lát sau, hai người bước xuống đu quay, đáp xuống mặt đất, song hai tay vẫn nắm chặt vào với nhau.

Dường như thế gian này chẳng có thứ gì có thể chia tách hai người bọn họ.

“Kiều Như này, tháng sau chúng mình cử hành hôn lễ đi, em có yêu cầu gì không?” Tần Phong mở miệng hỏi.

Anh đã không thể chờ thêm phút giây nào nữa, anh muốn được nhìn thấy khung cảnh cô mặc áo cưới.

“Nghe anh cả!”

Lâm Kiều Như như thể chú chim non nép trong lòng anh, như thể là một cô vợ nhỏ thật sự, rúc vào trong lòng Tần Vũ Phong.

“Ừ, thế thì cứ để anh sắp xếp hết cho!”

Chỉ cần Tần Vũ Phong bằng lòng là đã có thể tổ chức một cuộc hôn lễ hoành tráng rầm rộ tầm cỡ thế kỷ, thậm chí còn long trọng hơn cả ngày kỷ niệm trao quân hàm nữa là!

Nhưng anh lại không hề muốn làm việc khoe khoang như thế!

Một mặt, anh là chiến thần Thiên Vũ nổi danh khí thế tử phương, cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Vân càn quét khác giới thương nghiệp cơ mà!

Nếu như công khai cử hành hôn lễ thì chỉ sợ sẽ gây ra cơn chấn động đến toàn bộ tầng lớp cấp cao của Đại Hạ, sẽ có vô số nhà giàu danh gia vọng tộc sẽ ùa đến để mà lặng lẽ, như thế thì lại rêu rao quá mức.

Mặt khác, Tần Phong Vũ chém chết ba tên cao thủ của Hổ Bảng, triệt để trở mặt với Tần Phiệt.

Mà gã em trai nhặt được giữa đường – Tần Thiên Lâm của anh thì hiện giờ tính mạng vẫn đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nguy cơ rình rập sớm tối.

Tần Phiệt tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ, nội tình và thực lực tích tụ suốt mấy trăm năm cũng chẳng phải là thứ có thể khinh thường cho được.

Mặc dù bên người Lầm Kiều Như đã có Công Hoa trong mười hai vệ trung thiết huyết bảo hộ rồi, nhưng nếu như gặp phải cao thủ tầng đỉnh chóp thì Khổng Tước cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi.

Thế nên trước mắt thì tốt nhất vẫn là khiêm tốn mà làm việc thôi, cứ an an ổn ổn mà cử hành hôn lễ là được.

“Tinh tinh tinh!”

Bất chợt, điện thoại của Tân Vũ Phong reo chuông. Người gọi điện đến chính là người bạn tưởng giao đã quen biết bao năm của anh, Quách Thường Lân.

Năm đó, khi Tần Vũ Phong bị trục xuất khỏi dòng tộc, bị vứt bỏ ở biên giới phía bắc Sông chết mặc bay. Trong đội quân cảm tử, anh kết bạn với một đám anh em tốt, mà Quách Thường Lân chính là một người trong số đó.

Bọn họ đã cùng nhau vác súng, là người đồng chí, đồng đội có thể giao phó sau lưng cho đối phương. Tuy rằng chẳng hề có quan hệ huyết thống, song tình cảm giữa hai người họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.

Về sau thì Quách Thường Lân kế thừa sản nghiệp gia đình.

Còn Tần Vũ Phong thì lại liên tiếp lập nhiều chiến công vang dội, được đặc biệt tiến cử, trở thành chiến thần Thiên Vũ danh. tiếng vang dội của Cửu Châu!

Có điều, thân phận của Tần Vũ Phong là tuyệt mật, đến cả Quách Thường Lần cũng không rõ ràng, chỉ nghĩ anh đi lính ở biên giới phía Bắc mà thôi.

Tuy rằng mấy năm nay hai người rất ít khi liên lạc qua lại nhưng cảm tình cũng chẳng hề phai nhạt theo thời gian.

“Anh Phong, lâu rồi không liên lạc, anh còn trong quân ở biên giới phía Bắc không vậy?”

Loa điện thoại phát ra tiếng nam giới ở độ tuổi khá trẻ.

“Mới về đến Dương Hải thôi!”

Tần Vũ Phong trả lời. “Thế thì tốt quá!”.

 

Quách Thường Lân vui mừng khôn xiết:”Anh Phong, thực ra em có chuyện vui muốn bảo với anh đây…em sắp kết hôn rồi! Ngày mai, sẽ tổ chức đám cưới ở tỉnh Thạch Trì, anh có thời gian qua tham dự không”

“Đương nhiên! Anh em làm đám cưới sao anh không đến dự cho được? Cậu gửi thời gian cụ thể cho tôi, tầm đó tôi qua nhất định sẽ dúi cho cậu cải phong bì dày cộp cho coi!”

Tần Vũ Phong cười bảo.

“Đừng! Anh Phong, anh đến dự là nể mặt em lắm rồi!”

Quách Thường Lân kích động cực kỳ. Vốn dĩ anh ta cũng ôm tâm lý ăn mày nên mới gọi thử xem thế nào.

Lỡ như Tần Vũ Phong vẫn đang đi lính ở vùng biên giới phía Bắc, bảo vệ biên cảnh thì chắc hẳn là chẳng đến được. Không ngờ rằng…đúng lúc Tần Vũ Phong đang ở Dương Hải.

Dương Hải là thành phố ven biển thuộc tỉnh Thạch Trì, cách nội thành cũng phải hơn trăm km, lát xe tầm một tiếng là đến nơi, “Anh Phong, thế thì buổi tối ngày kia chúng ta phải uống một chầu đã đời!”

“Hahaha…chắc chắn là sẽ chuốc cho chú rể say mèm luôn!”

Tân Vũ Phong cười lớn.

Giờ phút này, Tần Vũ Phong vẫn chưa biết rằng…hành trình đi tỉnh Thạch Trì lần này sẽ trở thành một chuyến đi đầy những gió tanh mưa máu!

Mà những mù mờ về thân phận của Lâm Kiều Như cũng sẽ dần dần trồi lên mặt nước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play