Chương 312

Lúc trước, Tân Vũ Phong yêu cầu Lâm Kiều Như ngoan ngon trở về biệt thự. Mặc dù đã làm theo, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng cho Tần Vũ Phong.

Hơn nữa, cả khu biệt thự đều có thể nghe rõ trận chiến kinh thiên động địa đó. Những cô suốt ngày ở trong biệt thự, bản thân thì không sợ hãi mà là lo lắng bộ dạng của chính mình sẽ trở thành gánh nặng cho Tần Vũ Phong.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy khắp người Tần Vũ Phong đẫm máu, cô chỉ cảm thấy thật đau lòng, tiếng khóc cũng trở nên chết lặng. Thật là ngu ngốc, “Tân Vũ Phong, kiên trì một chút!”

“Những ngày tháng hạnh phúc vừa mới bắt đầu. Không phải đã nói hay sao, chúng ta phải cùng nhau già đi!”

“Anh không thể ích kỷ như vậy mà bỏ mặc tôi!”

“Tôi không cho anh chết! Anh nghe tôi nói không…anh không thể chết !”.

Lầm Kiều Như cắn răng, dùng thân thể mềm mại gầy yếu của mình nâng cơ thể vạm vỡ của Tân Vũ Phong mang đi. Bệnh viện gần nhất cũng cách khu biệt thự vài kilomet.

Trên đường đi, Tân Vũ Phong hôn mê, đem trọng lượng của chính mình đè lên thân thể mỏng manh. Lâm Kiều Như thở hổn hển, ngã xuống đất mấy lần, tay và đầu gối đều trầy xước. Những bước chân của cô không hề dừng lại. Điều này chỉ đơn giản cố đang cố gắng kiên trì! Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng mang theo Tân Vũ Phong đến bệnh viện.

“Bác sĩ, cứu người!”. Lâm Kiều Như ngay lập tức vội vàng chạy đến phòng khám bệnh. Nhìn thấy Tần Vũ Phong cả người bê bết máu, trên người đầy thương tích, nhiều người có mặt không khỏi giật mình.

Họ đã sống hơn nửa cuộc đời, đây có lẽ là lần đầu tiên họ thấy người xuất hiện với tình trạng thương tích đáng sợ như vậy.

“Thanh toán tiền trước, Mười năm triệu!” Y tá lạnh lùng nói.

“Tôi…tôi không mang theo tiền, có thể chữa trị vết thương trước được không, tôi quay lại lấy!” Lâm Kiều Như lo lắng.

“Không! Quy định là quy định: Bệnh viện không phải là nơi làm từ thiện. Nếu cô chạy trốn và không trả tiền thì sao, lúc đó phải làm thế nào với tiền viện phí?”

Lời nói của cô y tá khiến Lâm Kiều Như có cảm giác như rơi vào hầm băng, gần như sụp đổ. Cô cố hết sức công Tân Vũ Phong trên lưng mang đến bệnh viện, thế nhưng không ngờ thể lại gặp vấn đề về tiền viện phí!

Bây giờ cô không mang theo điện thoại di động, cô không có cách nào để cầu cứu, kêu trời không được mà kêu đất cũng không được.

Nếu bây giờ cô vội vàng trở về biệt thự lấy tiền, như vậy Tần Vũ Phong sẽ bỏ lỡ cơ hội chữa trị tốt nhất, nói không chừng còn có thể mất mạng.

Đột nhiên, Lâm Kiều Như nhìn về phía người nhà của những bệnh nhân khác đang có mặt tại đây, thành khẩn mà nói: “Cô chú ơi, mọi người có thể làm việc tốt mà cho tôi vay một ít tiền được không? Tôi nhất định sẽ trả ơn cô, chú gấp mười lần!”

Nghe thấy cô mở xin vay tiền, người qua đường đều nhao nhao nhìn rồi tản ra xa, cư xử vô cùng thờ vợ.

Bọn họ không tin lời Lâm Kiều Như và cho rằng đây là một trò lừa đảo mới. Hơn nữa, vết thương của Tân Vũ Phong nghiêm trọng đến mức cho dù có vay tiền chữa trị thì 80% cũng không qua khỏi.

Lúc này, Lâm Kiều Như rơi vào tuyệt vọng chưa từng có, nước mắt trượt dài trên má làm thầm ướt cả váy áo.

“Cô gái nhỏ, cậu đây có thể cho cô mượn tiền!”

Đột nhiên, một cậu thanh niên trẻ tuổi tóc vàng bước tới, trên người mặc toàn những nhãn hiệu thời trang đường phố có giá trị, rõ ràng dễ nhận ra đây là công tử nhà giàu.

“Có thật không?” Ánh mắt Lâm Kiều Như sáng lên và cô dường như đã gặp được ân nhân cứu mạng rồi.

Tất nhiên là thật! Tôi mỗi ngày đều có hơn mười tám triệu tiền tiêu vặt! Nhưng”

Thanh niên tóc vàng quay lại, bày ra vẻ đùa cợt: “Số tiền này không thể đưa cho cô một cách vô ích được. Anh chàng này rất quan trọng đối với cô đúng không? Cô có sẵn sàng làm mọi thứ để cứu anh ta không?”

“Đồng ý!” Lâm Kiều Như nặng nề gật đầu. Tần Vũ Phong chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô. Cô thà từ chối sự tán tỉnh của chiến thần Thiên Vũ, từ chối vinh hoa phú quý mà lựa chọn ở bên Tần Vũ Phong. Chỉ cần có thể cứu Tân Vũ Phong, cô thậm chí sẵn sàng hy sinh bản thân, “Hehe..

Người thanh niên tóc vàng cười một cách quỷ dị và tiếp tục mở miệng nói: “Đã vậy thì chúng ta cùng chơi game đi! Có dập đầu một cái, tôi liền cho cô ba mươi nghìn, dập nhiều thì tôi đưa có nhiều tiền! Chỉ cần có dập đủ 500 cái, không phải là đủ khả năng trả tiền viện phí rồi sao?”

Ngay khi lời này được nói ra, toàn bộ người tại đây được một phen dậy sóng. Nhiều người qua đường bắt đầu chỉ trích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play