Chu Luân nhíu mày khó chịu, rõ ràng quyến rũ người ta xong không chịu trách nhiệm. Chỉ vì một tiếng rên khe khẽ lúc nãy thôi mà mùa xuân hắn tràn về không kịp chào đón.
Thình lình bên ngoài có tiếng bước chân, Khúc Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Chu Luân đã kéo cậu về phía sau. Khúc Hạ ngẩng đầu, một mảng áo trắng hoa văn chỉ vàng đập vào mắt, cậu há miệng muốn nói thì có bàn tay bịt miệng lại.
Chu Luân ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng. Bên ngoài có tiếng cười nói của người làm cánh cửa vang lên tiếng cọt kẹt, xem chừng là có người bước vào.
Khúc Hạ xấu hổ, bên ngoài là nhân viên đoàn phim, còn cậu với Chu Luân lại chui vào chung một phòng vệ sinh, chưa kể người kia đang hưng phấn, bên dưới đã cương như muốn xé vải quần chui ra ngoài.
Đợi người bên ngoài rời đi, Khúc Hạ mới nói: "Anh Luân..."
"Im lặng..." Chu Luân gằn giọng. Khúc Hạ nghe âm thanh quần áo sột soạt bên dưới, cậu biết Chu Luân đã cởi dây lưng. Hắn lôi hung khí ra bên ngoài rồi vuốt nhẹ mấy cái. Khúc Hạ ngượng chín mặt: "Anh... cái này..."
"Chịu khó một chút, tôi sắp xong rồi."
Tiếng thở dốc rù quến của người kia cứ vang mãi bên tai, Khúc Hạ xấu hổ đến nỗi không dám nhìn xuống dưới. Thi thoảng hung khí của người kia cứ đâm vào đùi cậu, Khúc Hạ lờ mờ đoán được thứ này của hắn rất lớn. Khúc Hạ mím môi, thầm cầu nguyện Chu Luân làm gì cũng nhanh lên một chút đi.
Chu Luân tự vuốt ve cây hàng của mình cảm thấy không đủ, cậu con trai thường xuyên chiếm tâm trí của hắn đang ở trước mặt đang xoắn xuýt và ngại ngùng. Chu Luân vuốt mãi vẫn không ra, hắn nhớ nhung bàn chân mềm mại của Khúc Hạ, nhưng tình huống hiện tại hắn không thể kêu Khúc Hạ dùng chân làm cho mình. Chu Luân càng lúc càng khó chịu, món ngon ngay trước mặt mà không được gặm nhắm. Hắn nhìn đôi tai đang ửng hồng của Khúc Hạ, cảm thấy nó ngon miệng vô cùng. Có lẽ ngon như đôi chân mượt mà của Khúc Hạ chà sát thanh long côn của hắn.
Chu Luân cúi xuống, cắn nhẹ lên tai Khúc Hạ. Khúc Hạ giật mình, vô tình bật tiếng rên. Chu Luân gật gù trong lòng, tai người này vừa mềm vừa ngọt như món bánh mà hắn thường hay ăn.
"Anh..."
Chu Luân cười khẽ, hắn vuốt ve túp lều nhỏ của Khúc Hạ. Hắn cố tình thổi hơi vào tai cậu, dùng tông giọng quyến rũ nhất thì thầm: "Em... cũng lên rồi?"
"Anh cứ dùng mãi cái giọng gợi tình đó thì không lên sao được." Khúc Hạ cắn môi, phẫn uất nhìn hắn.
Chu Luân khẽ cười, hắn vói tay vào quần cầu. Khúc Hạ luống cuống chặn lại: "Anh định làm gì?"
"Em không định hạ nhiệt à?"
"Lát nó tự xuống thôi."
"Là đàn ông với nhau, sợ gì."
Sợ chứ, vô tay anh thì cái gì cũng đáng sợ.
Khúc Hạ cố gắng đẩy tay người kia ra nhưng tay chu Luân cứ xấn tới mờ đai lưng của cậu. Chu Luân siết cổ tay cậu rồi áp cậu vào tường. Cánh tay bị người kia bắt lấy, Chu Luân cắn tai cậu: "Ngoan một chút."
Khúc Hạ rùng mình, lực tay người này rất mạnh làm cậu giãy hoài không ra. Còn Chu Luân đối với việc cậu phản kháng có chút hứng thú, hắn cười khẽ rồi lôi cây sinh mệnh của cậu ra khỏi quần. Ngón tay hắn mơn trớn trên đỉnh cây, hắn khẽ thì thầm vào tai cậu: "Của em rất nóng."
"Anh buông ra đi mà... không em kiện anh bây giờ."
"Kiện tôi vì tội gì? Thủ dâm giùm em? Hm... thế ai sẽ là nhân chứng của em? Là tôi đúng không? Lúc đó tôi sẽ nói là em làm tôi nứng, nên tôi với em là thông đồng làm bậy." Chu Luân cười khẽ, hắn để thanh long côn của mình với cây sinh mệnh của cậu cùng một chỗ. Bàn tay lớn của hắn vuốt ve nhịp nhàng. Cậu thở nặng nề, bên dưới nóng quá, là cái nóng đến từ thứ kia của hắn, nó khiến cho cậu vừa ngại vừa hưng phấn.
Ai mà ngờ có một ngày mình với thần tượng vạn người mê chen chúc một cái nhà vệ sinh rồi cùng nhau tuốt súng kiểu này. Bàn tay điêu luyện của người kia làm cậu rất sướng, không biết là do lâu rồi cậu không làm hay là do bàn tay thần tượng vuốt ve hạ bộ đem lại cảm giác mới lạ như thế này.
"Anh... vô liêm sỉ..."
"Ưm... anh... ah... nhẹ một chút..."
"Nhẹ thì làm sao mà sướng?" Chu Luân cười khẽ, tiếng rên rỉ của Khúc Hạ dễ thương thật, làm hắn muốn cậu cứ phát ra mấy tiếng đó mãi thôi. Cái miệng người này bình thường hát đã hay rồi, nay thở dốc cũng hay, không biết cái miệng này hôn một cái có ngọt ngào như tiếng thở dốc không nữa.
"Ah... Chu Luân... đáng ghét..."
"Em đừng rên nữa, sẽ có người vào..."
Chu Luân cúi xuống hôn cậu. Khúc Hạ chưng hửng, tên này là ai? Tên này không phải là Chu Luân! Chu Luân sẽ không làm những hành động OOC như vậy!
Khúc Hạ cố đẩy Chu Luân ra nhưng lưỡi đối phương đã chen vào khoang miệng cậu. Đầu lưỡi bên kia cứ khiêu khích lưỡi cậu, chiếm thành đoạt đất khám phá khoang miệng cậu. Khúc Hạ run rẩy, không biết hai tay mình từ khi nào đã chuyển từ đẩy sang bấu víu vai hắn.
Lúc môi họ rời nhau, Khúc Hạ hết hơi ngã vào lồng ngực Chu Luân, bên dưới Chu luân đã dùng tố độ nhanh nhất vuốt ve cho cả hai. Như có luồng điện từ bên dưới truyền thẳng lên não bộ, các sợi dây thần kinh nhạy cảm đồng loạt phát tín hiệu làm cậu trân mình bắn ra. Chu Luân cũng bắn ra ngay sau đó. Chu Luân thì thầm vào tai cậu: "Ra rồi."
Khúc Hạ đâu còn tâm trí nào để ý lời Chu Luân nói, cậu vẫn còn cảm giác trôi bềnh bồng trên mây đây này.
.
Đợt quay tiếp theo Khúc Hạ xấu hổ không dám nhìn mặt Chu Luân, những hình ảnh ướt át lúc nãy cứ hiện trong tâm trí cậu. Đến bây giờ cậu như thể còn cảm nhận được độ nóng cái ấy của hắn, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy cây sinh mệnh của cậu cùng hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cậu, như có ma thuật thần bí nào đó khiến cho giọng nói quyến rũ của hắn cứ quẩn quanh tai cậu. Khúc Hạ nhịn không được mân mê tai mình, thường xuyên thất thần vài giây trong lúc quay. Chu Luân biết cậu đang nghĩ gì, khóe miệng hắn cứ cong thành vòng cung, ngay cả ánh mắt cũng ngập ý cười trong đó. Các fan thân thiết của hắn nhìn thấy ánh mắt dịu dàng hắn cứ thắc mắc mãi, không biết nguyên do gì mà Chu Luân lại vui đến như vậy.
Trong khi fan tò mò thì Vân Anh và Tố Tố nhận ra Chu Luân cứ nhìn về phía Khúc Hạ mãi. Ngay cả ý cười đó cũng dành cho cậu, thậm chí Chu Luân muốn chọc ghẹo ai đó cũng nhắm Khúc Hạ làm cậu đỏ mặt tía tai phạm lỗi vài lần. Tố Tố mím chặt môi, càng nhìn Khúc Hạ càng ngứa mắt.
Còn Vân Anh lại nhớ đến những lời Tố Tố nói trong nhà vệ sinh, cô càng quả quyết Khúc Hạ là dùng thân thể quyến rũ Chu Luân mới vào được Paradis.
Số quay của Khúc Hạ vừa kết thúc đã có người bên bài khoe "đường" gặm được từ Chu Luân và Khúc Hạ.
Khúc Hạ nhờ trợ lý đặt cơm cho fan, nhưng không ngờ rằng cùng một hãng cơm mà trợ lý Chu Luân thường xuyên đặt cho fan hắn. Bài viết bị vô số fan Dưa Hấu mắng chửi, cho rằng Khúc Hạ là gà của Paradis, đặt cơm chung một chuyện là bình thường. Hai bên cãi nhau chí chóe, cho đến khi Hân Thi với Yến Hà tung ra bộ ảnh Chu Luân chụp chung với Khúc Hạ, kèm theo là những hình ảnh hai cô nàng chụp lén cảnh Chu Luân mang cơm cho Khúc Hạ rồi kéo Khúc Hạ tìm chỗ vắng ngồi ăn, fan Dưa Hấu đột nhiên lặn mất tăm không thấy đâu.
Sau lần quay đó, Khúc Hạ gặp chuyện phiền phức khác. Vân Anh đăng ảnh thường xuyên tag tên cậu vào. Những tấm ảnh Vân Anh chụp lúc đi quay không liên quan đến cậu vẫn tag tên, chụp hình một que kẹo cũng tag tên, chụp một món ăn hay linh ta linh tinh cũng tag tên. Có người tìm hiểu mới biết hai người là anh em, nếu không chắc có bài báo nào bẻ chữ cắt nghĩa nói Vân Anh là người tình mới của cậu rồi.
Khúc Hạ cảm thấy mệt mỏi, thỏa thuận không liên quan đến nhau họ cứ thế giả bộ quên rồi.
Cậu đem chuyện phiền phức này nói cho Quân Bảo nghe. Cậu thở dài: "Em chặn cô ta được không?"
Quân Bảo lắc đầu: "Sẽ có bài báo vu khống em, chưa kể cô ta sẽ nhân cơ hội đó khuấy mọi chuyện lớn hơn. Mục tiêu cô ta là dùng em làm bàn đạp để kiếm quảng cáo, nâng danh tiếng mình lên."
Quân Bảo vừa nhìn là đã biết Vân Anh dùng chiêu trò gì liền, gà của Paradis đâu phải là đồ chùa, muốn lợi dụng dùng ké đâu có được. Quân Bảo xoa cằm: "Em có clone không, xài đỡ clone đi, còn nick em để anh giải quyết cho."
Khúc Hạ gật đầu, bàn giao lại mật khẩu cho Quân Bảo.
Quân Bảo tò mò nhìn cậu, Khúc Hạ nhận ra đối phương có điều muốn nói nhưng không nói được. Chuyện đó cũng làm cho Khúc Hạ tò mò: "Anh có chuyện gì hả?"
"Ừm thì... dạo này không thấy em với Chu Luân đi chung với nhau. Đang giận nhau à?"
Đâu phải giận nhau đâu... Khúc Hạ ngượng ngùng, không khỏi nhớ lại những lúc mình nằm mơ chìm đắm trong bể ướt át và đầy ái muội với Chu Luân. Kết quả là cậu thức dậy với quần lót ẩm ướt. Mặt Khúc Hạ đỏ bừng, cậu bối rối cố nghĩ cách lấp liếm nhưng quên mất là ngồi đối diện là một lão cáo già.
"Đâu có gì, nhân viên mà thân với sếp quá sẽ bị nói ra nói vào, không hay cho lắm..."
Quân Bảo nhếch môi cười: "Ủa? Chu Luân, mới đến hả?"
Khúc Hạ giật mình khi nghe Quân Bảo gọi Chu Luân. Cậu luống cuống đứng dậy: "Tự nhiên em đau bụng quá, em vô nhà vệ sinh một chút."
Quân Bảo cười lớn: "Em trốn hắn mãi không được đâu. Lo mà làm lành trước đi."
Khúc Hạ nhận ra mình mới bị Quân Bảo gài bẫy, cậu giận dỗi trừng mắt một cái làm Quân Bảo thích thú cười lớn.
Cậu thừa biết mình trốn hắn hoài cũng không phải là cách hay. Vì hôm nay là ngày họp báo cho show thực tế của Chu Luân.
Vì Khúc Hạ có làm khách mời nên nhận được thiệp tham gia. Còn Chu Luân là nhân vật chính không thể không có mặt. Chu Luân dùng lý do tiết kiệm cho công ty nên đòi đi chung xe với cậu. Hắn là sếp, lời nói có giá trị nhất nên cậu không thể từ chối.
"Anh... đừng nhìn em nữa..." Khúc Hạ lò dò bước ra, ngại ngùng khi Chu Luân cứ nhìn mình mãi.
"Chậc, em gợi cảm quá rồi." Chu Luân nói nhỏ. Cậu mặc vest đen, bên vai phải bị nhà thiết kế "ăn chặn" một miếng vải nên để lộ bả vai trắng trẻo của mình ra. Không những thế thế kế còn xén mất một nửa bên áo còn lại, rồi dùng sơ mi đỏ đắp vào "đối phó" nên nhìn cậu cứ như mặc một nửa sơ mi một nửa áo vest. Trang phục Chu Luân ngược lại, một bên vai thừa ra đoạn vải dài đến nửa cánh tay, Khúc Hạ đang suy nghĩ xem có phải nhà thiết kế lấy vải của cậu đắp qua cho Chu Luân không nữa.
Thấy cậu trong nháy mắt thả hồn đến nơi nào rồi, Chu Luân vòng tay qua ôm eo cậu: "Đang suy nghĩ gì đó?"
Khúc Hạ giật mình. Cậu nhận ra Chu Luân đang ôm eo mình, Khúc Hạ ngượng ngùng: "Anh đang dê em!"
"Lúc nào?" Chu Luân tỏ vẻ vô tội, nửa ôm nửa kéo cậu vào thang máy.
"Anh..."
Chu Luân nhếch môi đáp: "Sao nào? Dù gì em cũng đã tỏ tình với tôi rồi, bây giờ tôi đang kiểm tra xem xem tôi có nên hẹn hò với em không."
Đột nhiên Chu Luân nhéo cằm cậu, Khúc Hạ đánh rớt tay Chu Luân. Cậu bĩu môi: "Đơn phương thôi mà, em cũng chưa tỏ tình với anh, đâu được tính..."
Chu Luân giả vờ không nghe thấy. Hắn quay sang hỏi: "Em vừa mới nói gì?"
"Em bảo là em chưa tỏ tình với anh..."
Chu Luân cắt lời cậu: "Ơ, em vừa mới tỏ tình với tôi đấy thôi."
"Anh không phải là Chu Luân. Trả Chu Luân lạnh lùng cao ngạo lại đây!" Khúc Hạ giận dỗi làm Chu Luân thích thú. Khúc Hạ hừ lạnh, quyết định không để ý đến hắn nữa. Ra khỏi thang máy, Khúc Hạ giậm chân đi trước. Từ phía xa có tiếng một cô gái gọi tên Khúc Hạ: "Anh hai!"
Nghe từ "anh hai" quen thuộc này làm Khúc Hạ chán ngán trợn mắt lên. Không cần nhìn cũng biết ai vừa đến.
Vân Anh nâng váy đi lại chỗ Khúc Hạ. Cậu nhíu mày: "Sao ở đây? Nơi này không dành cho người ngoài."
Vân Anh thấy Chu Luân chầm chậm đi tới, cô thầm nghĩ mình ăn mặc đẹp rồi, không có gì sơ sót cả. Vân Anh làm biểu cảm dễ thương, môi hồng hơi chu, giọng điệu nũng nịu mè nheo: "Anh hai... cho em đi ké xe anh với nha."
"Xe cô đâu?" Khúc Hạ nhíu mày trừng mắt Vân Anh. Cô ta cũng là khách mời chương trình nên dõ nhiên có vé tham gia buổi họp báo, nhưng Khúc Hạ không ngờ cô gái này mặt dày đến độ ăn mặc lộng lẫy rồi qua ngồi ké xe người khác.
"Trợ lý em có chuyện nên không chở em được, mà ngồi taxi em hơi sợ. Anh hai, cho em đi ké đi... nha?"
Khúc Hạ muốn vả rớt bộ mặt giả tạo nũng nĩu của Vân Anh lắm nhưng phải kiềm chế. Khúc Hạ liếc mắt nhìn qua Chu Luân.
"Tôi cũng đi ké xe người ta. Cô muốn thì xin anh ta, đừng xin tôi."
Khúc Hạ chỉ Chu Luân. Thực sự cậu cũng đi ké xe Chu Luân nên không có quyền quyết định là chuyện hợp tình hợp lý. Vân Anh ngượng ngùng nhìn Chu Luân. Trong mắt Khúc Hạ, Vân Anh với Chu Luân hệt như cặp nam nữ chính trong phim truyền hình, còn cậu là đạo diễn phải đứng sang một bên nhìn cặp đôi này tình tứ trước mặt.
Chu Luân liếc nhìn Khúc Hạ rồi mới gật đầu: "Vậy đi chung đi."
Vân Anh mừng rỡ: "Cảm ơn anh."
Chu Luân ra xe trước, hắn chu đáo mở cửa xe, vừa mới mở miệng định nói thì Vân Anh cười khẽ: "Cảm ơn anh."
Chu Luân không thể làm mất mặt con gái người ta nên chỉ đành trơ mắt nhìn Vân Anh bước lên xe trước. Khúc Hạ bĩu môi, tự động mở cửa xe rồi leo lên ghế phó lái ngồi. Chu Luân muốn nói gì đó nhưng đành nhìn cậu đóng cửa xe lại. Hắn gãi má vài cái rồi mới chầm chậm leo lên ngồi cạnh Vân Anh.
Chu Luân không nói chuyện, Khúc Hạ cũng không nói chuyện, Vân Anh lúng túng muốn tìm vài đề tài nói chuyện để không khí bớt căng thẳng. Cô nàng bày tỏ mình là fan trung thành của Chu Luân, hắn chầm chậm gật đầu, ừ hử vài ba câu rồi im lặng làm Vân Anh càng thêm bối rối. Khúc Hạ cười thầm trong lòng, đã lâu rồi cậu không thấy một Chu Luân xa cách như thế này, đây mới là một Chu Luân mà cậu biết hồi ở kiếp trước. Không như Chu Luân bây giờ... mỗi khắc mỗi phút lại kiếm cớ chọc ghẹo cậu. Khúc Hạ tự chìm trong bể suy nghĩ của mình, cậu im lặng từ khi lên xe, không phải giận dỗi Chu Luân, chỉ là cậu không thích nói chuyện với Vân Anh.