Bệnh viện vốn dĩ đã thông báo về tình hình nguy kịch của bệnh nhân, nhưng tình hình của bệnh nhân đột nhiên bắt đầu chuyển biến tốt, các cơ quan suy kiệt lúc trước bắt đầu phục hồi sự sống.
Bác sĩ điều trị chính cũng ngạc nhiên.
Bọn họ đều cho rằng bệnh nhân chắc chắn sẽ không qua khỏi, ai ngờ ông đột nhiên chuyển biến tốt.
Ngay cả đến sư phụ Thời Sênh sau khi tỉnh dậy cũng cảm thấy kỳ lạ. Ông hỏi Vu Thanh có phải có đồng đạo của ông đã đến thăm ông không?
Vu Thanh nói không có, chỉ có mấy người bọn họ và người của Nghiêm gia thôi.
Vu Thanh biết nghề này của ông sẽ gặp rất nhiều chuyện kỳ quái, cho nên ông đột nhiên bị bệnh nguy kịch rồi lại đột nhiên khỏe lại, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Tốc độ hồi phục của sư phụ cô cực kỳ nhanh. Cho đến khi ông xuất viện, một đám bác sĩ vẫn cảm thấy kinh ngạc. Nếu không phải đây là một người sống sờ sờ, đoán chừng bọn họ muốn trực tiếp kéo ông lên bàn mổ làm giải phẫu nghiên cứu.
Ở cửa bệnh viện, sư phụ gọi Thời Sênh lại: “Bé ngoan, ta và con nói chuyện một lát.”
Thời Sênh liếc nhìn Hạ Linh, bảo anh lên xe chờ cô. Cô đi theo sư phụ đến chỗ yên tĩnh bên cạnh.
Cả đoạn đường sư phụ cô rất trầm tĩnh, cho đến khi đi đến chỗ không có người, ông mới mở miệng nói: “Là con sao?”
Hôm đó, ý thức của ông mơ hồ, lờ mờ cảm nhận được có người đứng bên cạnh mình.
“Vâng.” Thời Sênh gật đầu, việc cô làm cô nhận, cho dù sẽ khiến người khác nghi ngờ, cô cũng sẽ không bận tâm.
Hồi đó, ông có dạy thế nào, cô cũng không học được.
Sao mới xuống núi có mấy năm đã thay đổi đến mức ông suýt không nhận ra.
Thời Sênh thẳng thắn nói: “Tự mình lĩnh hội.”
“Đừng có lừa ta, là ai đã dạy con?” Ông không tin cô có thể tự mình lĩnh hội. Ông muốn biết người dạy cô có phải có mục đích khác hay không.
“Con tự mình lĩnh hội thật.” Thời Sênh bất đắc dĩ nói.
Không có ai dạy bản cô nương, ông nhất định phải bắt bản cô nương bịa ra một người mới được sao?
Sư phụ cau mày, nhìn chằm chằm Thời Sênh một lúc lâu: “Những lời ta nói với con lúc trước, con vẫn nhớ chứ?”
“Nhớ. Không được làm chuyện trái lương tâm, không được làm chuyện táng tận lương tâm…” Thời Sênh gật gù nhắc lại một lượt những lời ông giảng đạo với cô lúc trước.
Sư phụ vui mừng gật đầu: “Nhớ thì tốt. Sư phụ không mong còn có bản lĩnh lớn đến đâu, chỉ mong con làm một người đàng hoàng chính trực. Ta không quan tâm con làm sao học được, nhưng nếu như có một ngày ta phát hiện có làm chuyện gì xấu, sư phụ sẽ không nương tay.”
Thời Sênh: “…” Những chuyện xấu cô đã làm nhiều lắm.
Cô lại bị đổ đạo lý đầy đầu.
“Sư phụ.” Thời Sênh ngắt lời sư phụ cô đang lải nhải, “Người vẫn muốn quay về bên lão Nghiêm sao?”
Lúc ông nằm viện, lão Nghiêm cũng đích thân đến thăm, song Thời Sênh nhìn bộ dạng của lão Nghiêm, lai lịch của thứ quấn lấy ông ta chắc chắn không nhỏ, đoán chừng lão Nghiêm sống không được bao lâu nữa.
“Ừ, sư phụ nợ ông ấy một cái ân tình, buộc phải trả. Chuyện này con đừng quan tâm, nếu như sư phụ có gì bất chắc, con hãy đem tro cốt của ta quay về là được.
Sư phụ mặt đầy đại nghĩa nói, giống như đã chấp nhận kết cục mình sẽ chết.
“Vì một cái ân tình mà cược cả tính mạng của mình có đáng không?”
“Trong lòng con thấy đáng thì chính là đáng.” Sư phụ vỗ vỗ vai Thời Sênh: “Có những thứ, người khác không cách nào cân đo được giá trị.”
Đối với cô mà có thể là báu vật vô giá nhưng đối với người khác lại không bằng rác rưởi.
Thời Sênh bất cần bĩu môi, lấy ra mấy lá bùa đưa cho sư phụ: “Quà tặng, có giúp được hay không thì không biết, nhưng mà trong lúc cấp bách sư phụ có thể thử.”
Những lá bùa này của cô đều lấy từ những vị đạo trưởng vô cùng nổi tiếng, lúc trước đã kiểm chứng công dụng rồi, kết quả không tồi.
Sư phụ nhìn chằm chằm vào lá bùa, thủ pháp vẽ bùa trên những lá bùa này hoàn toàn không giống với những lá bùa ông từng nhìn thấy.
“Bé ngoan…”
“Sư phụ, những gì con có thể nói với người con đều đã nói hết rồi.” Vẻ mặt Thời Sênh nghiêm túc nói: “Người muốn biết những chuyện khác, con không thể nói cho người biết.”
Cho dù cô nói, vị này cũng không chắc đã tin!
Cuối cùng, sư phụ muốn nói lại thôi, không tiếp tục truy hỏi nữa. Hai người quay lại cổng chính bệnh viện. Sư phụ quay về Nghiêm gia, Hạ Linh có thông báo quan trọng, Vu Thanh đương nhiên đi cùng Hạ Linh.
…
Thời Sênh làm việc không đâu, Vu Thanh cũng nói cô mấy lần nhưng Thời Sênh đều lấy lý do không hứng thú để lấp liếm cho qua.
Đây không phải con nhà mình, không nghe lời còn có thể đánh. Vu Thanh khuyên mấy lần không tác dụng, nên để kệ cô luôn.
Dù sao với thái độ của Hạ Linh với Thời Sênh, cả đời này cô cũng không phải lo ăn lo mặc.
Vì vậy vẫn nên thúc giục Hạ Linh kiếm tiền tốt hơn!
Từ đó, lịch trình của Hạ Linh lại bị Vu Thanh xếp kín.
Lịch trình của Hạ Linh càng ngày càng bận, đã bắt đầu chuẩn bị liveshow, chuyện này là chuyện khiến Vu Thanh nhức đầu nhất.
Chính là đám antifan kia của Hạ Linh, nếu như thực sự mở liveshow bọn họ còn không lập nhóm đến đánh anh sao?
Tin tức liveshow vừa tung ra, antifan đã bùng nổ, lũ lượt bày tỏ sẽ mua vé đến để bôi nhọ Hạ Linh.
Ngày mở cửa bán vé, tất cả vé đã bị bán hết trong nháy mắt.
Đến khi liveshow bắt đầu, Thời Sênh mới biết số lượng antifan của Hạ Linh khủng bố như thế nào, sân tổ chức liveshow người đông như kiến cỏ.
“Độ nổi tiếng của anh lại cao như vậy!” Thời Sênh dán mặt vào cửa xe nhìn ra ngoài, khắp nơi đều là người. Hơn nữa mẹ nó, nhưng người này còn mặc áo phông in dòng chữ “antifan”.
Bổn tiểu thư cũng không có nhiều fan như vậy.
Fan của nguyên chủ đều nhằm vào bài hát của cô, cô cũng không viết bài hát, mất fan rất nhanh. Bây giờ fan của cô đều là những người muốn phá cô và Hạ Linh.
“Nhưng mà bên cạnh anh chỉ có mình em.” Hạ Linh cười đáp.
Thời Sênh quay đầu lại, trực tiếp làm lơ câu nói trêu ghẹo của Hạ Linh, tức giận bất bình nói: “Độ nổi tiếng của anh còn cao hơn em.”
Rõ ràng trước đây cô nổi tiếng hơn anh mà.
Đồ đần này lại cướp danh tiếng của cô rồi.
Hạ Linh: “…”
# Cô vợ nhỏ nhà tôi rất quan tâm chuyện này là sao đây?”
Người bên ngoài thực sự quá đông, tiến vào bên trong sân khấu không dễ, khó khăn lắm mới tiến vào được, lại là thấy tình hình hỗn loạn bên trong hậu trường.
Thời Sênh đứng ở bên, che miệng không nói chuyện.
Hạ Linh nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ của cô chỉ cảm thấy buồn cười.
“Anh Hạ, đi thay trang phục trước đi.” Nhân viên tổ chức đưa quần áo cho Hạ Linh, anh chỉ đành xoa đầu Thời Sênh, đi thay quần áo.
Thời gian sau đó Hạ Linh gần như không có thời gian nói chuyện với Thời Sênh.
Hạ Linh âm thần quyết định, đợi anh kiếm đủ tiền rồi, anh sẽ không làm chuyện này nữa.
Trong buổi biểu diễn có một fan kích động muốn gây sự, Hạ Linh tranh cãi với fan ngay tại sân khấu.
Lúc trước trên mạng chỉ có thể nhìn thấy chữ anh đánh, không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Giờ phút này ngay tại buổi biển diễn, rất nhiều antifan đều cảm thấy lúc Hạ Linh oán hận người khác lại đẹp trai như vậy.
Antifan vẫn luôn không phục vẻ đẹp của Hạ Linh bảy tỏ lần này e rằng phục thật rồi.
Hạ Linh chắc chắn là người đầu tiên biến buổi biểu diễn thành cuộc cãi vã với fan.
Vu Thanh ở trong hậu trường hận không thể đi lên bóp chết anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT