Phượng gia chủ nhìn Đế quân, biểu tình của Đế quân rất phức tạp, hắn trầm mặc vài giây mới đáp: “Bởi vì ngươi là con gái của ta.”
Thời Sênh: “…”
Nguyên chủ và Đế quân hoàn toàn chẳng giống nhau tẹo nào!
Một chút cũng không hề giống!
Tạo phản lại nhảy ra một người cha đẻ là sao chứ?
Phượng gia chủ gật đầu, “Tiểu Âm, đúng là thế, con không thể làm như vậy, Đế quân đúng là cha đẻ của con.”
Mọi người sững ra, tình huống sao lại phát triển không thích hợp thế này?
“Ngươi nói thế thì sẽ là thế sao?” Thời Sênh nhìn Đế quân, “Chứng cớ đâu?”
Mẹ nó, sao lại có cái tình tiết máu chó như thế này chứ. Lần sau sẽ không bao giờ làm loại nhiệm vụ phụ tuyến chó má này, cam chịu nhận cũng không làm, hố chết bản cô nương rồi!
Khẳng định là con hàng bại não Hệ thống kia thêm thắt vào.
[…] Sao lại bắt nó gánh tội này.
Tội này nó không gánh nổi!
“Phượng gia chủ chính là nhân chứng tốt nhất. Chẳng lẽ lời hắn nói mà ngươi cũng không tin?” Đế quân bất đắc dĩ thở dài, “Sự tình năm đó cũng có nguyên nhân của nó, ta không có cách nào nên đành phải đưa ngươi ra khỏi cung.”
Thời Sênh nhún vai, “Nói thật, ngoại trừ Ngân Vi, ai ta cũng không tin, kể cả là… cha ta!”
Càng đừng nói, ông ấy chỉ là cha của nguyên chủ, không phải cha cô, không tin là điều bình thường.
Phượng gia chủ hoàn toàn bị đả kích, vẻ mặt cực kỳ bi thương, con gái ông nuôi nhiều năm như thế giờ lại nói không tin ông.
Ngân Vi cực kỳ vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên một chút.
Đế quân không ngờ Thời Sênh lại nói vậy, nhất thời hoàn toàn không biết lấy chứng cớ ở đâu.
Lúc ấy, con gái hắn vừa ra đời đã bị đưa ra ngoài cung, hắn còn chưa kịp nhìn mặt một lần.
Thời Sênh không muốn lãng phí thêm thời gian, quyết định trói những người này lại trước.
Có cái gì muốn nói thì cứ trói lại rồi từ từ nói, cứ đứng nói không thế này, cô thực cảm thấy không an toàn.
Vì thế đội Thần Vệ lại ra tay.
Thời Sênh chuẩn bị đi lên chém nam nữ chính, lần này Ngân Vi không ngăn cô, chỉ đi theo cô ở phía sau.
Hách Liên Dục và Phượng Khuynh Khuynh đứng lẫn trong đám người phía sau, Thời Sênh đánh thẳng về trước, người xung quanh lập tức liền tránh ra.
“Phượng Chi Âm!” Kẻ thù gặp mặt liền đỏ mắt, Phượng Khuynh Khuynh rít tên Thời Sênh qua kẽ răng, “Ngươi muốn chết?”
“Ta luôn muốn chết, đáng tiếc chẳng ai gϊếŧ được ta!” Ngữ khí kiêu ngạo này khiến cho Hách Liên Dục cũng tự nhận không bằng.
Trong tay Phượng Khuynh Khuynh bùng lên lửa nóng phóng thẳng về phía Thời Sênh. Nàng ta muốn gϊếŧ Phượng Chi Âm.
Vì đời trước của mình mà báo thù.
Thời Sênh né sang một bên, thuận tay dùng thiết kiếm đẩy đám lửa kia về, tuy rằng thành công nhưng cô cũng cảm giác cánh tay bị chấn động tới run lên.
Lật bàn!
Bản cô nương muốn nổi giận!
Vòng sáng của nữ chính muốn lên trời à, một giây có thể đánh chết người.
Bản cô nương còn lâu mới chết.
Thời Sênh ổn định hơi thở, lại khua kiếm về phía Phượng Khuynh Khuynh. Lúc này Phượng Khuynh Khuynh đã điều chỉnh tốt trạng thái, lại có vòng sáng của nữ chính bảo vệ nên căn bản Thời Sênh chẳng thể làm gì được cô ta.
Thân ảnh hai người không ngừng giao nhau rồi lại tách ra, rồi lại giao nhau…
Tự nhiên lại có cảm giác quả là kỳ phùng địch thủ.
Kỳ phùng địch thủ cái con khỉ.
Rõ ràng là nữ chính được buff.
Bản cô nương không phục.
Hệ thống, mau đưa bàn tay vàng đây nào, để bản cô nương xử lý nức chính.
[…] Đánh nhau mà còn có tâm tình đòi nó bàn tay vàng, xem ra Ký chủ thật sự chẳng cần bàn tay vàng nào hết. Ký chủ, bản Hệ thống tin tưởng cô có thể một tay chém chết nữ chính.
Đợi đã…
Vừa rồi nó nói cái gì ấy nhỉ?
Không thể gϊếŧ chết nữ chính đâu nha!
Bên kia, Hách Liên Dục và Ngân Vi nhìn thì tưởng là chẳng làm gì, mỗi người đứng một bên, nhìn nhau trong yên lặng và không hề ra tay.
Nhưng nếu có cường giả ở đây thì sẽ biết hai người này đang đấu tinh thần lực. Sát khí xung quanh họ không ngừng tràn ra, người tới gần một chút sẽ chết ngay.
Nếu là Ngân Vi trước đây thì có lẽ sẽ không so được với Hách Liên Dục, nhưng hắn không còn như trước nữa, hắn cũng giống với Thời Sênh, hắn là Phượng Từ đã trải qua vô số thế giới.
Hách Liên Dục so tinh thần lực với hắn thì chắc chắn sẽ thua.
Nếu không phải Hách Liên Dục còn có vòng sáng của nam chính chống đỡ thì đã sớm gục rồi.
Biểu tình của Hách Liên Dục càng lúc càng kém, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh. Hắn không ngờ rằng nam nhân này lại mạnh như thế.
“Ầm!”
Một tiếng nổ mạnh mang theo luồng khí áp tràn vào, quét ngang đại điện.
Ngân Vi bị dòng khí ảnh hưởng đến, nhưng lúc này có phòng bị cũng không kịp. Đúng lúc hắn chuẩn bị cứng đối cứng thì trên cổ tay nóng lên. Một dòng nhiệt từ cổ tay tràn khắp cơ thể, dòng khí bên ngoài vừa mới tiếp cận cơ thể hắn liền lập tức bị đánh tan.
Hách Liên Dục thì không được may mắn như thế, thân hình hắn bị đẩy lui về sau. Ngân Vi nhân cơ hội này muốn gϊếŧ người nhưng Hách Liên Dục đã nhanh chóng bỏ chạy.
Hắn vội vàng đi tới bên cạnh Phượng Khuynh Khuynh, ôm lấy nàng ta rồi phá vỡ cửa sổ phóng ra ngoài.
Thời Sênh lao ra khỏi đám khói bụi, đi tới bên cửa sổ.
Chỗ này đã trống rỗng, không thấy ai nữa rồi.
Mẹ kiếp!
Lại chạy.
Ngân Vi vọt tới bên cạnh Thời Sênh, ôm lấy cô vào lòng rồi nhanh chóng đưa cô ra khỏi đại điện.
Đúng lúc hắn lao về sau, đại điện nổ tung một cái rồi sập xuống, vô số người không kịp chạy ra ngoài liền bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Thời Sênh bị sặc, bụi xộc đầy vào mồm và mũi.
“Khụ khụ khụ…” Cô túm lấy vạt áo của Ngân Vi, ho khan một trận rất khó chịu.
Ngân Vi đang xoa xoa trên mặt, giúp cô lau đi lớp bụi dính bên trên, “Đừng vội, hít thở chậm thôi.”
“Khụ khụ khụ khụ…” Tro bụi tràn vào phổi, cảm giác không dễ chịu tí nào. Thời Sênh vội vàng dùng linh lực tuần hoàn trong cơ thể vài vòng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Ngân Vi ôm cô hạ xuống, người của đội Thần Vệ đã đưa những người bị trói tới, hoàng cung to lớn như thế mà lúc này đã trở thành một đống hoang tàn.
Âm thanh yên tĩnh tới dọa người.
…
Phủ Đông Phương.
Đông Phương Hợi nghe người bên dưới bẩm bảo thì có chút phiền muộn nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngòa, thỉnh thoảng còn có một hai con chim bay qua.
“Đại công tử, hiện giờ chúng ta đầu hàng hay là…”
“Đầu hàng?” Sao hắn có thể đầu hàng chứ?
Người nọ chần chừ, “Hiện tại toàn bộ đại lục đã gần như rơi vào tay họ, chúng ta…” Cũng chỉ còn lại hai con đường có thể đi.
Hoặc là phản kháng để cuối cùng chết không toàn thây.
Hoặc là thần phục, quy thuận để bảo toàn lực lượng.
Đông Phương Hợi chống cằm đăm chiêu. Thật lâu sau, trong mắt hắn hiện lên sự hứng thú vui vẻ, “Đúng là rất hay.”
“Đại công tử?” Cái gì rất hay?
Đông Phương Hợi vẫy vẫy tay cho người kia đi xuống.
Người vừa đi, biểu tình của Đông Phương Hợi liền trở nên méo mó.
Tức giận.
Nữ nhân này thật sự không làm theo lẽ thường. Dù hắn làm gì thì ngay sau đó cô ấy cũng có thể khiến hắn trở tay không kịp.
Hắn là thân sĩ, không thể tức giận, phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Bình tĩnh cái rắm ấy!
Rất muốn đi gϊếŧ cô, làm sao lại có loại con gái thích phá hoại kịch bản như thế chứ, đi theo đường đã định thì sẽ chết à?
Đông Phương Hợi híp mắt lại.
Nhưng người càng khó đối phó thì hắn lại càng thấy hứng thú.
Đông Phương Hợi, không đúng, Mộ Bạch, đúng thế, hắn chính là Mộ Bạch.
Mộ Bạch nắm chén trà trên tay, đầu ngón tay chậm rãi siết lại, “Thời Sênh, chúng ta thử nhìn xem ai mới là người cười đến cuối cùng?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT