Ngày hôm sau tỉnh giấc, Tịch Phi thấy rất sảng khoái, còn Thời Sênh lại hiếm có lúc nào yếu ớt như vậy, cả người chẳng có chút tinh thần nào cả.Không có linh khí là không thể chiến đấu ba trăm trận trên giường, bình luận kém!
“Em khó chịu trong người à?” Tịch Phi lo lắng sờ trán cô.
Thời Sênh lắc đầu, “Không.”
Cô vỗ vỗ vào mặt, vực dậy tinh thần, “Đi thôi, nhóm tâm thần đó vẫn đang đợi đấy.”
Tịch Phi lo lắng cho Thời Sênh, cẩn thận đỡ lấy cô, “Đến muộn chút cũng không sao, bọn họ không có việc gì đâu, đợi được mà.”
“Thế thì bất lịch sự quá.”
Tịch Phi: “…” Em vẫn còn biết đến hai chữ lịch sự, thật là hiếm có.
Lúc Tịch Phi và Thời Sênh đi xuống, phòng khách đã chật cứng người, cô ba bà sáu đều đủ hết.
Sáng hôm nay, Thời Sênh phải mời trà những bề trên kỳ quặc hôm qua đã tặng cô và Tịch Phi một đống bαo ƈαo sυ đó.
Ba mẹ Tịch Phi không có nhà, nghe nói đang du lịch khắp thế giới, không ai liên lạc được, lúc hôn lễ cặp cha mẹ không đáng tin cậy ấy cũng chẳng xuất hiện.
“Anh họ, tối qua…” Nhân lúc Thời Sênh bị cô ba bà sáu kéo đến tán gẫu chuyện nhà cửa, Tịch Sóc ngồi qua bên Tịch Phi, nháy mắt nhướng mày.
Tịch Phi nghiêm mặt không trả lời.
“Anh họ, những quyển sách mà em mua cho anh, thế nào, có phải rất có ích không?” Tịch Sóc tiếp tục hỏi.
Tịch Phi: “…” Hoàn toàn vô ích.
Tịch Sóc tiếp tục độc thoại một mình, “Có điều cô ta siêu phết, nhanh thế mà đã xử lý xong đám họ hàng khó nhằn này.”
Tịch Phi nhìn người con gái thuần thục đảm đang trước mặt bề trên, khiến bọn họ cứng họng không nói được gì, đôi mắt hắn bỗng ánh lên niềm yêu thương dìu dịu.
Đó chính là người mà hắn đã chọn.
…
Hôn lễ kết thúc, Thời Sênh và Tịch Phi ở lại nước ngoài một thời gian mới về nước.
Vì Hứa Thiểm Thiểm phải đi học nên sau khi hôn lễ kết thúc đã được đưa về nước trước, lần này chỉ có Thời Sênh và Tịch Phi cùng về.
Tịch Sóc bị giữ lại ở nhà họ Tịch xem mặt, nghe nói không kết hôn thì không được rời khỏi nhà.
Người nhà Tịch Phi khiển trách Thời Sênh vì hành vi độc ác bắt mất Tiểu Phi của họ, nhưng sau đó người nào người nấy cũng bù lại phong bì cưới.
Dù sao thì chuyện tặng bao su, nếu nói ra ngoài thì sẽ bị cười rụng răng mất.
“Em muốn đi vệ sinh.” Vừa xuống máy bay, Thời Sênh vứt đồ đạc trong tay lại cho Tịch Phi, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.
Cô cảm giác mình đến kỳ kinh nguyệt rồi.
Vừa vào đến nhà vệ sinh, quả nhiên là vậy.
Thời Sênh nhớ ra trong túi mình không có băng vệ sinh.
Cô nhắn tin cho Tịch Phi, bảo hắn đi mua hộ mình. Tịch Phi nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cuối cùng chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.
Hắn đành phải để hành lý lại cho vệ sĩ đi cạnh, đi về phía các cửa hàng ở sân bay.
Tịch Phi hít một hơi thật sâu, đi thẳng đến khu bày đồ dùng cá nhân, ánh mắt liếc qua chỗ bày bán băng vệ sinh, chỗ này không có ai, hắn chỉ có thể một mình tiến lại.
Hắn cầm di động, so hết nhãn hiệu nọ tới nhãn hiệu kia nhưng mãi không tìm thấy loại mà Thời Sênh nói.
“Tiên sinh, có gì cần giúp đỡ không ạ?” Có lẽ nhân viên phục vụ nhìn thấy một người đàn ông loanh quanh ở đây rất lâu, hơn nữa lại đẹp trai như vậy, nên đỏ mặt lại hỏi.
Tịch Phi hơi xấu hổ chút rồi trấn tĩnh lại ngay, đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ nhìn, “Vợ tôi đến kỳ sinh lý, cô ấy muốn mua loại này, nhưng tôi không tìm thấy, phiền cô lấy giúp tôi.”
Ôi ôi giọng nói này hay quá đi!
Nhân viên phục vụ hoàn toàn đắm chìm trong giọng nói của Tịch Phi. Đúng lúc Tịch Phi sắp mất hết nhẫn nại, cô ta mới tỉnh táo trở lại, liếc nhìn vào điện thoại.
Với vẻ thẹn thùng của fan hâm mộ cuồng, cô ta vừa đi về phía khác vừa giải thích: “Thương hiệu này đang quảng cáo, nên đặt ở một vị trí khác.”
“Vợ… anh muốn mua loại dùng ban ngày hay ban đêm?” Nhân viên fan cuồng đến nơi rồi mới nhớ ra.
Đẹp trai thế này mà đã có vợ rồi.
Đau lòng quá!
Tịch Phi nhìn vào điện thoại, không có viết, Tịch Phi hỏi nhân viên phục vụ xem hai thứ đó có gì khác nhau, cuối cùng hắn nhắn tin lại, Thời Sênh bảo hắn mua cả hai.
Nhân viên fan cuồng: “ …” Thật là ân cần! Hu hu hu, tại sao cô ta không có được một người chồng ngoại hình đẹp, giọng nói hay, lại còn quan tâm chu đáo thế này.
Nhân viên fan cuồng luyến tiếc nhìn Tịch Phi cầm đồ rời đi. Kết quả cô ta còn chưa rời mắt thì Tịch Phi đã quay lại.
Hắn đi thẳng đến trước mặt nhân viên bán hàng, mặc dù nét mặt hơi lạnh lùng, nhưng lại rất lịch sự, “Ngại quá, cô có thể giúp tôi đem đồ vào trong nhà vệ sinh không?”
Người của hắn đều là một đám đàn ông, sao vào được nhà vệ sinh nữ?
Thỉnh cầu của soái ca, nhân viên fan cuồng lập tức gật đầu đồng ý, sau khi nói với đồng sự một câu liền theo Tịch Phi đi về phía WC.
Nhân viên bán hàng đi vào trong WC, cô ta cũng muốn xem xem vợ của soái ca là người như thế nào, nên đứng đợi ở bên ngoài một lúc.
Thời Sênh đi ra, đúng lúc nhìn thấy cô ta, nhìn thấy cô ta mặc đồ đồng phục của cửa hàng, mỉm cười, lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn chị đã đem vào giúp tôi.”
Hai mắt của nhân viên fan cuồng bỗng chốc mở to, khoát tay nói: “Không có gì không có gì, phục vụ khách hàng là trách nhiệm của chúng tôi.”
Á Á! Vợ của soái ca quả nhiên quá xinh đẹp, lại lịch sự như vậy, lúc cười lên cũng thật đẹp trai!
Nhân viên fan cuồng sững lại chút, sao mình lại dùng từ đẹp trai nhỉ?
Thời Sênh rửa tay xong, thấy nhân viên bán hàng vẫn đứng đó, lên tiếng nhắc nhở, “Chị không ra ngoài sao?”
“Hả? Có có có…” Nhân viên fan cuồng ngại ngùng cười, đi cùng Thời Sênh ra ngoài, vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ nói: “Chồng cô đối xử với cô tốt quá.”
“Chị cũng sẽ có.” Thời Sênh sững người, khẽ gật đầu, rồi đi về một hướng khác.
Nhân viên fan cuồng ôm lấy ngực, say sưa đứng nhìn hồi lâu, rồi nắm chặt tay lại, cô ta nhất định phải tìm được một anh chàng đẹp trai như vậy.
Cố lên, mày làm được.
…
Lúc rời khỏi sân bay, Thời Sênh bất ngờ nhìn thấy hai người.
Lăng Dực và Anh Túc.
Anh Túc ngồi trên xe đẩy, nhìn có vẻ thẫn thở, Lăng Dực đẩy cô ta và hành lý đi vào phía trong.
Trước đây, sân bay trong nước kiểm tra gắt gao, bọn họ không dám rời đi, một thời gian dài như vậy, Lăng Dực mới đưa Anh Túc ra nước ngoài.
Lăng Dực cúi người hỏi Anh Túc điều gì đó, Anh Túc lắc đầu. Lăng Dực giữ tư thế đó hồi lâu, bộ dạng có chút đau buồn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lai, mỉm cười nói thêm vài câu.
Anh Túc nhìn hắn, có lẽ nói những lời không được dễ nghe lắm, nụ cười trên mặt Lăng Dực cứng đơ lại, tiếp tục đẩy cô ta về phía trước.
Anh Túc quay người lại không ngừng nói gì đó với hắn, từ sốt sắng đến phẫn nộ, rồi cuối cùng trở thành khẩn cầu bất lực, Lăng Dực cố tình không để ý.
Thời Sênh không chào hỏi họ, nhìn bọn họ biến mất trong dòng người.
Tịch Phi xoa đầu Thời Sênh, nhẹ nhàng nói: “Xe đến rồi.”
Thời Sênh quay đầu lại, cười với Tịch Phi.
Sau đó, Thời Sênh có gặp Anh Túc ở nước ngoài một lần, lúc đó cô ta không ngồi xe lăn mà được Lăng Dực dìu lấy, nhưng không giống như ở sân bay lúc trước, giữa hai người họ rõ ràng có một chút ái muội không quá rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT