Về sau, Nhan Ngọc mới hiểu ra câu nói của Thời Sênh chỉ đơn thuần là nghĩa đen.
Người bên ngoài không vào được.
Căn biệt thự này giống như bị một tấm màn vô hình bao bọc lấy, đạn không xuyên vào được, người cũng không vào nổi.
Thời Sênh ngồi bên cạnh, chống cẳm tổng kết lại kịch bản lộn xộn.
Thượng Quan Cửu và Lãnh Diệu Thiên đều thích Nhan Ngọc, người mà Nhan Ngọc thích lại là Lãnh Diệu Thiên, thế nên Thượng Quan Cửu lên cơn cuồng nộ.
Về sau Thượng Quan Cửu biết được rằng Lãnh Diệu Thiên đã giấu Nhan Ngọc đi, tuy hắn vẫn không tìm được nhưng cũng không từ bỏ.
Không lâu trước khi Lãnh Diệu Thiên chết, có lẽ Thượng Quan Cửu đã phát hiện ra tung tích của Nhan Ngọc hoặc là Nhan Miên, thế nên Lãnh Diệu Thiên đón Nhan Miên về nhà lớn, đồng thời dùng một bí mật khiến Lãnh Viêm không thể tùy tiện ra tay với Nhan Miên.
“Nhiệm vụ phụ tuyến đã hoàn thành chưa?” Thời Sênh thầm hỏi Hệ thống.
Cứu rỗi tình yêu có lẽ là để chỉ Nhan Ngọc.
[…] Ký chủ, cô gian lận! [Chưa.]
Thời Sênh nhăn mày, vẫn chưa xong, lẽ nào phải gϊếŧ chết Thượng Quan Cửu mới được?
Cứ nghĩ đến tên biếи ŧɦái đó, Thời Sênh lại tức buốt cả răng.
Không sợ biếи ŧɦái, chỉ sợ biếи ŧɦái có văn hóa.
…
“Miên Miên, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nhan Ngọc đứng cạnh cửa sổ quan sát một hồi lâu, mới cẩn thận hỏi Thời Sênh.
Bà ta vẫn luôn cảm thấy người con gái đứng trước mặt và người con gái mà bà ta nhìn thấy trong ảnh không phải cùng một người.
Lại có năng lực thần bí, khó lường như vậy…
Con bé thật sự là con của bà ta hay sao?
“Chỉ là bùa phòng vệ mà thôi.” Thời Sênh không ngẩng đầu lên, nói: “Mẹ có thể tự do hoạt động trong căn biệt thự này, không ra ngoài là được.”
Bùa phòng vệ?
Đó là cái gì vậy? Thứ mà Đạo giáo dùng sao?
Nhan Ngọc biết rằng một số Đạo gia có khả năng đó thật, nhưng Đạo gia thì có liên quan gì đến con gái mình, Nhan Ngọc luôn cảm thấy có gì đó mờ ám.
“Miên Miên, con…”
Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn bà ta, khuôn mặt lạnh lùng.
Bước chân đang định bước lại gần của Nhan Ngọc bỗng sững lại, bà ta sững người nhìn Thời Sênh, những vết sẹo chi chít trên mặt, dưới ánh sát mờ mịt, nhìn có vẻ rất kinh hãi.
Thời Sênh chửi thầm một câu, đứng dậy lục lọi tủ đồ bên cạnh, cuối cùng cô lấy ra được một chiếc hòm thuốc từ trong không gian, giả vờ là lấy từ trong tủ ra, rồi kéo Nhan Ngọc ngồi xuống một cách thô bạo, không hề dịu dàng chút nào, giúp bà ta bôi thuốc lên vết thương trên mặt, cuối cùng dùng băng gạc bó Nhan Ngọc thành một cái xác ướp.
Nội tâm Nhan Ngọc hết sức phức tạp, trong đầu bà ta có hai giọng nói đang không ngừng tranh cãi.
Một âm thanh nói rằng, cô gái này là con gái mình, bà xem xem giống hồi bà còn trẻ thế nào, không là con gái bà thì là ai?
Một âm thanh khác lại nói rằng, cô ấy không phải là con gái mình, cô ấy không hề trùng khớp với hình ảnh con gái trong trí nhớ của bà.
Nhan Ngọc nỗ lực tự mình suy ngẫm, nhưng bà ta hoàn toàn không biết mình đang nghĩ gì.
Cho đến khi Thời Sênh bôi thuốc cho bà ta xong, nhìn cô tùy tiện vứt thuốc một cách lộn xộn vào trong hòm, bà ta bỗng nhiên tỉnh lại.
Sao bà ta có thể dùng những ký ức hồi trước để nhìn cô được?
Những đứa trẻ khác đều có cha mẹ ở bên, còn cô thì sao?
“Miên Miên, mẹ không ở bên con, con phải chịu không ít khổ cực đúng không?” Nhan Ngọc nắm lấy tay Thời Sênh, nói rồi bắt đầu khóc.
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh nín nhịn, không rút tay mình lại, đợi bà ta kể lể một hồi, mới nói: “Nghỉ đi, con không sao.”
Thời gian Nhan Ngọc bị Lãnh Viêm nhốt lại, tinh thần đều ở vào trạng thái căng thẳng cao độ, sớm đã mệt mỏi rã rời, có lẽ là vì Nhan Miên ở bên nên Nhan Ngọc vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Khi ngủ say rồi, Nhan Ngọc vẫn nắm lấy tay Thời Sênh, như sợ rằng chỉ cần mở mắt ra là sẽ không được nhìn thấy Thời Sênh nữa, người con gái mà bà ta vừa tìm lại được chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt băng bó kín mít của Nhan Ngọc, ánh mắt có chút hoảng hốt. Cô cứ ngồi bên cạnh giường như vậy, cho đến khi trời sáng. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua tấm rèm vải dày, chiếu vào trong phòng, chiếu sáng ấm áp mọi góc tối ở đó.
Thời Sênh xoa bóp bả vai đau nhức, lấy điện thoại gọi điện cho Hứa Thiểm Thiểm.
…
Bữa tiệc đính hôn của Lãnh Viêm sắp diễn ra nên hắn không có thì giờ đâu để lãng phí với Thời Sênh. Không biết hắn mời từ đâu đến một vị đạo sĩ. Đạo sĩ vừa nhảy vừa hát bên ngoài, cuối cùng bị bùa phòng vệ phản công cho phụt máu, sợ đến mức tè ra quần, bỏ chạy.
Lãnh Viêm đã thử hết mọi cách nhưng đều không vào được, nếu được sự cho phép có lẽ Lãnh Viêm sẽ mang lựu đạn đến giáng.
Cho đến đêm trước lễ đính hôn, Lãnh Viêm mới thôi không đối đầu với Thời Sênh nữa.
Giống như kịch bản, Anh Túc bỏ chạy trước ngày diễn ra lễ đính hôn.
Toàn bộ người của nhà chính đều phải đi tìm Anh Túc, Thời Sênh dẫn Nhan Ngọc rời đi, đến một người ngăn họ lại cũng không thấy.
Mấy ngày nay, Nhan Ngọc cứ choáng váng quay cuồng, Thời Sênh cũng không dám đưa bà ta về nhà, đành đưa đến bệnh viện.
Bệnh viện kiểm tra vừa dày đặc vừa lâu la, Thời Sênh chán nản ngồi bên ngoài nghịch điện thoại.
Đang trong lúc chơi hăng thì ánh đèn trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Đúng lúc điện thoại chuyển đổi, màn hình đen lại, Thời Sênh nhìn thấy một khuôn mặt rất điển trai xuất hiện.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch, quanh cảnh bốn phía như bị kéo dài đến vô tận.
Thời Sênh nheo mắt, khẽ khàng thốt lên một cái tên, “Tịch Phi.”
Đối với việc Thời Sênh có thể gọi tên mình, Tịch Phi không cảm thấy bất ngờ. Hắn buông chiếc áo khoác trong tay xuống, ngồi bên cạnh cô, “Lần đầu gặp nhau, cô Nhan.”
“Coi là thế đi.” Chính thức gặp mặt, có thể coi là lần đầu.
“Cô Nhan, tôi có chuyện muốn nói với cô, không biết cô có thời gian không?” Tịch Phi cảm thấy ánh mắt Thời Sênh nóng rực quá mức, nên tự nhiên hơi ngửa người về đằng sau.
“Không được, mẹ tôi đang kiểm tra, phải đợi tí nữa.” Thời Sênh nhìn cánh cửa vẫn đóng kín, cười nói: “Anh Tịch có lẽ sẽ không phiền chứ?”
Tịch Phi nhìn đồng hồ, nhíu mày, đứng dậy, cầm áo khoác lên, “Một tiếng sau, gặp nhau ở quán cà phê ngoài cửa bệnh viện.”
Thời Sênh bĩu môi: “Anh đi đi, đi rồi tôi sẽ không qua đâu.”
Tịch Phi: “…”
Hắn quay người lại, bình tĩnh nhìn vào Thời Sênh: “Cô không muốn biết tôi định nói gì với cô sao?”
Thời Sênh ngẩng đầu, cười nhạt: “Anh muốn nói gì với tôi không quan trọng. Anh chỉ cần biết, tôi muốn nói chuyện yêu đương với anh là được rồi.”
Trái tim Tịch Phi bắt đầu đập nhanh, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã có một cảm giác cực kỳ quen thuộc, cứ như bọn họ đã từng ở bên nhau vô cùng thân mật.
Nhưng hắn biết rằng, giữa hắn và cô, đây là lần đầu tiên thực sự gặp gỡ.
“Anh Tịch, có cần suy nghĩ về việc có thêm bạn gái không?”
“Cô Nhan, chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Tịch Phi nhắc nhở cô, làm gì có chuyện vừa gặp nhau lần đầu tiên đã muốn làm bạn gái người ta?
Con gái bây giờ sao lại tự phụ như vậy chứ?
“Tình yêu sét đánh mà!” Thời Sênh chớp mắt.
Tịch Phi: “…”
Hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận, lúc nãy suýt nữa thì đã đồng ý rồi.
Hắn đưa tay lên nhìn đồng hồ một lần nữa, thận trọng nói: “Tôi có việc cần phải giải quyết, nửa tiếng nữa tôi đến đón cô, như vậy cô Nhan có thể chấp nhận được không?”
Thời Sênh nhún vai, không từ chối cũng không đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT