“Thật mà, tôi nói thật đó, cô ta là một người bạn của vợ tôi. Trước đây vợ tôi không được khỏe, thỉnh thoảng cô ta đi thăm vợ tôi, tôi tiện đường đi đón cô ta.”
Triệu Toàn Thắng nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, ở đâu ra con sư tử hà đông này, quả lợi hại.
“Lý Thúy Hóa từ nông thôn lên đây, lại có thể kết bạn với vợ ông? Vợ ông là người như thế nào? Làm việc cùng Lý Thúy Hoa?” Nhìn cô có vẻ dễ qua mắt thế sao? Hay là trên mặt có viết hai từ “đần độn”?
Vợ ông là bác của Hứa Thiểm Thiểm, theo như cô bé nói, bà ta rất tham tiền, mà lại có thể dính dáng đến loại người như Lý Thúy Hoa?
“…” Triệu Toàn Thắng muốn tìm một lý do, nhưng hắn ta càng nghĩ đầu óc lại càng trống không, “Vợ tôi và Lý Thúy Hoa… bọn họ quen nhau ở Club giải trí Hoàng Quan. Lúc đó Lý Thúy Hoa có giúp vợ tôi một lần. Vợ tôi tốt bụng, để cảm ơn sự giúp đỡ của cô ta, nên có qua lại với cô ta vài lần, nên sau đó trở thành bạn bè.”
“Ông tiếp tục bịa đặt bừa bãi đi, xem tôi có bóp chết ông không?”
“Không có không có, những điều tôi nói đều là sự thật.” Triệu Toàn Thắng giơ hai tay lên thề, “Những điều đó đều là sự thật.”
“Được, gọi điện cho vợ ông đi.”
Triệu Toàn Thắng đứng sững tại trận.
Một lúc sau hắn mới sợ hãi nói: “Đừng gọi điện cho vợ tôi, tôi nói thật cho cô biết vậy, tôi nuôi tình nhân ở bên ngoài, người phụ nữ đó trước kia làm việc ở Club Hoàng Quan.”
“Chỉ có chút chuyện đó mà ông phải giấu giấu giếm giếm sao?” Thời Sênh chớp chớp mắt.
“Không phải tôi sợ cô là do mụ sư tử hà đông nhà tôi sai đến sao…”
“Xem ra tôi vẫn phải gọi điện cho vợ ông trao đổi một chút.” Thời Sênh nghiêm mặt.
Triệu Toàn Thắng tức giận đỏ hoe mắt, gân cổ quát, “Tôi đã nói cho cô biết rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Thời Sênh rất thản nhiên nói: “Ông đang nói dối.”
Triệu Toàn Thắng tức không chịu nổi: “Tôi không có, tôi nói thật đấy. Cô tìm Lý Thúy Hoa làm gì? Cô ta là gì của cô? Cô có mục đích gì?”
Hai mắt Thời Sênh cong lên như trăng lưỡi liềm, cười nhạt: “Ông đang giấu giếm điều gì? Sợ tôi biết điều gì?”
Triệu Toàn Thắng vẫn đang nói nhẹ tránh nặng, lúc nói ra những lời đó rõ ràng là hắn không mấy tự tin, những lời đó quả rõ ràng là bịa đặt.
Triệu Toàn Thắng thở hổn hển, “Cô có phải là do con sư tử hà đông đó sai đến không?”
“Rầm rầm rầm… Mẹ kiếp ai ở trong thế, lại còn giở trờ khóa trái cửa nữa, cút mau ra đây, ông đây sắp không nhịn nổi rồi!”
“Mở cửa ra! Rầm! Mẹ khϊếp, muốn làm gì thì đi ra khách sạn. Ở đây làm cái gì vậy, đờ mờ, mở cửa ra!”
Cửa nhà vệ sinh bị đập đùng đùng, tiếng chửi rủa không ngừng vọng lại.
Con ngươi mắt Triệu Toàn Thắng dịch chuyển từ từ, vội vàng nhìn về phía cửa, ông ta còn chưa kịp sờ vào nắm mở cửa thì trước mặt bỗng xuất hiện một tấm gương, luồng khí lạnh ập vào mặt, ông ta nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình, sắp không nhận ra là ai nữa rồi.
Người bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng rầm, rồi không thấy động tĩnh gì nữa, liền đá tiếp một quả, rồi vừa chửi vừa vội vàng chạy đi.
Triệu Toàn Thắng dựa vào cửa, một luồng khí lạnh xuyên từ chân lên đến đầu.
“Rốt cuộc thì cô là ai?”
…
Triệu Toàn Thắng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi sự bạo lực của Thời Sênh.
Triệu Toàn Thắng thực tế là có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng không phải ông ta nuôi, mà là nuôi hộ người khác, người khác đó chính là Lãnh Diệu Thiên.
Ông ta từng đi theo Lãnh Diệu Thiên một thời gian, sau đó lấy con gái nhà họ Hứa, có vốn liếng ban đầu, nên tự mình gây dựng.
Nhưng Lãnh Diệu là người mà hắn biết ơn. Lãnh Diệu Thiên nhờ hắn giúp đỡ, hắn sẽ không từ chối.
Lý Thúy Hoa là một điều ngoài ý muốn. Trước đây cô ta từng làm osin ở nhà hắn, bởi vì bị hắn phát hiện trộm đồ nên khai trừ.
Không ngờ rằng có lần đưa người phụ nữ đó đi khám bệnh, đụng phải Lý Thúy Hoa.
Lý Thúy Hoa biết rằng hắn rất sợ vợ, thế nên từ đó trở đi liền đe dọa hắn, không cần biết là do Lãnh Diệu Thiên ủy thác hay là vì hắn rất sợ vợ biết được, một quãng thời gian sau đó, hắn cho Lý Thúy Hoa không ít thứ.
Bởi vì người phụ nữ kia không khỏe, hắn ta đơn thuần chỉ bảo Lý Thúy Hoa đến chăm sóc cô ta.
Mới bắt đầu, Lý Thúy Hoa rất chăm chỉ dụng tâm, nhưng sau đó nếu như không phải lén lút chạy ra ngoài thì cũng là ăn trộm đồ đạc. Có lẽ là vì đã làm quá nhiều những việc thất đức nên Lý Thúy Hoa bị nhiễm bệnh, không sống được bao lâu nữa.
Người phụ nữ kia thương hại cô ta, nên bảo hắn đưa Lý Thúy Hoa về thôn Hoàng Sơn.
“Người phụ nữ đó là gì của Lãnh Diệu Thiên?” Có thể khiến cho Lãnh Diệu Thiên tính trăm phương ngàn kế để giấu đi, chắc phải là tình yêu chân chính?
Triệu Toàn Thắng thì thào: “Tôi biết đâu được đấy.”
Lúc đầu, Lãnh Diệu Thiên không cho phép hắn hỏi bừa bãi, còn nói là biết càng nhiều thì càng chết sớm. Hắn không muốn dâng mạng sống của mình vào đó.
“Thế cô ta tên là gì?”
“Chứng minh thư của cô ta tên là Trần Ngọc, nhưng có lẽ đó là chứng minh thư giả mà Lãnh Diệu Thiên làm cho cô ta. Tôi không biết tên thật của cô ta là gì.” Triệu Toàn Thắng khóc lóc, chắp tay lại, “Tôi chỉ biết có thế thôi, cô có thể cho tôi đi được chưa?”
“Cho tôi địa chỉ của cô ta.”
Triệu Toàn Thắng nhìn thanh thiết kiếm ngáng trước mặt, nhói lòng, nói ra một địa chỉ.
Bây giờ tính mạng hắn cũng không được bảo toàn nữa, không còn cách nào cả.
Hắn không cảm thấy người phụ nữ này đang nói đùa. Điệu bộ lúc nãy của cô ta thực sự là muốn gϊếŧ hắn.
Anh Diệu, em có lỗi với anh, nhưng em cũng chỉ vì một đường sống, em tin rằng anh ở dưới đó sẽ không trách em.
Triệu Toàn Thắng không ngừng tự an ủi mình.
Hắn ta vì bảo toàn tính mạng nên mới làm trái với lời hứa, hắn ta không cố ý.
Thời Sênh nhìn chòng chọc vào hắn vài giây, từ từ thu kiếm lại.
Hai chân Triệu Toàn Thắng vẫn đang mềm nhũn, quờ quạng mở cửa ra, loạng choạng chạy ra ngoài.
Thời Sênh thu kiếm lại, chuẩn bị đi ra, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào.
Anh ta nhìn Thời Sênh, rồi lại quay ra nhìn biển treo ngoài cửa phòng vệ sinh.
Không vào nhầm cửa mà!
Thời Sênh thản nhiên đi ra ngoài, lúc đi qua biển chỉ dẫn bên ngoài, muốn đổi hai biển chỉ dẫn lại, kết quả phát hiện ra là cố định, không dịch chuyển được.
Thời Sênh: “…” Khó xử quá đi.
Người đàn ông đó đứng ở ngoài cửa, nhìn hành vi ngu ngốc của Thời Sênh.
Thời Sênh khoát khoát tay, thản nhiên đi thẳng.
Cho dù là ra vẻ ta đây không thành nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, thua người không thua trận, không được sợ!
Người đàn ông: “…” Thế nên lúc nãy cô ta đã làm gì vậy?
…
Thời Sênh rẽ ra chỗ khác, thở phào, vỗ ngực. Ra vẻ ta đây đúng là một việc nặng nhọc, cô cần phải nghỉ ngơi cái đã.
Giải quyết xong Triệu Toàn Thắng, cô còn phải đi giải quyết tên biếи ŧɦái Thượng Quan Cửu.
Căm ghét biếи ŧɦái.
Căm ghét biếи ŧɦái +123456.
Thời Sênh rút điện thoại ra, đang định tìm định vị của Thượng Quan Cửu, kết quả vừa cầm điện thoại lên thì màn hình điện thoại bỗng lóe sáng, có cuộc gọi đến.
Nhìn số điện thoại đó, Thời Sênh chưa cần nghĩ gì vội cúp máy luôn.
Đối phương không gọi tiếp, mà gửi tin nhắn đến.
“Bảo bối, anh nhìn thấy em rồi, em đích thân đến tìm anh hả? Không ngờ rằng em lại yêu anh vậy, anh ở 8808, đợi em.”
Thời Sênh nghiến răng, từ từ gõ chữ gửi lại:
“Rất tốt, tắm rửa sạch sẽ đợi tôi.”
Xem ông đây chém mày thành từng khúc.
“Lại đây, bảo bối.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT