Cả căn phòng đều là dụng cụ phản quang ra những tia sáng lạnh. Thiếu nữ gầy gò ốm yếu nằm trong khoang trò chơi nửa trong suốt, giống một con búp bê rách nát bị người ta bỏ đi.
Bên ngoài có vô số con mắt nhìn vào hình ảnh này, vừa hồi hộp thấp thỏm vừa râm ran hưng phấn.
“Xoẹt xoẹt…”
Hình ảnh bỗng nhiên tối sầm, cả căn phòng thí nghiệm bỗng chìm vào bóng tối.
“Bịch!”
Trong căn phòng thí nghiệm khép kín, truyền ra tiếng vang nặng trịch, âm thanh kéo dài ba giây rồi lập tức yên tĩnh trở lại.
Đợi bọn họ mở nguồn điện dự trữ lên, xông vào phòng thì chỉ nhìn thấy một đống bừa bãi, thiếu nữ trong khoang trò chơi đã biến mất.
Bên cạnh khoang trò chơi có một cái hố tối đen, nhìn qua đó có thể nhìn thấy đường hầm bên dưới.
Đường hầm chạy thẳng về phía xa rồi tối dần.
…
Trong bụi cây rậm rạp, lũ chó lang thang xem nơi này như thiên đường, khắp nơi đều là phân chó.
Khi Thời Sênh hé mở chỗ cái nắp của đường hầm dưới đất bị bỏ quên, một con chó đang giơ chân chuẩn bị đi tiểu tiện.
Trông thấy một sinh vật không rõ sinh mệnh xuất hiện, chó nhà liền kẹp chặt đuôi, gừ gừ một tiếng rồi chạy vào trong bụi cây, mất tăm không thấy đâu.
Có con quái vật nhìn trộm bản chó ta đi tiểu, thật không biết xấu hổ!
Thời Sênh bị mùi kỳ lạ xộc vào mũi: “…”
Mẹ kiếp!
Người xui xẻo thì uống nước cũng nghẹn, quay về nghĩ cách thay đổi giá trị may mắn mới được.
Sửa thành 200%, cô không tin sẽ lại đen như thế nữa!
Thời Sênh bò từ đường hầm lên, chân tay bủn rủn đi ra ngoài, trên người vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân, đầu bù tóc rối, mặt mũi nhợt nhạt, mắt đỏ hoe, thoạt nhìn còn tưởng là bệnh nhân tâm thần vừa trốn viện.
Lúc này, người tuy không nhiều nhưng vẫn có người đi lại, những người qua đường nhìn thấy một người như thế đều la hét rồi bỏ chạy.
Thời Sênh bị hét đến đau cả màng nhĩ, mỗi dây thần kinh đều như bị kéo ra, đau thắt lại.
Cô nhanh chóng di chuyển tới con hẻm không người, bên tai coi như đã yên tĩnh hơn.
Thời Sênh từ không gian lấy ra bộ y phục sạch sẽ để thay. Cơ thể này gầy trơ xương, cô cảm giác chỉ cần chọc một lỗ bất kỳ cũng có thể thủng được.
Ngày 23 tháng 6 năm 2099.
Thời Sênh nhìn thời gian hiển thị bên trong cửa hàng, mặt vẫn tái nhợt. Cô buộc tóc lại, lộ ra trán và hai má, càng làm cô trông gầy yếu hơn, khiến người khác nhìn vào đều sợ hãi.
Hoa Mông Mông biến thành người thực vật từ năm 2093, đã 6 năm rồi.
Cũng chính là nói, giờ Hoa Mông Mông đã 18 tuổi.
Nhưng…
Thời Sênh cúi đầu nhìn cơ thể mình, đây là cơ thể của cô gái 15 tuổi, có chỗ nào giống của cô gái 18 tuổi đâu?
Phải bồi dưỡng cho cơ thể trước đã, nếu không cơ thể yếu như vậy đừng nói là vênh váo, ngay cả sống được cũng khó.
“Vừa nãy tôi nhìn thấy cô ta đi đường này… dung mạo rất đáng sợ, giống như bệnh nhân thần kinh. Loại người này ngộ nhỡ mà có khuynh hướng bạo lực thì phải làm sao? Các vị mau bắt cô ta lại.”
Thời Sênh vẫn chưa lên tới phố lớn đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên kia vọng lại,thấp thoáng còn có cả tiếng người.
Thời Sênh quay người trở lại.
“Chính là cô ta, cô ta đã thay quần áo rồi. Chính là dáng vẻ đó, thay quần áo tôi cũng nhận ra.”
Tốc độ của Thời Sênh không nhanh, người phía sau sắp đuổi kịp.
Là mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát. Nhưng ánh mắt của bọn họ rất lạnh lẽo, vừa nhìn là biết không phải cảnh sát thực sự.
Thời Sênh rẽ vào con hẻm, lưng dựa vào tường, mấy người kia nhanh chóng bao vây lại.
“Đã tìm thấy thể thực nghiệm số một.” Có một người đàn ông giơ tay ấn vào đồng hồ trên cổ tay báo cáo cho người khác, “Dự kiến quay lại trong một tiếng nữa.”
“A!”
Thanh kiếm sắc nhọn đâm vào phần bụng của hắn rồi nhanh chóng rút ra tấn công tiếp sang người bên cạnh.
Kiếm của Thời Sênh xuất hiện bất thình lình, người đàn ông thứ hai chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất.
Vẫn còn ba người nữa, sau khi người thứ hai ngã xuống, bọn họ nhanh chóng lùi lại với khoảng cách an toàn, rút súng từ eo ra, nhắm vào Thời Sênh.
“Thể thực nghiệm số một, bỏ vũ khí xuống, không được phản kháng!”
“Hừ!” Thời Sênh mặt trắng bệch làm một biểu cảm hung tợn, trông rất quỷ dị, giống như là quỷ quái từ địa ngục bò lên phục thù vậy.
Không phản kháng để đợi bị bắt về giải phẫu à?
Mẹ cái bọn đần độn này!
“Khi cần thiết, dùng thủ đoạn đặc biệt bắt lại, tuyệt đối không để cô ta chạy mất…”
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong chiếc đồng hồ của người đàn ông kia.
Thời Sênh nhảy lên đạp vào cái đồng hồ, không đạp vỡ được nhưng hình như đã đạp vào nút bật mở, giọng nói im bặt.
Thời Sênh thực ghét cái cơ thể yếu đuối này. Cô giơ chân lên, dùng thiết kiếm chém xuống, chiếc đồng hồ nhanh chóng bị vỡ thành từng mảnh vụn, ngay cả cái cổ tay kia cũng máu me be bét.
Ánh mắt của ba người đàn ông cùng lúc thay đổi, thể thực nghiệm này sao lại tàn ác vậy?
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn ba người kia, gương mặt tái nhợt nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ là bề mặt chứ không xuất phát từ đáy mắt.
Dường như có gió lạnh từ một góc nào đó thổi qua, lạnh sống lưng, chạy lên tận óc, tim đập liên hồi.
Thời Sênh vứt bỏ thiết kiếm, thiết kiếp trôi nổi trên không chung.
Ba người đàn ông trợn trừng mắt: “!!!”
Không có lý gì mà nó bay được!
“A!”
…
“Khụ khụ…”Thời Sênh che miệng lại, phổi như muốn phun ra ngoài, mùi tanh trong cổ họng làm cô cảm thấy buồn nôn.
Sớm biết cơ thể suy tàn đến mức này, cô đã tìm cho mình một cơ thể khỏe mạnh hơn.
Không có thuốc hối hận đâu!
Người của phòng thí nghiệm truy đuổi cô khắp nơi, Thời Sênh giải quyết xong một đám lại tới đám khác.
Những người này tìm thấy cô với tốc độ quá nhanh, Thời Sênh suy đoán có thể trong cơ thể này đã được cấy vào thứ gì đó, nhưng người đằng sau đông quá, không có cách nào tìm ra được thứ đó.
“Két——”
Một chiếc xe bỗng dừng trước mặt Thời Sênh, cửa xe được người kéo ra, Thời Sênh cảnh giác nhìn người bên trong.
“Hoa Mông Mông, lên xe!”
Thời Sênh chăm chú nhìn người trong xe, hơi hơi quen…
Người bên trong có lẽ đợi không nổi nên đã xuống xe, chìa tay muốn kéo Thời Sênh, lưỡi kiếm sắc nhọn lập tức chắn giữa hai người, hàn khí lạnh thấu xương lập tức xâm nhập vào người kia.
Hàn khí đó xuất hiện rất đột ngột, người đến không kịp trở tay, thân thể trong chốc lát cứng đờ.
“Ta là Một Sợi Nắng.” Lâm Hàn Vũ toát mồ hôi, nhanh chóng nói, lại nhìn thấy đằng sau cô có bóng người đang đuổi tới từ xa, “Người đến bắt cô tới rồi, lên xe trước đã.”
Thời Sênh nhìn hắn một cái, quay người đi theo hướng khác.
Trên đời này không có gì miễn phí cả!
Ông không lên!
Lâm Hàn Vũ: “…”
Mẹ kiếp!
Ngươi như này là ý gì.
Lâm Hàn Vũ nhanh chóng quay lại xe, lái xe đi theo Thời Sênh, “Hoa Mông Mông, không phải cô là đối thủ của bọn họ sao. Cô lên xe đi đã, tôi đưa cô tới nơi an toàn.”
Thời Sênh toàn đi tới chỗ ít người. Vì vậy khi đám người phía sau đuổi tới, Thời Sênh liền rút ra thiết kiếm, để thiết kiếm kết liễu chúng.
Lâm Hàn Vũ kinh ngạc đến mức cằm gần như rơi xuống đất, chiếc xe tí nữa thì đụng vào vành đai xanh bên cạnh.
Hắn vẫn chưa tỉnh ngủ à?
Tại sao lại nhìn thấy một thanh kiếm tự chém được người?
Cái này không phải là cảnh chỉ xuất hiện trong game thôi sao?
Chắc chắn là hắn chưa tỉnh ngủ!
Lâm Hàn Vũ chớp mắt hết cỡ, đúng lúc thấy thanh kiếm bay qua mặt, máu từ lưỡi kiếm nhỏ xuống, rơi vào cửa sổ xe, bắn vào mặt hắn, mùi máu tanh lập tức trần ngập ở trong xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT