Xét thấy những lời nói của Thời Sênh quá đáng sợ, những người vừa nãy còn vây quanh xem kịch giờ đã lần lượt tản ra.
Nhất định đừng có tính toán gì với người điên này, nói không chừng giây tiếp theo người điên này sẽ chém người mất.
“Cô đến thật cơ à.” Một giọng nói mỏng manh từ bên cạnh Thời Sênh vang lên, đem theo nồng nặc ý khinh thường.
Thời Sênh quay đầu nhìn ra phía phát ra âm thanh. Một cô gái đang cầm một ly sâm banh, cử chỉ đa tình tựa người vào tường, đôi chân thon dài lộ ra từ vị trí xẻ tà của chiếc sườn xám, rất quyến rũ.
Lương Tình, minh tinh hạng nhất.
Cũng chính là người khuyên nguyên chủ chấp nhận Diệp Phong có người phụ nữ khác, yêu cầu cùng hầu hạ một chồng.
“Liễu Sênh Ca, cô nhìn xem bây giờ cô thảm hại đến mức nào.” Lương Tình vừa đồng cảm vừa thương hại, “Nếu lúc trước cô đồng ý ở bên cạnh Diệp Phong, thì liệu có bị rơi vào kết cục như bây giờ sao?”
“Nếu không thì giống cô à?” Thời Sênh hơi cau mày, “Nhìn người đàn ông của mình lên giường với người phụ nữ khác à?”
Trong lòng Lương Tình có lẽ vẫn có một chút chán ghét, thế nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mặt.
Mà trái lại còn một mặt tình cảm nồng nàn nói: “Người đàn ông giống như Diệp Phong, tôi nguyện đi theo anh ấy, chỉ cần trong lòng anh ấy có vị trí cho tôi, tôi đã cảm thấy hài lòng rồi.”
Lập luận kiểu thế này, xin lỗi, bổn cô nương đây không thể bừa bãi gật đầu.
Đàn ông, chỉ nên thuộc về một mình cô, đứa nào dám động đến là trực tiếp gϊếŧ chết.
“Ồ? Vậy nếu như hắn ta chỉ là một gã nghèo hèn thì sao?” Lúc Diệp Phong không có tiền, đến hoa khôi còn không thèm để ý hắn ta, một Diệp Phong không có tiền thì dù có một cái xác đẹp đẽ như thế nào thì cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Trong tất cả mọi thứ, tiền quả thật là một đồ vật rất tốt.
Làm một nhà tư bản đại gian đại ác là điều rất cần thiết.
“Sao Diệp Phong lại có thể là gã nghèo hèn được.” Lương Tình nhìn Thơi Sênh khinh thường.
Thời Sênh căng khóe miệng cười, “Hắn ta vốn dĩ đã là một gã nghèo hèn.”
Diệp Phong sinh ra ở nông thôn, gia cảnh không hề tốt, có thể học đại học đều là do người khác giúp đỡ, nếu như không có Plug-in thì đến giờ hắn ta cũng chỉ là một gã nghèo hèn cả ngày bận rộn với việc làm thêm.
“Liễu Sênh Ca,cô đang đố kỵ có phải không?”
Đố kỵ? Nực cười, hắn ta thì có gì để đáng đố kỵ chứ!
Được thôi, là bổn cô nương đố kỵ đấy, ai bảo hắn là tên nam chính chẳng làm gì mà có được plug-in.
Ông đây đến quà cho tân thủ (người mới bắt đầu chơi game) còn không có.
[…] Ký chủ còn định ghi nhớ cái này cả đời sao?
Lương Tình tiến về phía Thời Sênh hai bước, tư thế ngẩng cao giống như một nữ hoàng, “Liễu Sênh Ca, là cô đã tự từ bỏ Diệp Phong trước, bây giờ rơi vào kết cục như thế này đều là do cô tự làm tự chịu.”
“Một người đàn ông ngủ cùng với nhiều người như vậy, tôi khinh thường.”
Sắc mặt Lương Tình hơi thay đổi, “Đàn ông bây giờ có vài người phụ nữ thì có gì đâu.”
Trong cái thế giới này, có ai là không ngấm ngầm bao nuôi một đám phụ nữ.
Diệp Phong vừa có tiền lại có ngoại hình đẹp trai, so với mấy gã đàn ông kia tốt hơn rất nhiều.
Thời Sênh nhếch mép cười một cái, ngữ khí vô cùng hung hăng, “Ừm, không có gì, cho nên tôi đang định nuôi thêm vào tên trai bao.”
Lương Tình lại như nghe thấy một câu chuyện hài rất buồn cười, cười rất tự do phóng túng, “Liễu Sênh Ca, cô đang nằm mơ giữa ban ngày à? Dựa vào bản thân và gia đình cô, được người khác bao nuôi đã khá lắm rồi. À… đúng rồi, hôm nay cô có thể đến đây, không phải là đến cùng người đàn ông nào đến chứ? Thật không ngờ, nữ tổng tài xinh đẹp danh tiếng lẫy lừng một thời giời lại phải rơi vào cảnh được người khác bao nuôi.”
Thời Sênh cảm thấy những người phụ nữ của Diệp Phong đều bị bệnh thần kinh vô cùng nặng, vừa mở miệng là được bao nuôi.
Trong đầu ngoài từ được bao nuôi ra thì không còn từ nào khác phải không?
“Đúng đấy, tôi được bao nuôi đấy, không phục à? Không phục thì cô đi bảo Diệp Phong bao nuôi cô đi! Thiểu năng!” Người vô liêm sỉ thiên hạ vô địch mà, bổn cô nương bắt đầu vô liêm sỉ đến bản thân ta còn thấy sợ.
Lương Tịnh bị chặn đứng họng.
Được bao nuôi mà vẫn còn dám hung hăng như vậy, đúng là vô liêm sỉ.
“Ôi… vậy không biết ai mà có phúc vậy, có thể bao nuôi được cô.” Lương Tình cười khấy một tiếng, “Thật đúng là mắt mù.”
“Có mù đến thế nào cũng không thể bằng Diệp Phong mù được.” Thời Sênh cười một nụ cười giả tạo chứa đầy ý xấu.
Lại toàn đi thích mấy người phụ nữ chẳng ra gì như thế này.
Ánh mắt Thời Sênh dừng trước ngực của Lương Tình, dưới khuôn mặt đang dần dần biến sắc của Lương Tình, như tỉnh ngộ mà nói: “Cũng có thể thứ mà Diệp Phong nhìn không phải bên trong mà là bên ngoài, chẳng trách hắn ta thích tôi, thân hình đẹp cũng là một thứ tội ác.”
Lương Tình cúi xuống nhìn cơ thể mình, lại nhìn lên Thời Sênh, sắc mặt càng thêm khó coi.
Thân hình của cô ta so với Thời Sênh thua kém rất nhiều.
“Liễu Sênh Ca cô đều ngấm ngầm phóng đãng như vậy sao?” Lương Tình hằm hằm căm hận nói: “Chẳng trách dù có phá sản cũng có người tranh nhau, lúc trên giường chắc là rất biết hầu hạ đàn ông đúng không? Có cần tôi giới thiệu cho cô mấy người để cô phát triển nghiệp vụ không.”
Thời Sênh chớp chớp mắt, nụ cười tươi tắn, “Sao tôi có thể cướp việc làm ăn của cô được. Bây giờ làm một công việc chân tay khó biết mấy, kiếm được cũng chỉ có chút ít ỏi. Lương tiểu thư vẫn là nên giữ nghiệp vụ để làm việc thì hơn.”
Mãi một lúc lâu sau Lương Tình mới phản ứng lại, tức giận giơ tay lên tát Thời Sênh, cô ta lại còn dám nói cô là gái điếm.
Thời Sênh làm động tác rất nhanh tránh qua một bên, bàn tay của Lương Tình đánh vào đoạn lan can phía sau Thời Sênh, âm thanh rất lớn vang lên.
“A!” Lương Tình đau đớn hét lên một tiếng.
Lúc nào cũng có mấy ả thiểu năng muốn hại bổn cô nương.
Sợ hãi.
Thời Sênh lôi cô ta một cái từ phía sau, cơ thể Lương Tình loạng choạng lùi về phía sau, đôi giày cao gót dưới chân nghiêng ngả, rồi ngã xuống đất.
“Lách tách lách tách.”
Tiếng đèn flash đột nhiên vang lên, tiếng hét vừa rồi của Lương Tình đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người xung quanh, mấy tên phóng viên không biết từ đâu chạy đến, điên cuồng chụp lấy chụp để Lương Tình đang ngã dưới đất.
Lúc Lương Tình ngã, hai chân mở rộng, chiếc qυầи ɭóŧ gợϊ ȶìиɦ đang mặc bên trong trực tiếp lộ ra trước mặt phóng viên.
Lương Tình không quan tâm đến bàn tay đang đau đớn, vội vàng khép chân, kéo vạt sườn xám che chân lại, vết đau trên tay cùng với cơn tức giận khiến vẻ mặt cô ta méo mó, còn đâu chút mỹ cảm nào.
Phóng viên cũng đã chụp được đủ ảnh.
Bọn họ đã bắt đầu suy nghĩ nên chọn tiêu đề như thế nào.
# Nữ thần xinh đẹp trên màn ảnh lại mặc qυầи ɭóŧ gợϊ ȶìиɦ tham gia sự kiện#
# Quyết đấu đỉnh cao giữa nữ thần màn ảnh và tổng tài xinh đẹp trước đây, qυầи ɭóŧ gợϊ ȶìиɦ chơi trội#
Thời Sênh vô tội buông tay, việc này không thể trách tôi, ai bảo cô còn muốn ra tay đánh tôi. Ông đây còn chưa lấy kiếm ra chém cô đã là thủ hạ lưu tình rồi.
Lương Tình tức giận đến nỗi cả người đều run bần bật.
Lương Tình được người quản lý vội vàng chen lách vào rồi đưa đi. Đúng lúc này vừa hay Tiêu Linh Lung khoác tay Diệp Phong bước vào.
Hai người đó mặc trang phục sự kiện đồng bộ với nhau, đứng bên cạnh nhau, nam thanh nữ tú, rất đẹp đôi.
Lương Tình nhìn vậy trong lòng không tránh khỏi càng thêm tức giận.
Phụ nữ mà, cho dù có thừa nhận người đàn ông của mình có người phụ nữ khác thế nhưng vẫn hy vọng người đàn ông đó có thể chỉ đối xử tốt với một mình mình.
Thời điểm này, trong giới, Diệp Phong cũng có chút danh tiếng, rất nhiều người đều biết gã thanh niên bỗng nhiên xuất hiện này, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, chi tiêu hào phóng, vung tiền như rác.
Sự xuất hiện của hắn ta chắc chắn là phách lối. Tiêu Linh Lung đáng yêu như chú chim nhỏ tựa người vào Diệp Phong, hưởng thụ ánh mắt hoặc là ngưỡng mộ hoặc là đố kỵ của những thiên kim tiểu thư xinh đẹp đang đứng xung quanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT