Thời Sênh không hề muốn mở công ty gì cả cho nên chỉ sắp xếp cho Hàn Hiểu công việc của một người trợ lý đời sống, dù sao thì cô cũng chỉ là một đồ bỏ đi của cuộc sống.
Hàn Hiểu không có hoài bão tham vọng gì, Thời Sênh trả lương cho cô còn nhiều hơn so với lương công ty trả, tất nhiên cô sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Tuy rằng cô cũng không hiểu rõ, Thời Sênh đã phá sản rồi, tại sao vẫn có thể vung tay quá trán tiêu tiền như thế này.
Sênh phá sản: “…” Ông đây có rất nhiều tiền.
Trên các mặt báo ùn ùn đưa tin sự kiện này, mấy người chủ mua nhà đều nhận được tiền bồi thường thích đáng, không còn tiếp tục gây ồn ào nữa.
Thời Sênh ở nhà ăn không ngồi rồi kiếm tiền.
“Liễu tổng, chị mau qua đây mà xem.” Hàn Hiểu đang phơi quần áo bỗng nhiên lớn tiếng gọi Thời Sênh.
Ánh mắt Thời Sênh di chuyển từ màn hình máy tính xách tay đến phía Hàn Hiểu đang đứng. Hàn Hiểu hăng hái nhìn cô vẫy vẫy tay.
Thời Sênh nghiêng đầu, bộ quần áo ngủ đang mặc trên người đầy nếp dúm dó, miệng còn đang ngậm một miếng bánh mì, nhìn bộ dạng có phần ngốc nghếch.
Thời Sênh đặt máy tính xách tay xuống, chậm dãi bước ra phía ban công, hướng theo bệ cửa sổ nhìn xuống dưới.
Xe sang, trai đẹp, hoa tươi.
“Là Diệp Phong, Liễu tổng, chị với Diệp Phong có quan hệ gì vậy? Chị đừng trách em nhiều chuyện, Diệp Phong không phải là người phù hợp với chị, người này vừa nhìn liên biết là loại phong lưu đa tình.” Hàn Hiểu bình luận như thật.
Diệp Phong và cái người tên Lương Tình đó rất mập mờ, cô đã nhìn thấy mấy lần. Trước đây cô nói với Liễu tổng nhưng Liễu tổng nhất định không tin, mãi đến khi Liễu tổng tận mắt nhìn thấy mới chịu tin. Bây giờ không thể để cái tên trai bao này lừa gạt Liễu tổng thêm một lần nữa.
Diệp Phong ở bên dưới hình như đã nhìn thấy Thời Sênh, nhìn cô vẫy vẫy tay, khuôn mặt sắc nét đặt cạnh bó hoa hồng nổi bật, càng nhìn càng giống một tên trai bao.
Ngoại hình khá đẹp trai, đáng tiếc không có khí chất của người từ nhỏ đã được sinh ra trong một gia đình giàu sang, cao quý, khí chất này của hắn ta nếu tới cửa hào môn thì sẽ bị nghiền áptrong chớp mắt, nhưng mà người ta lại có có plug-in.
Khí chất có tốt đến mấy cũng không bằng người có plug-in.
Lại còn muốn theo đuổi ông, gan cũng to lắm đấy!
Thời Sênh quay người về chỗ cũ, Hàn Hiểu nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt không hiểu gì cả.
Đến lúc Thời Sênh quay lại, trên tay bưng theo một chậu nước, nhìn làn hơi nóng bốc lên giống như là nước cô đang đun để chuẩn bị nấu cơm.
Ý nghĩ này vừa mới lướt qua trong đầu, Hàn Hiểu liền nhìn thấy Liễu tổng nhà mình trực tiếp hắt chậu nước đó xuống bên dưới.
“A!”
Diệp Phong hét lên một tiếng thảm thiết, một chậu nước tuy rằng không hoàn toàn đổ hết lên người hắn ta, thế nhưng một nửa nước đã dội lên mặt và tay của hắn, trong phút chốc sưng đỏ một mảng lớn.
Bó hoa hồng ban nãy còn tươi tắn đẹp đẽ, lúc này cũng đang bốc lên hơi nóng.
Hàn Hiểu: “…” Liễu tổng chịu đả kích rồi sao?
Không phải, chậu nước nóng như thế hất xuống dưới, Diệp Phong sẽ không chết đấy chứ?
Hàn Hiểu vội vàng bám chặt vào lan can nhìn xuống bên dưới.
Nước không phải là nước sôi, lại ở khoảng cách xa như vậy, khi hất xuống nhiệt độ cũng đã giảm đi đáng kể rồi, trên người Diệp Phong cũng chỉ hơi sưng đỏ lên, nhìn có vẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Lúc này Hàn Hiểu mới thở phào một hơi.
Diệp Phong che mặt, trừng mắt tức giận nhìn lên người đang đứng trên tầng. Bây giờ cô ta không còn gì nữa, lại còn dám kiêu ngạo với hắn như thế.
Liễu Sênh Ca, cô cứ chờ đó cho tôi!
Hắn nhất định khiến người phụ nữ này phải ngoan ngoãn tự nguyện hầu hạ thân dưới của mình.
Những lời nói hùng hồn đó của Diệp Phong còn chưa hô lên thì một đám đàn ông mặc quần áo bảo vệ từ phía khác rất nhanh chạy đến, bao vây xung quanh Diệp Phong.
“Tiên sinh, có một chủ nhà tố cáo anh quấy rối, mời anh ra ngoài.” Một người bảo vệ nghiêm khắc lên tiếng.
Quấy rối…
Cô ta lại còn dám nói với bảo vệ là hắn đang quấy rối cô ta!
Thời Sênh đặt mông ngồi xuống ghế sô-pha, cả cơ thể như lún vào trong chiếc sô-pha mềm mại, “Dân số mười tỷ người, tìm một người đàn ông vô cùng dễ, có gì đâu mà không buông được.”
Liễu Sênh Ca từng thích hắn đã chết rồi.
Còn cô lại không phải là Liễu Sênh Ca.
Hàn Hiểu chớp chớp mắt. Lúc trước tình trạng của Liễu tổng không tốt như thế, chẳng phải chính là vì cái tên trai bao Diệp Phong này sao. Bây giờ chị ấy có thể buông tay, cô là người vui nhất.
Với năng lực của Liễu tổng, đợi thời trở lại không thành vấn đề.
“Liễu tổng buông được là tốt, cái tên trai bao Diệp Phong đó đâu có chỗ nào xứng với chị.” Hàn Hiểu nói, trong lòng vui rạo rực, “Liễu tổng, em đi nấu cơm trước.”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, một tay chống cằm nhìn Hàn Hiểu đang tất bật trong bếp.
Khóe miệng Thời Sênh cong lên cười một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục chiến đấu với đống số liệu chi chít.
…
Thời Sênh không ngờ được Diệp Phong lại dẫn theo luật sư đến nhà cô.
Vết thương đó của Diệp Phong dù rất nhỏ nhưng vẫn cứ để bọn họ băng bó như xác ướp, giám định vết thương nói vết thương rất nghiêm trọng, giống như thêm một giây nữa là sẽ chết vậy.
“Diệp Phong, sao anh lại có thể vô liêm sỉ như vậy, vết thương của anh nghiêm trọng ở chỗ nào?” Hàn Hiểu nhìn thấy mấy thứ đó lập tức nổi khùng, “Anh như thế này chính là đang đi tống tiền người khác, tôi phải kiện anh.”
“Hàn tiểu thư, xin đừng vội kích động.” Biểu cảm của luật sư nghiêm túc, “Vết thương của Diệp tiên sinh là ở trên mặt, điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hằng ngày của Diệp tiên sinh. Nói không chừng sau này còn có thể hủy hoại dung nhan, những khoản bồi thường này đều là có căn cứ.”
Diệp Phong thong dong ngồi bên cạnh luật sư. Thời Sênh nãy giờ vẫn cúi đầu nhìn máy tính, căn bản không nhìn thấy hắn ta, trong lòng Diệp Phong không tránh khỏi giận sôi gan.
“Thật là vớ vẩn.” Hàn Hiểu ném tập giấy tờ lên người luật sư, tức giận nói: “Ông tưởng tôi chưa từng học qua luật pháp hả?”
Với vết thương nhỏ của Diệp Phong, bọn họ cùng lắm là bồi thường vài vạn tiền thuốc thang, nhưng cái gã luật sư khốn nạn này lại còn bắt bọn họ bồi thường những năm trăm vạn, đầu óc có phải bị đần độn rồi không.
Gã luật sư sớm đã có sự chuẩn bị, lại lấy ra một tập giấy tờ khác, “Hàn tiểu thư, những khoản bồi thường này không phải chỉ là chi phí thuốc thang của Diệp tiên sinh mà còn có xe của Diệp tiên sinh. Chiếc xe đó là loại phiên bản giới hạn, bởi vì hành động của Liễu tiểu thư, chiếc xe đó hiện giờ phải gửi trở về nhà máy sửa chữa, phí sửa chữa rất lớn. Năm trăm vạn đã là số tiền bồi thường sau khi Diệp tiên sinh đã giảm bớt cho hai người.”
Hàn Hiểu tức tốc lật tập giấy tờ đó ra xem, đọc nhanh như gió lướt qua một lượt, từng điều từng khoản được liệt kê rất rõ ràng, không hề thiếu sót.
Lúc này Hàn Hiểu mới có chút hoảng nhìn về phía Thời Sênh, nhiều tiền như thế này, bây giờ bọn họ biết kiếm đâu ra tiền để đền đây?
“Một chậu nước đã có thể làm cho xe của anh phải gửi về nhà máy sửa chữa, chiếc xe đó của anh là đạo cụ biểu diễn à?” Thời Sênh ngẩng đầu lên, lên tiếng giễu vợt, “Xe tốt thì đến bị va đập cũng không sợ, xe của anh sao lại dễ hỏng như thế?”
Thời Sênh nói câu này không hề có một chút khách sáo nào, suýt chút nữa đã nói là anh ta mua đồ giả ở bên ngoài.
“Liễu tiểu thư, ở đây có hóa đơn sửa chữa, cô có thể đi điều tra.” Gã luật sư gấp gáp mở miệng trước mặt Diệp Phong.
Thời Sênh gập máy tính xách tay lại, vẻ mặt thản nhiên, “Nếu các người đã dám mang đến đây, vậy thì chắc chắn đã thu xếp xong xuôi ổn thỏa mọi việc, tôi phải lãng phí sức lực đi điều tra cái đó làm gì.”
Sắc mặt gã luật sư không đổi, “Không cần biết Liễu tiểu thư có chịu thừa nhận hay không, tất cả những chứng cứ này đều có hiệu lực. Nếu như Liễu tiểu thư không chịu bồi thường vậy thì chúng chỉ đành gặp nhau tại tòa án.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT