Cảnh Chỉ nghiêm mặt, nhặt mấy thứ trên đất lên, người đẹp trai thì dù có nhặt rác cũng đều nhìn rất đẹp.
Thời Sênh đưa cho hắn một cái hộp.
Cảnh Chỉ mỉm cười, bỏ mấy thứ đó vào.
Những người khác không nói một lời này, lúc này Cảnh thiếu đang rất tức giận, người khác có lẽ không nhận ra, nhưng bọn họ theo hắn lâu như vậy rồi, tất nhiên là hiểu hết.
Chờ Cảnh Chỉ thu lại mấy thứ lành lặn rồi, hắn một tay ôm hộp, một tay nắm chặt tay Thời Sênh đi ra cửa.
“Cảnh Chỉ!”
Một người chạy từ trên cầu thang xuống, giọng nói khàn khàn.
Cảnh Chỉ không hề dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài.
Mộc Hâm muốn đuổi theo nhưng bị thủ vệ ngăn lại.
“Cảnh Chỉ…” Mộc Hâm hét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Vì sao hắn không nhìn mình lấy một cái?
Rõ ràng mình thích hắn như thế, vì sao trong mắt hắn chỉ có Cảnh Hề? Vì sao? Bọn họ là anh em cơ mà?
Hàn Dự khẽ lắc đầu.
Trước kia hắn còn có hơi thích cô gái này.
Can đảm, cẩn trọng.
Nhưng từ sau chuyện xảy ra ở căn cứ Diệu Quang, hắn đã hoàn toàn không còn chút hảo cảm gì với Mộc Hâm nữa.
Triệu Duy Duy rất quan trọng đối với hắn.
Tuy rằng hắn không đồng ý với cách làm của đám người kia, nhưng hắn có người mà mình phải bảo vệ, không thể vì cô ta mà để cho người nhà và con của mình bị ảnh hưởng.
…
Đám người Thời Sênh cũng không ở lại căn cứ thủ đô, trực tiếp rời đi. Vua xác sống kia cũng không thấy tấn công căn cứ nữa.
Ngay từ đầu, những người đó đều tỏ ra rất lo lắng, vẫn luôn đề phòng, nhưng một thời gian dài đi qua, vua xác sống vẫn không xuất hiện trở lại.
Hai năm sau, căn cứ thủ đô nghiên cứu ra thuốc giải, nguy cơ mạt thế bị giải trừ.
Xác sống chỉ cần vẫn còn đầy đủ khí quan thì đều có thể khôi phục lại hình người, còn nếu không có khí quan thì sẽ không có cách nào quay về làm người được cả.
Tuy nói mạt thế đã chấm dứt nhưng những người bị biến đổi nhân tính vẫn không thiếu, thế giới này vẫn chẳng có gì thay đổi.
Nghe nói, sau đó Mộc Hâm vẫn bị nhốt, lại nghe nói có một nhà khoa học điên cuồng nào đó muốn nghiên cứu Mộc Hâm, vì vậy vụиɠ ŧяộʍ tiến hành thí nghiệm với cô ta.
Lúc Mộc Hâm được cứu ra thì thần trí đã không còn tỉnh táo.
Miệng luôn nói những lời người ta không thể hiểu được.
Nhưng cô ta vẫn có giá trị lợi dụng. Một lần, Mộc Hâm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên chạy trốn, trên đường chạy trốn bị người ngộ sát mà chết.
…
Trong căn cứ.
Đây là tết Nguyên đán đầu tiên sau mạt thế. Mọi người ai nấy đều vui vẻ. Thời Sênh nắm tay Cảnh Chỉ đi dạo trong đêm, tiếng hoan hô huyên náo từ xa truyền tới có chút mông lung, mơ hồ.
Lúc này, mọi người đều đã tới quảng trường tham dự tiệc đêm giao thừa, trên đường rất trống trải.
“Hề Hề.”
“Vâng?” Thời Sênh nghiêng đầu, một chút pháo hoa nở rộ trong mắt cô rồi như sóng gợn dần dần lan tỏa.
Trong lòng Cảnh Chỉ hơi căng thẳng, một hồi lâu sau mới cúi đầu hôn lên trán cô: “Chúc mừng năm mới.”
Có cô ở bên cạnh, với hắn như thế là đủ rồi.
“Chúc mừng năm mới.” Thời Sênh nhẹ giọng nỉ non.
Ngõ nhỏ yên tĩnh không tiếng động, trong bóng đêm như có thứ gì đó đang rục rịch.
Ánh mắt Thời Sênh dừng ở bóng đêm nơi ngã tư đường.
“Di di, di di.” Một đứa trẻ tròn vo từ chỗ rẽ chạy ra, lắc lư, lảo đảo chạy về phía Thời Sênh, “Di di…”
“Tiểu Nhiên, em chạy chậm thôi.” Diệp An đuổi theo ngay sau nó, chỉ sợ em gái ngã.
Diệp Nhiên đã chạy tới bên cạnh Thời Sênh, giương hai tay ra, quệt cái miệng nhỏ nhắn,”Di di, muốn ôm một cái.”
“Em béo lắm rồi.” Thời Sênh bày ra vẻ mặt chán ghét, ánh mắt lại quét về phía Diệp Nhiên vừa chạy tới.
Diệp Nhiên nhệch môi, làm bộ muốn khóc.
Thời Sênh đau đầu bế nó lên, Diệp Nhiên lập tức ôm lấy cổ Thời Sênh, hôn “bẹp” một cái lên mặt cô, còn lưu lại một vệt nước miếng.
“Em còn hôn nữa là chị cho em xuống đấy.” Thời Sênh đen mặt đưa tay lên lau lau, toàn là nước miếng.
Diệp Nhiên quệt miệng, “Di di không thích Nhiên Nhiên.”
“Có lúc nào thích.” Thời Sênh trừng mắt, ghét nhất là bọn trẻ con.
“Vậy sao di di lại ôm Nhiên Nhiên?” Diệp Nhiên lại hỏi, “Anh nói, di di thích Nhiên Nhiên nên mới bế Nhiên Nhiên, di di nói dối.”
Thời Sênh thật thà đáp: “Vì em sẽ khóc.”
Diệp Nhiên chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt mê man, về sau không biết suy nghĩ tới cái gì liền khóc tu tu, nước mắt lã chã rơi xuống.
Con bé này rất mau nước mắt. Thời Sênh cảm thấy mình không phải đang bế trẻ con mà là ôm cả một quả núi to, chỉ hận không thể ném nó xuống đất ngay lập tức.
“Chị đã dạy em bao nhiêu khẩu quyết, sao em còn không khống chế được linh lực của mình?” Thời Sênh quát lên.
“Người ta… Người ta không nhớ được mà!” Nhiệp Nhiên cực kỳ tủi thân, “Khẩu quyết dài như thế, người ta còn nhỏ thế này.”
Thời Sênh: “…” Ở thế giới khác, chắc nó đã sớm bị người ta đánh chết rồi.
“Di di đừng giận, người dạy Nhiên Nhiên thêm một lần. Nhiên Nhiên sẽ thật sự học được mà.” Diệp Nhiên hai mắt đẫm lệ ôm lấy cổ Thời Sênh, nịnh nọt cô.
Cảnh Chỉ trong lòng vang lên cảnh báo, lập tức túm lấy Diệp Nhiên ném vào lòng Diệp An, dắt Thời Sênh đi.
Diệp Nhiên này thích nhất là lấy chuyện học khẩu quyết ra để bám lấy Thời Sênh.
Hắn nghi ngờ nó chỉ đang giả vờ.
Diệp Nhiên ôm cổ Diệp An, thân mình nhỏ bé dán chặt trên người nó, trên mặt tràn đầy tủi thân, dạy dỗ Diệp An như một bà cụ non: “Anh, sao anh lại ngốc như thế? Di di lại bị người ta cướp đi rồi.”
Diệp An: “…” Liên quan gì tới nó?
“Anh trai hư!”
“Ừ ừ, anh trai hư, chúng ta mau tới quảng trường thôi, bọn họ sắp bắn pháo hoa rồi, không phải em mói muốn đi chơi à?”
Con ngươi Diệp Nhiên sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, chúng ta mau đi thôi.”
…
Thời Sênh cùng Cảnh Chỉ ở lại căn cứ như đào nguyên đến hết một đời.
Thời Sênh ở lại thế giới này rất lâu, đến tận khi Cảnh Chỉ rời đi, cô mới quay về không gian Hệ thống.
Không gian Hệ thống vẫn im ắng như cũ, nhưng lại hơi khác trước kia một chút.
Thời Sênh đi tới trước màn hình, Hệ thống lập tức nhảy ra số liệu.
Họ tên: Thời Sênh.
Giá trị làm người: -255000
Giá trị sinh mạng: 25
Tích lũy: 30000 (Trừ 3000 tích lũy điểm chữa trị ở thế giới trước, thưởng tích lũy nhiệm vụ 3000, tích lũy không đổi.)
Cấp nhiệm vụ: A
Cho điểm nhiệm vụ: 86
Nhiệm vụ ẩn giấu: hoàn thành.
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: 2000
Đạo cụ: “Vương miện của nữ hoàng”, “Trái tim của Quỷ Vương”, “Ám dạ”.
Lần này lại chỉ trừ của cô 5000 điểm nhân phẩm, thật sự là thần kỳ.
Ngón tay của Thời Sênh lướt trên màn hình nửa ngày. Hiện tại Hệ thống không được tự do ngôn luận nên nó cũng không dám tùy tiện nói chuyện nữa.
Thời Sênh bấm màn hình nửa ngày, đột nhiên ngồi xuống.
[Ký chủ… Cô có tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo không?]
“Nghỉ ngơi.”
[…] Cô mà còn cần nghỉ ngơi nữa sao? Tôi còn tưởng cô là người máy hoàn toàn không biết nghỉ ngơi là gì.
Thời Sênh ngồi xếp bằng, chống cằm, ánh mắt mơ hồ, không biết suy nghĩ cái gì.
Hệ thống cũng không biết qua bao lâu mới nghe được giọng của Thời Sênh.
“Tới thế giới tiếp theo đi.”
[Bắt đầu dịch chuyển…]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT