Đối với giới giải trí, Thời Sênh thực sự không có một chút cảm hứng nào cả. Cũng may lần này Nguyên chủ không có nhiệm vụ yêu cầu phải đưa cô ta trở thành đỉnh cao trong giới giải trí.
Trần Nguyên trước đó đã ra ngoài rồi, Thời Sênh ngán ngẩm đổi kênh ti vi.
Bây giờ nữ chính và nam chính hai người đó vẫn chưa gặp được nhau. Nam chính lúc này có lẽ vẫn đang ở nước ngoài.
Thời Sênh mò lấy điện thoại ra, gửi cho Lam Thanh một dòng tin nhắn wechat.
Lam Thanh vừa kết thúc một cuộc hội nghị, đang day day hai huyệt thái dương thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh trượt mở màn hình liền nhìn thấy dòng tin nhắn.
— Anh, có thời gian không? Em mời anh ăn một bữa thịnh soạn.
Vẻ mệt mỏi trên gương mặt Lam Thanh bỗng như được gạt bỏ sạch sẽ. Ngón tay anh nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại trả lời.
— Người lúc nào cũng bận rộn sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi mời anh đi ăn vậy? Địa điểm em chọn, có cần anh qua đón em không?
— Để em qua đón anh.
Lam Thanh nhìn vào mấy từ này, lắc lắc đầu cười. Nha đầu này không biết lại định giở trò gì đây.
Lam Thanh gọi người vào để chỉ đạo những việc tiếp theo cần phải làm của tiến trình. Cả gương mặt thư ký biểu lộ vẻ đã hiểu rõ ràng.
Nhất định lại là đại tiểu thư hẹn tổng tài, nếu không thì tổng tài sẽ không đời nào thoái thác công việc.
Người trong công ty đều âm thầm đặt cho Lam tổng tại một danh hiệu – cuồng vương chiều em gái.
Thời Sênh cho xe dừng bên dưới cửa công ty của Lam Thanh, đợi Lam Thanh xuống dưới.
Trong xe đang mở một bài hát, tiết tấu rất nhẹ nhàng thoải mái, cũng không biết Lam Thâm đã tìm nó ở đâu.
“Cụp cụp — ”
Bên ngoài đột nhiên có người kéo cửa xe. Thời Sênh khẽ nghiêng đầu nhìn. Người đứng trước xe đang đội một chiếc mũ lưỡi trai, đầu cúi thấp xuống, không thể nhìn rõ khuôn mặt như thế nào.
Cả người đều ăn mặc như một tên côn đồ, vừa nhìn đã thấy không phải là một người tốt đẹp gì.
Thời Sênh lặng lẽ nhìn hành động như một kẻ tâm thần của tên đó.
Không phải là cô chưa khóa cửa xe đấy chứ?
Tên đó kéo hai lần đều không mở cửa xe ra được. Nhìn thấy người trong xe không có ý định mở cửa cho mình liền chạy một mạch về hướng khác. Đằng sau còn có cả một đám người ăn mặc giống như côn đồ, ầm ầm chạy đến phía trước xe cô.
Thời Sênh: “…” Lũ trẻ bây giờ đúng là rất năng động hoạt bát.
“Cộc cộc.”
Thời Sênh nhìn thấy người bên ngoài là Lam Thanh, lúc này mới chịu mở cửa xe.
Lam Thanh nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe, động tác vô cùng lưu loát nhanh nhẹn.
Lam Thanh dung mạo rất sáng sủa. Khi thay bộ âu phục ra, nói anh là một sinh viên đại học cũng không hề quá. Khí chất trên người anh cũng rất dịu dàng, đáp ứng đầy đủ yêu cầu của một người đàn ông ấm áp.
“Trên mặt anh có gì à? Vừa lên xe đã nhìn chằm chăm anh thế.”Lam Thanh cảm thấy kỳ lạ, sờ sờ lên má mình.
Thời Sênh toe toét cười, “Không có, là em thấy anh hình như lại đẹp trai hơn rồi.”
“Thôi đi, có thể nghe câu khen anh này từ miệng của em, chắc chắn là có chuyện. Nói đi, lại định giở trò gì nào.”Lam Thanh đọc được rõ âm mưa của em gái mình.
Thời Sênh bĩu bĩu môi, khởi động xe, “Em chỉ đơn thuần là khen anh một chút thôi mà.”
Trước đây rốt cuộc Nguyên chủ đã dùng chiêu này để xin anh trai “ba tốt” làm rất nhiều việc.
Bổn cô nương đây chỉ khen anh ta một chút mà anh ta liền nhận ra âm mưu rồi.
“Vậy thì phải đa tạ công chúa điện hạ rồi.”Lam Thanh cởi hẳn âu phục đang mặc trên người, tiện tay ném ra đằng sau, “Ơ kìa, công chúa điện hạ chúng ta định đi đâu dùng cơm đây?”
Lam Thanh trợn tròn mắt, vươn vai một cái rồi xuống xe.
Những người được tiếp đãi ở đây đều là quan chức quyền quý, an ninh rất tốt, nhà báo không thể nào vào được.
Chờ thức ăn đang được chuẩn bị, Lam Thanh vẫn không từ bỏ câu hỏi ban nãy, “Bảo bối, em có chuyện gì thì mau nói rõ ra đi, em như thế này làm anh trai đây chỉ thấy có chút hoảng loạn đó.”
Thời Sênh: “…” Bổn cô nương đây thực sự chỉ đơn thuần mời anh ăn cơm thôi.
Anh đừng có mở sức tưởng tượng nhiều như vậy có được không.
“Anh quen biết với Tô Mộ Viễn à?” Thời Sênh cảm thấy bản thân không nói gì đó thì Lam Thanh sẽ không thể ăn ngon bữa cơm hôm nay.
“Tô Mộ Viễn? Tô Mộ Viễn nào?”
Anh quen biết với mấy người tên Tô Mộ Viễn vậy hả.
“Chính là cái người biết rõ về giải trí đó.”
“Anh ta à.” Lam Thanh cau mày, hoài nghi nhìn chằm chằm Thời Sênh, “Là bạn học thời đại học của anh. Em hỏi anh ta làm gì? Anh nhớ là anh ta còn đang ở nước ngoài. Em gặp anh ta lúc nào vậy?”
“Bạn học cùng đại học?”Chuyện này tình tiết trong chuyện không hề nhắc đến.
“Cũng coi là như vậy. Trước đây khi anh đi du học bên nước ngoài, có học cùng lớp với anh ta được vài tháng, sau đó chẳng phải là anh về nước đó sao?”
Chính là giai đoạn đó bác trai Lam và bác gái Lam xảy ra chuyện, Lam Thanh phải về nước tiếp quản tập đoàn Lam Thị.
“Em hỏi để làm gì.” Ánh mắt Lam Thanh nhìn Thời Sênh đã chứa đầy sự phòng bị, “Bảo bối, không phải là em đã thích anh ta rồi đấy chứ?”
Thời Sênh ném cho Lam Thanh một cái trợn mắt, nghĩ cùng nhiều thật đấy.
“Hợp đồng của em chẳng phải là sắp đến hạn rồi sao? Nghe ngóng một chút tình hình hiện giờ của mấy công ty giải trí.” Thời Sênh thuận miệng nói lung tung.
“Hợp đồng của em còn một năm nữa mới hết hạn, em đừng có mà nói lung tung.” Lam Thanh trực tiếp vạch trần Thời Sênh, “Nói, có phải là em đã thích anh ta rồi không.”
Là một người anh được mệnh danh là “cuồng vương chiều em gái”, cho nên hợp đồng của em gái anh đều phái người đi lo liệu, sao có thể không rõ được chứ.
“Con người Tô Mộ Viễn này, không hề đơn giản, không phải là người mà em có thể kiểm soát được. Nếu như em muốn tìm bạn trai, nhất định phải tìm dạng bạn trai dễ bắt nạt một chút. Tô Mộ Viễn tuyệt đối không được. Anh ta là một con cáo giá bla bla bla…”
Thời Sênh: “…” Để cái thứ miệng nhà anh hạ thấp nam chính.
Không dễ dàng gì mãi mới đợi được thức ăn mang lên, lúc này Thời Sênh mới dùng đồ ăn ngon để chẹn họng Lam Thanh lại.
Thế nhưng, sau khi ăn xong, Lam Thanh lại bắt đầu tiết mục tẩy não.
“Em thật sự chỉ là tiện thể hỏi một chút thôi.” Thời Sênh không còn lời nào để nói.
“Thật không?” Lam Thanh vẻ mặt biểu hiện rõ biểu cảm ‘anh không tin, em nhất định là đang lừa anh.’
“Thật mà, em mà lừa anh, em sẽ… tăng thêm mười cân.”
Lời thề độc đáng sợ hơn cả cái chết của con gái cũng đã thề rồi, anh mà còn không tin vậy thì bổn cô nương đây cũng không còn cách nào.
Ông anh trai này sao lại khó hầu hạ đến thế chứ.
Lam Thanh trầm tư suy nghĩ một lúc, lúc này mới gỡ bỏ cái biểu cảm anh không tin đó xuống, “Tạm thời tin em vậy.”
Thời Sênh lái xe đưa Lam Thanh về công ty, tiện miệng hỏi một câu, “Anh, anh có quen biết cấp cao nào trong đội phim “Nắng gắt” không?”
“Sao thế?” Lam Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên nghe thấy câu hỏi này của Thời Sênh cứ thế mà ngẩng đầu lên.
Đội phim “Nắng gắt” anh biết. Em gái nhà mình chẳng phải đã đi thử vai rồi sao? Dựa vào thực lực của nó có lẽ đã nắm chắc vai chính rồi, sao bây giờ lại hỏi vấn đề này.
“Ồ, em muốn đi cửa sau.” Thời Sênh cả khuôn mặt tỏ vẻ thản nhiên.
Lam Thanh bị làm cho kinh ngạc đến mức điện thoại cầm trong tay bị rơi xuống gầm xe, phát ra một tiếng ‘toong’.
“Bảo bối à, em bị chịu kích động à?” Lam Thanh thò tay sờ sờ trán của Thời Sênh.
Em gái của nhà mình là tự nhiên muốn đi cửa sau.
Trước đây anh khuyên nó đi cửa sau, nó đều không chịu, nói gì mà phải dựa vào năng lực của bản thân.
Sao hôm này đột nhiên lại nói với anh như vậy, nó muốn đi cửa sau?
“Em đang lái xe đấy, làm cái gì thế.” Thời Sênh gỡ tay của anh ra.
“Diễn viên nữ chính của “Nắng gắt” không phải em đã nắm chắc rồi sao?”Lam Thanh rất lâu sau mới định thần lại giọng nói của mình.
“Bị người khác chơi xấu cắt bỏ rồi.”
Nghe xong lời của Thời Sênh, Lam Thanh cuối cùng cũng đã trấn tĩnh lại. Trong giới giải trí bị người khác chơi xấu là một chuyện thường xuyên xảy ra, anh có thủ đoạn, tôi có mưu kế, để xem ai sẽ hơn một bậc nữa.
Thế nhưng dám chơi xấu cả em gái của nhà mình thì không thể được.
Lam Thanh cúi người nhặt điện thoại lên, “cuồng vương chiều em gái” Lam Thanh bắt đầu lên mạng: “Muốn vai nào, có anh trai ở đây, em cứ tùy ý chọn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT