Thời Sênh cảm thấy lão bán hàng cho cô “áo mưa” này có tài tiên đoán, trên đường từ ký túc tới ra tới cổng trường, chỗ nào cũng gặp cảnh đám tình nhân diễn cảnh tối lửa tắt đèn… mó nhau.

Thời Sênh rải suốt đường đi, cả một hộp lớn mà ra tới cổng chỉ còn đúng một cái…

Thời Sênh nhìn xung quanh, không thấy ai có thể đưa nữa, cô đành phải đút lại vào túi.

Cô bắt xe tới tiểu khu nhà Tần Ca, chuẩn bị theo đường cũ đi lên sân thượng của tiểu khu rồi trèo qua ban công mà vào.

Cô đi tới phía sau tiểu khu, nhìn thấy tường đã bị xây cao lên rất nhiều…

Mẹ… kiếp!

Ban quản lý tiểu khu cũng quá chuyên nghiệp rồi.

Mấy dây leo trên tường cũng không còn thấy nữa, với điểm linh lực hiện tại trong cơ thể cô thì hoàn toàn không thể phi thân qua được.

Thời Sênh cào cào tường.

Đau lòng đến không thở nổi.

Hệ thống, ta muốn tâm sự chuyện đời với mi, nói chuyện trời cao biển rộng.

[…] Ta vô tội mà, tại sao nằm cũng trúng đạn.

Tường rất cao, hơn nữa còn không có điểm tựa, trừ phi kiếm của cô có thể dùng, còn không thì không có cách nào leo lên cả.

Nhưng mà kiếm của cô…

Còn đang thăng cấp.

Thời Sênh ngồi xổm ở góc tường lục lọi trong không gian của mình, tìm nửa ngày cuối cùng cũng thấy một cái thang, cái thang này còn có tên rất trâu bò: Thang Đăng Vân. nghe đâu còn có thể lên tận trời.

Có thể lên trời hay không Thời Sênh không biết, nhưng chắc leo tường thì không vấn đề gì đi.

Thang Đăng Vân to bằng ngón tay cái nằm im lìm trong lòng bàn tay Thời Sênh.

Cái đồ chơi này dùng thế nào nhỉ?

Dựa vào linh lực?

Không có gì thay đổi.

Chẳng lẽ niệm chú?

“Mahmi mahmi hum…”

“Lớn lớn lớn…”

Cái thang chẳng thèm nhúc nhích.

Lấy máu nhận chủ? Thời Sênh móc ra một con dao, cắt đầu ngón tay, nhỏ máu lên cái thang.

Thời Sênh cảm giác linh khí dao động nhanh hơn, đại bộ phận tràn vào cái thang kia, nhưng cũng nhanh chóng hao hết.

Thang vẫn không có gì biến hóa.

Không đủ linh khí…

Lật bàn! Đồ chơi này không giống như kiếm của cô, muốn biến lớn liền biến lớn.

“Em đang làm gì thế?”

Một thanh âm đột nhiên vang lên dọa cho Thời Sênh nhảy dựng. Cô vội vàng nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Tần Ca đứng cách đó không xa đang nhìn mình với ánh mắt cổ quái.

Vừa rồi, hắn thấy cô chui vào trong góc nói cái gì đó “lớn lớn lớn”, rồi lại còn cắt ngón tay của mình nữa…

#học trò của tôi dường như bị bệnh#

“Thầy Tần, đã lâu không gặp.” Thời Sênh bình tĩnh cất cái thang chết giẫm đi, cười tủm tỉm chào hỏi Tần Ca.



Tần Ca không để ý tới cô, đi về phía cửa chính của tiểu khu.

“Tối thế này rồi thầy Tần còn ra ngoài làm gì thế?” Thời Sênh đuổi theo.

Đi ra ngoài làm gì thì liên quan gì tới cô? Ngay cả giờ học của hắn còn không tới, còn muốn quản hắn à?

Hừ!

“Muộn thế này rồi, em còn tới đây làm gì?” Giờ đã sắp 12 giờ đêm, một cô gái như cô mà lại chạy tới đây, không sợ gặp kẻ xấu à?

Đáy lòng thầy Tần cực kỳ khó chịu.

“Chờ thầy đó.”

Thầy Tần: “…” Trong lòng hình như thấy thoải mái hơn một tí.

Đến cửa tiểu khu, Tần Ca quẹt thẻ vào cửa. Cửa chỉ có thể cho một người đi qua, vì thế Thời Sênh bị ngăn lại bên ngoài.

Thời Sênh chống tay lên bàn quẹt thẻ, nhảy phốc qua.

Bảo an trợn mắt há mồm, em gái này coi hắn là người chết à?

Hiện tại mấy em gái ham sắc đẹp thật sự rất to gan.

“Tần tiên sinh?” Bảo an vội vàng chạy tới, cảnh giác nhìn Thời Sênh: “Có cần tôi hỗ trợ gì không?”

Tần Ca rất muốn để bảo an kéo cô ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn phải nghĩ lại.

Hắn sợ cô lại trèo tường lên.

“Đây là học trò của tôi, không sao đâu.”

“À à à.” Làm thầy giáo thật tốt, còn có học trò xinh đẹp như hoa tới tận cửa.

Bảo an cẩn thận quay về phòng an ninh.

“Nhất định hắn đang nghĩ làm thầy giáo thật tốt, còn có học trò xinh đẹp như hoa tới tận cửa.” Thời Sênh nói.

“Còn nói bậy nữa thì đi đi.” Tần Ca trừng mắt với cô.

Thời Sênh giơ hai tay đầu hàng.

Phòng của Tần Ca rất gọn gàng, sạch sẽ. Lần trước Thời Sênh không nhìn kỹ, lần này tiến vào liền đi thăm ngó tất cả các ngóc ngách trong nhà hắn.

Đương nhiên cô không vào phòng ngủ, dù sao đó cũng là khu vực tư nhân, hiện tại bọn họ còn chưa có liên quan gì.

Tần Ca thay đồ ở nhà, đi vào bếp nấu ăn, cũng không quan tâm xem Thời Sênh ở ngoài làm gì.

Có đôi khi, sự tin tưởng là một thứ rất kỳ diệu, rõ ràng là người không quá quen thuộc nhưng lại thấy cực kỳ yên tâm.

Thời Sênh ló đầu vào: “Thầy Tần, thầy đang làm gì thế?”

Tần Ca không đáp.

“Em cũng chưa ăn cơm, từ trưa tới giờ chưa được ăn gì, nhớ cho em một bát to nhé!”

Coi nơi này của hắn là quán ăn, còn gọi món nữa à?

Tần Ca cau mày, từ trưa đến giờ còn chưa ăn, cô làm gì chứ?

Thời Sênh nhìn bát cơm nhỏ Tần Ca đặt trên bàn…

Lúc trước đã nói thế nào chứ?

Không đủ ăn!

Đúng thật là từ trưa tới giờ cô chưa ăn gì. Buổi tối lại ở trong tiệm net cùng Trần Khê lâu như thế, lấy đâu ra thời gian đi ăn chứ?



“Chỉ có thế này à?” Thời Sênh thấy Tần Ca không có ý gì muốn quay lại bếp thì hỏi.

“Ăn hay không tùy em.” Tần Ca ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Thời Sênh: “…”

Ai bảo mi đắc tội với người ta chứ, đáng đời!

Thời Sênh gắp gắp hai miếng lên miệng, mắt đột nhiên sáng lên: “Thầy Tần, tay nghề của thầy tốt quá!”

Tần Ca coi như không nghe thấy, im lặng ăn mì.

Thời Sênh nhanh chóng tiêu diệt bát cơm, thanh âm cũng không lớn nhưng Tần Ca vẫn phải ngẩng đầu đánh giá cô vài lần.

Chén cơm nhỏ xíu, Thời Sênh ăn một tí là hết, ăn xong bụng vẫn cứ lép kẹp, nhưng còn đỡ hơn lúc trước không được ăn gì.

Tần Ca thu dọn bát đi rửa, lau khô rồi bỏ vào chạn. Cái nồi trên bếp sôi sùng sục.

Bát rửa xong, Tần Ca tắt bếp, lấy ra một cái bát sạch, múc ra một ít cháo, lại lấy đồ ăn từ trong lò vi sóng ra cùng đem ra ngoài.

Thời Sênh vẫn còn ngồi ở bàn ăn, cầm lấy một món đồ trang trí hắn bày ngoài phòng khách ngắm nghía.

Sắc mặt Tần Ca đen lại, đặt đồ xuống: “Không đói à?”

Thời Sênh lập tức buông đồ ra, “Đói.”

Nấu cháo mất thời gian nên hắn mới làm cho cô một bát đồ ăn nhỏ để lót dạ.

“Thầy Tần, thầy thật là tốt.” Thời Sênh vừa ăn cháo vừa hàm hồ nói một câu.

“Sao tôi tốt vậy mà em vẫn không đi học?” Tần Ca đặt đồ trang trí về chỗ cũ, nhìn sô pha không biết bị cô làm bừa bộn từ lúc nào, chỉ hận không thể tống cổ cô ra ngoài cửa.

Đi học, đi học…

Đi học cái khỉ ấy…

“Thầy Tần, nếu không thầy gia sư riêng cho em đi.”

Tần Ca: “…”

Thời Sênh còn chưa nghĩ xong thì đã nói ra miệng.

Đáng tiếc, cô còn chưa muốn.

Dù sao cô cũng chưa xác định được.

Tần Ca sắp xếp đồ đạc lại một lượt, “Ngày mai bắt đầu.”

Thời Sênh: “…” Không, thầy hãy nghe em nói đi, em chỉ thuận miệng nói bừa thôi mà.

Thân là giảng viên, thầy không thể như thế, như thế sẽ chứng minh thầy coi trọng em đấy.

Hiển nhiên, Tần Ca không muốn nghe cô nói gì cả. Nếu cô đã tự mình đưa tới cửa thì đừng trách hắc.

Thời Sênh cứ tưởng Tần Ca sẽ từ chối như lần trước, ai biết được lần này cô lại tự đào hố chôn mình.

Bắt cô đi học bù…

Thật sự không dám tưởng tượng ra viễn cảnh đó.

Ngày mai vẫn cứ trốn học thì hơn.

“Tôi đưa em về ký túc xá.” Chờ Thời Sênh ăn xong, Tần Ca lại thay bộ quần áo lúc nãy.

“Ký túc xá đóng cửa rồi…”

Đã sắp qua nửa đêm, đã quá giờ đóng cửa lâu rồi.

Tuy rằng dì trông coi ký túc không đi kiểm tra phòng của năm thứ tư, nhưng nửa đêm trở về thì sẽ bị ghi sổ ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play