Chuyến Thời Sênh đi cướp lần này, giúp Ma giáo có chút tiền tiết kiệm.
Sau này sẽ không cần phải ăn màn thầu uống cháo loãng mỗi ngày nữa, cũng không phải lo mỗi bữa sẽ ăn gì.
Đám nam giới hằng ngày đều bị Thời Sênh bắt đi sửa đường. Họ dậy sớm hơn cả gà, mà ngủ muộn hơn cả chó.
Nhưng bọn họ có thịt ăn.
Vì vậy, hằng ngày đều có người tình nguyện đi sửa đường.
Thời Sênh cảm thấy rất lo lắng cho tiền đồ của Ma giáo.
Nhưng cô còn chưa lo lắng xong, thì Giang Trạm đã xuất quan.
Nơi Giang Trạm bế quan là một mật thất được cải tạo từ một sơn động trên đỉnh núi.
Hắn vừa xuống núi thì đã thấy đám người đang làm việc ở cách đó không xa.
“Các ngươi làm gì vậy?” Giang Trạm bước vài bước qua đó, rồi lớn giọng hỏi.
Rõ ràng gương mặt rất dịu dàng, tinh tế, nhưng hành vi, động tác lại giống như một người đàn ông thô lỗ.
Đám người bên kia giật mình, mười mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía hắn.
“Giáo… Giáo chủ… Ngài… ngài đã xuất quan rồi à?”
“Run cái gì, ông ăn thịt các ngươi sao!” Giang Trạm nổi giận, “Ta hỏi các ngươi đang làm gì?”
Không run được không?
Bây giờ ngài không phải là giáo chủ nữa rồi.
Ồ đúng! Giáo chủ biết chuyện này.
“Sửa… sửa đường.”
“Sửa đường? Hả! Ông bảo các ngươi bao nhiêu lần, các ngươi đều không chịu sửa, sao bây giờ lại muốn sửa đường? Có phải là muốn lấy lòng ta không?”
Ai muốn lấy lòng ngài chứ, sửa đường thì có thịt ăn.
Bọn họ không dám đáp lời, sợ rằng mình nói sai, giáo chủ tiền nhiệm sẽ khiến họ chết không toàn thây.
Giang Trạm nghi ngờ nhìn bọn họ, đám người này bị sao vậy?
Run cái gì?
“Giáo chủ?” Thính Phong tới gọi mấy người này về ăn cơm, nhìn thấy Giang Trạm đứng ngay trước mặt, hắn bất ngờ thốt lên một tiếng, “Ngài xuất quan rồi?”
Giang Trạm quay đầu nhìn hộ pháp của mình, “Bọn họ sao vậy, nhìn thấy ta liền run bần bật, có phải bên ngoài lại đồn thổi về ta không?”
Khóe miệng Thính Phong hơi run run, không ngờ giáo chủ nhà mình lại có tài năng diễn xuất thiên phú.
Thính Phong run run nói, “Giáo chủ, ta nói điều này, ngài nhất định không được kích động.”
Thính Phong đưa Giang Trạm quay về, tường thuật lại cho Giang Trạm nghe mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Trong lúc đó vẻ mặt của Giang Trạm cực kỳ phong phú, đến cuối cùng thì nổi giận.
“Mụ điên Vô Tranh đó muốn cướp ngôi của ông? Còn bắt các ngươi sửa đường? Vì vậy các ngươi đã làm phản?”
“Giáo chủ, chúng ta vẫn nghe theo ngài, tuyệt đối không hai lòng.” Thính Phong giơ tay thể hiện lòng trung thành, nét mặt rất thành khẩn. “Chỉ có điều, ngài cũng biết thực lực của Vô Tranh cô nương, chúng ta đều không là đối thủ của cô ta…”
“Uổng công ông nuôi các ngươi!” Giang Trạm tức tối hầm hừ, “Mụ điên đó giờ đang ở đâu, đưa ta đi tìm ả.”
“Giáo chủ, vết thương của ngài vừa khỏi…”
Giang Trạm tức giận trừng mắt nhìn Thính Phong, Thính Phong lập tức sửa lại, “Giáo chủ đi theo ta.”
…
Trong phòng, Thời Sênh đang mân mê chỗ thảo dược đám người kia vừa đem đến. Cô chuẩn bị dựa theo ký ức của Nguyên chủ để làm ra một ít thuốc độc.
Nhưng khi bản thân bắt tay vào làm thì mới phát hiện ra, các bước rất nhiều, và vô cùng phức tạp.
“Vô Tranh!” “Rầm!” Kèm theo tiếng la hét rất lớn là tiếng cánh cửa bị đạp ra.
Thời Sênh ngẩng đầu ra khỏi đống thảo dược xanh mơn mởn.
Với vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, Giang Trạm từ ngoài cửa bước vào, trên tay hắn là thanh Xích Tiêu Kiếm.
“Đây không phải giáo chủ tiền nhiệm sao?” Thời Sênh đứng dậy, lùi về phía sau, “Vẫn chưa chết à?”
Giang Trạm nhìn thấy những thứ trên bàn, sắc mặt hơi thay đổi, hắn nghiến răng nói, “Mạng ông rất dài.”
“Vậy sao.” Thời Sênh nhếch mép cười nhạt, “Hay là để ta tiễn ngươi?”
Giang Trạm phẫn nộ, “Vô Tranh, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu, mau cút đi cho ông.”
“Vậy không được, ta còn phải dạy Ma giáo làm giàu.” Thời Sênh lắc đầu, nói rất nghiêm túc thành thật.
Giang Trạm cười mỉa mai, gương mặt mềm mại của hắn lộ rõ vài phần chế giễu, “Cách làm giàu mà cô nói là đánh người cướp của à?”
Thời Sênh nhíu mày, “Làm sao, không được à?”
“Đương nhiên không được.” Giang Trạm đập bàn, giọng nói còn to hơn lúc trước, “Từ trước đến nay, Ma giáo chưa từng làm chuyện này.”
“Vậy Ma giáo làm gì?”
“Gϊếŧ người phóng hỏa!”
“Có thể tăng thêm nghề phụ.”
“Cứt thối ấy!”
Quát mắng xong, Giang Trạm mới hiểu ra câu nói Thời Sênh vừa nói.
Thêm nghề phụ là có ý gì?
Nhưng nếu là chuyện người phụ nữ này nói thì chắc chắn không phải chuyện tốt gì, từ chối là không sai.
“Bây giờ không phải cứ ngươi nói là xong.” Thời Sênh mở rộng hai tay, “Ma giáo là của ta.”
Giang Trạm dùng Xích Tiêu Kiếm chỉ thẳng về phía Thời Sênh, tức giận đến mức người run lên.
Bộ dạng cười tít mắt của Thời Sênh càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Giang Trạm. Hắn hoàn toàn quên đi chuyện mình từng là bại tướng dưới tay cô, cầm Xích Tiêu Kiếm đâm về phía Thời Sênh.
Thời Sênh nheo mắt, thanh thiết kiếm đột nhiên xuất hiện, để ngang trước người chặn Xích Tiêu Kiếm lại.
Hai người hình thành thế giằng co.
Giang Trạm nhìn thanh kiếm trên tay Thời Sênh, đột nhiên nở nụ cười dịu dàng, “Thanh kiếm này của cô, có phải là Tà Kiếm không?”
Hút máu người, không phải Tà Kiếm thì là gì?
Thời Sênh không thèm quan tâm liền đáp lại, “Vậy thì có sao không?”
Giang Trạm lạnh lùng, “Thông tin này nếu bị truyền ra ngoài, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào không?
Tà Kiếm là thần binh lợi khí dùng một vài phương pháp đặc biệt chế luyện mà thành. Loại binh khí này, lợi hại hơn rất nhiều so với binh khí khác.
Nhưng từ trước đến này, loại binh khí này đều đem theo mùi máu tanh và sự chết chóc.
Nếu không cẩn thận sẽ bị cắn lại, trở thành một quái vật chỉ biết tàn sát.
Người trong giang hồ hận thanh kiếm này đến tận xương tủy.
“Hậu quả gì? Gϊếŧ ta sao?” Thời Sênh cười khinh bỉ, ngữ khí hung hăng ngang ngược, “Vậy phải xem bọn họ có gϊếŧ được ta không đã.”
Giang Trạm nghiến răng nghiến lợi, “Vô Tranh, cô đừng tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch.”
“Ta chính là thiên hạ vô địch đấy, sao nào?” Đến lúc ra vẻ huênh hoang á, thì ta còn sợ chính mình ấy!
“Cô…”
Thừa lúc Giang Trạm phân tâm, Thời Sênh nhanh chóng giơ chân đạp vào người Giang Trạm.
“Phịch…”
Tay Giang Trạm thả lỏng, ôm lấy thân người phía dưới, sắc mặt trắng toát, rít răng phát ra mấy chữ, “Vô Tranh, cô không biết xấu hổ!”
Đá vào của quý của hắn.
Đau quá!
Thanh kiếm trong tay Thời Sênh kéo ra một đường kiếm rất đẹp trong không khí, khinh thường nói, “Xấu hổ thì có tác dụng gì, có thể thành cơm để ăn hay là có thể xưng bá thiên hạ?”
Giang Trạm đau đến mức không nhấc nổi người, nói chuyện thôi cũng thấy đau.
Con mụ điên này.
Thời Sênh nhướng mày, giọng nói mỏng nhẹ, nhưng lại chứa đứng sự tự tin, “Người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết.”
Hay cho câu không câu nệ tiểu tiết.
Bản giáo chủ nhớ mặt cô rồi.
Giang Trạm biết bây giờ không thể đánh lại được Thời Sênh. Đợi khi đỡ đau, hắn mới từ từ buông một câu hung hãn, “Vô Tranh, cô đừng vội đắc ý, hãy đợi đấy.”
Cuối cùng Giang Trạm trừng mắt nhìn Thời Sênh, tay cầm thanh Xích Tiêu Kiếm cà nhắc cà nhắc bước ra ngoài.
Con mụ điên Vô Tranh này, sớm muộn gì hắn cũng khiến ả phải cầu xin tha thứ.
“Đợi? Nghĩ hơi nhiều rồi đấy, ngươi vĩnh viễn không đuổi kịp ta.” Ngươi cho rằng mình là ai, còn dám bắt bản cô nương phải đứng đợi ngươi.
Người Giang Trạm nghiêng về một bên, hắn phải chống tay vào khung cửa mới không bị ngã xuống.
Vô! Tranh!
Chúng ta chưa xong đâu!!
Tự nhiên thấy hơi hối hận rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT