Ngày hôm sau, khắp phố phường truyền tai nhau chuyện nhân tình của tướng quân Thương Lan, đổ kỵ với công chúa Thanh Hoan được gả cho tướng quân, nửa đêm ám sát công chúa Thanh Hoan.

Công chúa Thanh Hoan thông cảm cho chân tình, không những không chia rẽ bọn họ mà còn cố tình xin Thần hoàng tác thành cho hai người, tự nguyện rút lui.

Trong thời gian ngắn Thời Sênh giành được không ít sự khen ngợi.

“Điện hạ, hoá ra người ép Thần hoàng hạ chỉ như vậy, là có ý này.” Bích Hỷ sùng bái nhìn Thời Sênh.

Cứ như thế thì dù Điện hạ không hoà thân quay về Nam Tân, người khác cũng sẽ chỉ nói Điện hạ hiêu biêt lý lẽ, có tình có nghĩa.

“Nghĩ quá nhiều.” Thời Sênh liếc Bích Hỷ một cái.

Còn lâu cô mới lãng phí tâm sức chỉ vì danh tiếng gì gì đó kia.

Cô là vì khiến cho nữ chính danh chính ngôn thuận hủy hoa đào của nam chính thôi.

Ngươi hủy âm thầm như thế có thể nam chính sẽ cảm thấy “ôi chao em gái này dê thương làm sao”.

Thế nhưng nếu ngươi hủy quang minh chính đại, thì lại khác.

Đây chính là ghen tuông. Đàn ông kiêng kỵ nhất là điều này.

“A?” Cái gì mà nghĩ quá nhiều? Lẽ nào không phải là như vậy sao?

“Chúng ta không quay về Nam Tấn vội, em viết một phong thư gửi vể, nói với người trong cung là bản cung muốn ở thành Trường An chơi một thời gian.” Thời Sênh dặn dò Bích Hỷ, “Ngoài ra đi mua một ngôi nhà.”

Nữ chính ở đây, cô đương nhiên là không thể đi được.

Nguyệt Dao được thừa tướng đưa về phủ, thừa tướng từ trước đến nay cưng chiều NguyệtDao hiếm khi tức giận, lần này không quan tâm cô ta đang bị thương, bắt cô ta quỳ trong sân.

“An Nguyệt Dao, có phải con muốn lôi cả phủ thừa tướng tuẫn táng theo hay không?” Thừa tướng chỉ vào trán Nguyệt Dao, “Con nhìn việc con làm đi, đó là công chúa Thanh Hoan, công chúa được yêu thương nhất của nước Nam Tấn, nửa đêm canh ba con chạy đến chỗ cô ta làm cái gì.”

“Cha.” Nguyệt Dao tủi thân, “Con thật sự không muôn ám sát cô ta, là cô ta vu oan cho con.”

“Hừ, ta còn không biết cái lá gan nhỏ xíu đó của con hay sao.” Thừa tướng nặng nề hừ một tiếng, sau đó giọng điệu cũng mềm mỏng đi, “Thế nhưng canh ba nửa đêm đúng là con xuất hiện ở chỗ của cô ta, đây là sự thực không thể chối cãi, nếu như cô ta muốn bệ hạ chém đầu con, vì sự hoà bình giữa hai nước, vì bách tính, chắc chắn bệ hạ sẽ hy sinh con, ta cũng không bảo vệ nổi con đâu.”

Một hai năm gần đây Thần quốc thiên tai không dứt, cho nên bệ hạ mới muốn hoà thân.

Quan trọng nhất là phòng ngừa hai nước Nam Tấn và Sở Dương liên thủ với nhau.

Công chúa được yêu thương nhất của Nam Tấn chịu uất ức gì ở đây, Nam Tấn sẽ bỏ qua cho Thần quốc sao?

“Cha.” Nguyệt Dao nhìn thừa tướng, tuy đây không phải cha ruột của cô ta, nhưng từ lúc cô ta đến cơ thể này đã hưởng thụ được tình yêu thương của người cha mà thừa tướng dành cho cô.

Trong lòng cô đang rất kích động, lúc này nhìn vẻ mặt không biết làm sao đó của thừa tướng, đáy lòng không tránh khỏi cũng đau lòng theo.



Đều do công chúa Thanh Hoan kia, động thủ Với cô ta đã đành, còn Vu oan cho cô ta.

“Nguyệt Dao, con nói thật cho cha biết, có phải là con đắc tội gì với cô ta hay không?

Nguyệt Dao ngơ ngác lắc đầu, “Cô ta mới đến Trường An một ngày, con đắc tội. Với cô ta làm sao được chứ…”

“Vậy canh ba nửa đêm con chạy đến chỗ cô ta làm cái gì?” Vừa nói đến đây, thừa tướng lại tức giận, con gái con đứa nửa đêm canh ba chạy ra ngoài còn giống cái gì chứ.

“Con…”. Lời này Nguyệt Dao làm sao dám nói ra khỏi miệng, cắn cắn môi cúi đầu không nói.

Thừa tướng cau mày, trong đầu rất nhanh truyền qua mấy suy nghĩ, “Nguyệt Dao, lẽ nào con thật sự thích Thương Lan?”

“Ai thích hắn chứ!” Nguyệt Dao buột miệng nóira.

Thừa tướng sống đến nửa đời người, làm sao không nhìn ra được, biểu hiện lúc này của Nguyệt Dao rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Còn là là kiểu không tự nhận ra nữa.

Thừa tướng lắc đầu, bây giờ đã thế này rồi, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.

Thừa tướng không đoán được công chúa Thanh Hoan kia đang có ý định gì.

Thương Lan và Thần hoàng cũng không đoán ra được.

Mà vị công chúa này vẫn ở lại Thần quốc, đến cả nhà cũng mua rồi, có vẻ sẽ ở lâu tại đây.

Việc công chúa Thanh Hoan và Tướng quân Thương Lan huỷ bỏ hôn ước trở thành chủ đề nóng bỏng trong lúc uống trà uống rượu của dân chúng.

Phía Nam Tấn đưa thư giải ước đến rất nhanh, đáy lòng Thân hoàng tuy có chút không thoải mái, rốt cuộc vẫn đóng ngọc ấn lên.

Hôn ước đã hủy bỏ, nhưng công chúa Thanh Hoan vẫn lưu lại Trường An, không ai biết cô ở lại đây làm gì.

Hôn lễ của Thương Lan và Nguyệt Dao được tổ chức vào ngày mười tháng hai.

Ngày tuyết rơi nhiều.

Thời Sênh choàng chiếc áo lông cáo, nhìn đoàn đón dâu náo nhiệt bên dưới đạp qua tuyết trắng, vui vẻ vô cùng.

“Điện hạ, chúng ta còn phải ở đây đến bao giờ?” Bích Hỷ cẩn thận lên tiêng.

Hầu như mỗi ngày phía bệ hạ lại gửi đến đây một bức thư.

“Vẫn sớm mà” Thời Sênh dựa vào cửa sổ, nhẹ nhàng lên tiêng.



“Điện hạ, lần này đón năm mới mà không quay về, bệ hạ sẽ giận mât.”

“Vậy thì càng không thể quay về.” Thời Sênh ngoảnh đầu nhìn Bích Hỷ, chững chạc đàng hoàng nói, “Đợi phụ hoàng hết giận thì về.”

Bích Hỷ: “…” Điện hạ người tuỳ hứng như thê, Bệ hạ sẽ gϊếŧ qua đây đó.

Làm thế nào Thời Sênh cũng ở lại không chịu đi, Bích Hỷ cũng không còn cách nào khác, Thần hoàng trừ đúng giờ phái người đến hỏi thăm thì cũng không có động tĩnh gì khác nữa.

Sau khi Thương Lan và Nguyệt Dao thành hôn, trải qua một đoạn tháng ngày yên tĩnh.

Thế nhưng hoa đào của Thương Lan vẫn còn rất nhiều, cứ cho là thành hôn rồi, thì mấy cô nương bị dây tơ hồng dẫn dắt kia vẫn người trước ngã xuống người sau tiến lên đến bên Thương Lan như cũ.

Xuân về hoa nở, đang tiết Thanh Minh, Thời Sênh làm tổ trong nhà đến mốc cả người, bị Bích Hỷ cưỡng ép lôi ra ngoài đi chơi Thanh Minh.

Mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp ở đằng xa nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa đẹp đẽ chạy về phía bên này.

Bên ngoài xe ngựa treo một lớp vải mỏng, trên vải có treo lục lạc, lúc ngựa chạy vang lên những tiêng đinh đang rất vuitai.

Một cô nương trong số đó hiếu kỳ chỉ về xe ngựa hỏi: “Đây là xe ngựa của công chúa Thanh Hoan đúng không?”

“Sao cô ấy cũng đến đây thế?”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, nghe nói vị công chúa này không những lòng dạ hẹp hòi mà còn thù dai nữa.”

Những người khác đều hiếu kỳ nhìn cô nương mặc váy xanh đang nói, “Cô nghe ai nói thế?”

Cô nương mặc váy xanh nhỏ giọng nói, “Chính mắt ta nhìn thấy, lần trước vị công tử nhà Lại bộ thượng thư đó uống nhiều rượu chút, nhìn thấy công chúa Thanh Hoan, muốn trêu ghẹo cô ấy, kết quả…”

“Kết quả như thế nào?” “Cô mau nói đi, đừng úp úp mở mở thế.”

Cô nương váy xanh kia càng nhỏ giọng hơn nữa, “Kết quả là bị cô ấy phế luôn. Ta nghe nói Lại bộ thượng thư đến đòi cô ấy trả lời cho ra lẽ, cô ấy trực tiếp kêu người đánh Lại bộ thượng thư.”

“Không phải chứ.” Mấy vị cô nương che miệng, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Ở đây là Thần quốc, không phải là Nam Tấn, cô ấy dựa vào cái gì mà hung hăng càn quấy như thế, bệ hạ không quản cô ấy sao?”

Cô nương mặc váy xanh lắc đầu, “Quản thế nào được? Lúc đó nhiều người nhìn thấy công chúa Thanh Hoan bị trêu ghẹo như thế, nếu thực sự làm to chuyện, có khi vị kia còn mất cả mạng ấy chứ!”

“Sao mà cô ấy quý giá thế cơ chứ!” Có người chua chua nói một câu, “Bị trêu ghẹo một chút thôi mà có thể muốn mạng của người ta, thì độc ác quá.”

“Đúng thế, mấy vị công chúa của chúng ta cũng đầu giông cô ấy!”

“Ai bảo cô ta là công chúa Nam Tấn cơ chứ, còn là công chúa được yêu thương nhất của Nam Tấn. Nếu xảy ra chuyện gì ở Thần quốc chúng ta, thì không phải là Việc của một quốc gia đâu… Suỵt suyt, đừng nói nữa, qua đây rồi!” Cô nương mặc váy xanh vội vàng ra hiệu cho mấy người khác trật tự.

Mấy người khác vội vàng ngậm miệng lại, đứng sang bên cạnh, thần sắc khác nhau nhìn chiếc xe ngựa đang kêu đinh đang kia tiến lại gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play