Đúng như lời Diêm gia chủ nói, Linh không hề dễ đối phó. Tuy rằng Thời Sênh đã phá hỏng Tinh Võng nhưng vẫn chẳng bắt được Linh.

Mà kết quả của việc Tinh Võng hỏng là các nơi đều mất liên lạc với nhau, khoảng cách giữa các tinh cầu xa như thế, tuy rằng với khoa học kỹ thuật hiện đại thì đi lại cũng không quá lâu, nhưng vẫn không tiện lợi bằng lúc có Tinh Võng.

Đây chỉ là hậu quả đầu tiên khi Tinh Võng bị hỏng. Hậu quả thứ hai là những người máy hoặc những nhân loại bị đồng hóa đang nằm trong sự kiểm soát của Linh đều bị cắt đứt mọi liên hệ. Không có Linh ra lệnh, những người máy và con người kia chẳng khác nào rắn mất đầu, chế tạo hỗn loạn và bạo động ở khắp nơi.

Một người máy thì còn dễ chế phục, nhưng một trăm, thậm chí là cả một đội quân thì sao chứ?

“Chủ nhân.” Thần Hành đứng trước mặt Thời Sênh với vẻ ấm ức, “Xin lỗi ngài, em đã không ngăn nó lại.”

Chuyện này không thể trách Thần Hành, cô nhóc đã cố gắng hết sức mình, mà Thời Sênh cũng không nghĩ có thể bắt được Linh dễ dàng như thế. Dù gì người ta cũng là đầu não, dễ dàng đối phó như thế thì chắc chắn là giả rồi.

Có thể phá hoại Tinh Võng thì cũng không cách xa kế hoạch của cô là bao.

“Được rồi, đi tìm Thập Phương chơi đi.” Thời Sênh véo khuôn mặt của Thần Hành.

“Chủ nhân, em muốn chơi với ngài cơ.” Thần Hành chớp đôi mắt to tròn long lanh, lâu rồi chủ nhân không chơi với nhóc.

Bên cạnh bắn tới một tầm mắt lạnh buốt, Thời Sênh buông tay ra: “Ta bận lắm, đi tìm Thập Phương đi.”

Thần Hành mếu máo, chủ nhân có bận gì đâu. Nhóc liếc nhìn Phượng Từ ở bên đã bắt đầu tản ra khí lạnh, lại lần nữa mếu máo, chạy vụt ra khỏi phòng nhanh như chớp.

Thập Phương ở ngay bên ngoài, Thần Hành vừa lao ra thì cái đầu liền đụng ngay phải đùi của anh ta.

“Làm gì thế, sau lưng có gì đuổi theo nhóc à?” Thập Phương xách cổ áo của Thần Hành lên, ý đồ kéo nhóc ra.

Thần Hành vươn bàn tay nhỏ ra ôm chặt lấy đùi anh ta, “Hừ.”

Thập Phương: “…”

Nhóc hừ cái gì chứ?

Nhóc hừ thì còn ôm ta làm gì?

Thập Phương kéo hai cái không được, anh ta đành phải mang theo bộ trang sức chân này mà đi.

“Phượng Từ ở trong đó à?” Thập Phương hỏi bộ trang sức ở chân mình.

Bộ trang sức ở chân tỏ vẻ rất không vui. Từ khi chủ nhân có niềm vui mới thì chẳng quan tâm tới nhóc nữa. Giờ nhóc đã thất sủng rồi, nhóc rất không vui, ôm một cái cũng không thấy khá hơn.

“Không biết.” Bộ trang sức chân tức giận đáp.

Vậy thì chắc chắn là có rồi.

Có thể khiến Thần Hành ra cái dạng này thì chắc chắn là vì gia chủ ưu ái Phượng Từ hơn.

“Vậy chút nữa tôi quay lại vậy.” Phượng Từ ở bên trong, anh ta vẫn nên né xa ba mét thì hơn.



Ai bảo giờ người ta là người trên đầu quả tim của gia chủ nhà mình chứ.

Thập Phương bế bộ trang sức chân lên, cái đầu nhỏ ghé lên vai anh ta chẳng khác nào một con thú cưng mềm mại. Thập Phương vỗ về sau lưng cô nhóc, nói sang chuyện khác, “Giờ gia chủ đang đi tới đâu?”

“Xích Nguyệt.” Thần Hành trả lời với vẻ chán nản.

Xích Nguyệt…

Gia chủ muốn đi tìm Hạ Sơ ư?

Thần Hành khá sợ Phượng Từ nên đại đa số thời điểm đều làm vật trang sức đeo chân của Thập Phương. Lúc Thập Phương làm việc cũng bị cô nhóc ôm lấy đùi, đôi con ngươi đen lánh xoay tròn, người không biết còn tưởng cô nhóc có ý đồ gì xấu.

Dù sao trước kia một lớn một nhỏ thường xuyên ở chung một chỗ với nhau, vì thế mọi người đều đã quen, cũng chẳng ai cảm thấy kỳ quái.



Trong vũ trụ không có ban ngày hay ban đêm, chỉ có thể dựa vào thời gian để phân biệt.

Đồng hồ sinh học của Thời Sênh từ trước tới nay luôn rất chuẩn, cứ đúng 6 giờ sáng sẽ tỉnh lại.

Cánh tay Phượng Từ đắp ngang bên hông cô. Thời Sênh lật người, ôm hắn vào trong lòng. Phượng Từ cuộn tròn trong lòng cô như một đứa trẻ, để lộ ra sườn mặt hoàn mỹ.

Thời Sênh tính toán ôm hắn ngủ thêm một lát nhưng Thập Phương ở bên ngoài đã gõ cửa tìm cô.

“Làm sao vậy?” Thời Sênh chuyển nghe, cố gắng đè thấp giọng nói.

“Gia chủ, ngài hãy chuyển kênh sang quan sát phần sườn của Vô Cực.”

Thời Sênh nhíu mày nhưng vẫn chuyển kênh, cảnh tượng bên ngoài lập tức hiện ra trước mặt cô.

Có mấy phi thuyền đang bắn nhau bên ngoài cách tàu Vô Cực không xa. Một phi thuyền có vẻ cũ nát như đã chạy trốn từ rất lâu, các phi thuyền còn lại đều cùng một phe, mang dấu hiệu của hoàng gia Xích Nguyệt.

“Gia chủ, chúng ta đi vòng qua hay chờ bọn họ đánh xong?” Thập Phương xin chỉ thị từ Thời Sênh.

Là tùy tùng đi theo Thời Sênh nhiều năm, đương nhiên Thập Phương biết Thời Sênh sẽ không có lựa chọn cứu người.

“Vòng qua đi.”

“Vâng.”

Thập Phương bảo Thần Hành khống chế tàu Vô Cực đi vòng qua khu vực kia, ai ngờ bọn họ còn chưa động thì chiếc phi thuyền cũ nát ở bên kia đột nhiên lại bay về phía này.

Nhìn qua màn hình thì thấy chiếc phi thuyền bị bắn bay đi, không khống chế được nên mới bắn về phía bên này.

Mắt thấy sắp đụng phải tàu Vô Cực, tàu Vô Cực đột nhiên lại nghiêng đi, tránh được chiếc phi thuyền xui xẻo đó.

Phi thuyền đó dừng cách bọn họ không xa rồi ổn định lại.

Nhưng giây tiếp theo, công kích dày đặc như sao băng bắn ra từ đội ngũ phi thuyền của hoàng gia Xích Nguyệt. Tàu Vô Cực ở trước chiếc phi thuyền kia nên chắc chắn sẽ bị dính đạn lây.



Thập Phương kinh hãi cho người chuẩn bị phòng ngự và công kích, nhưng nhìn khoang thao tác trống không mới nhớ ra tàu Vô Cực vận hành hoàn toàn dựa vào Thần Hành hết.

Lúc này, Thần Hành đang nghiêm túc thao tác trên màn hình, trước khi sóng công kích kia bắn tới thì tàu Vô Cực đã chìm xuống, sao băng xẹt qua ngay trên đầu họ.

Phi thuyền phía sau nổ tung, ngọn lửa hừng hực thắp sáng một góc vũ trụ.

“Bọn họ vẫn còn muốn tấn công chúng ta.” Thần Hành thở phì phò nói, “Chủ nhân, em có thể tấn công lại không?”

Chiếc phi thuyền kia đã nổ tung rồi nhưng đám phi thuyền ở đối diện vẫn không dừng tấn công.

Gặp gỡ loại chuyện này, đương nhiên Thời Sênh sẽ dạy cho bọn họ cách làm người thế nào rồi.

Thần Hành nhận được sự đồng ý của Thời Sênh liền lập tức mở ra hình thức tấn công, bên sườn của thân tàu Vô Cực lộ ra mấy cái lỗ màu đen, những mâm tròn kim loại màu đen hình hoa mai lớn bằng miệng bát tự động bật ra khỏi lỗ đen đó.

Bắn rất nhanh, mâm tròn ma xát bắn ra tia lửa. Người trên phi thuyền đối diện muốn ngăn những mâm tròn đó lại nhưng chúng lại phân liệt ra thành những mâm tròn hoa mai khác nhỏ hơn, xuyên qua làn đạn pháo bắn lên phi thuyền của đối phương.

Phi thuyền lập tức nổ tung, y như một màn pháo hoa, mỹ lệ và long trọng.

Thập Phương há hốc miệng, nhưng vì không cho bản thân mình thất thố nên trước khi những người khác nhận ra thì anh ta đã lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm túc.

“Thần Hành, tại sao không dùng pháo hạt?” Thứ vừa rồi nhìn có vẻ trâu bò, có chút xíu như thế mà đã khiến phi thuyền của nhà người ta nổ tung rồi.

Loại đồ vật này chẳng phải nên để lưu đến sau cùng sao?

Thần Hành chớp mắt, chỉ vào màn hình trước mặt: “Nhưng mà nó là vũ khí tấn công có cấp bậc thấp nhất rồi mà.”

Thập Phương nhìn về phía màn hình, trên màn hình hiện lên vài ký hiệu khác nhau, là ký hiệu phân cấp vũ khí thông thường của Tinh Tế.

Mâm tròn kim loại hoa mai quả thực là vũ khí có cấp thấp nhất.

Tàu Vô Cực có cất chứa nhiều vũ khí như thế sao?

Đằng sau hình như vẫn còn một trang nữa, toàn là đồ án khiến anh ta hoa cả mắt.

Quan trọng nhất là, pháo hạt mà các phi thuyền vận chuyển hành khách thường dùng lại được đánh dấu là siêu S?

Anh ta không nhìn nhầm đấy chứ?

Hay là trước đó anh ta nhìn nhầm, đó không phải là pháo hạt?

Cả người Thập Phương nổi đầy da gà, Hạ gia này thật đáng sợ… khó trách bọn họ chỉ chế tạo vũ khí cá nhân chứ không chế tạo phi thuyền, chiến hạm hay vũ khí có lực sát thương lớn.

Với uy lực như thế này mà ra trận thì nằm cũng thắng rồi.

Đừng nói Liên Minh mơ ước có được Hạ gia, chắc chắn là người bình thường thì cũng sẽ đỏ mắt cả thôi.

Hạ gia bị diệt thật không biết nên cảm thấy may mắn hay tiếc hận nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play