“Tiểu Đồng, sao hai người lại tới đây?” Người Quý Mạn vẫn còn ướt nên nhìn có vẻ nhếch nhác.
Thời Sênh lấy cái khăn lông trên giá đưa cho cô ta, “Cái này tớ nên hỏi cậu, cậu tới đây làm gì?”
“A, cái đó…” Quý Mạn túm khăn lông, biểu tình hiếm khi ngượng ngùng như vậy. Thời Sênh vừa nhìn liền hiểu cô gái này thích nam sinh bên kia, đáng tiếc người ta lại không thích cô ta.
Nam sinh kia tên là Chung Kiệt Nhân, học năm thứ tư. Quý Mạn tình cờ quen biết sau đó thương thầm từ cái nhìn đầu tiên. Đáng tiếc đàn anh này đã có người thương, nhưng người thương đó lại thích một người khác. Đây chính là kiểu cốt truyện cẩu huyết bạn thích tôi, tôi thích hắn, hắn lại thích người khác.
“Sao các cậu lại tới đây?” Còn ở cùng nữ chính đại nhân nữa, kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
“Tớ không biết, tớ nghe nói đàn anh muốn tới nên mới tới cùng.” Đàn anh thích nữ sinh kia mà không thích cô ta, đương nhiên cô ta phải nỗ lực một phen, dù cuối cùng không thể ở bên nhau thì sau này cô ta cũng sẽ không hối hận.
Quý Mạn xoa xoa cánh tay, “Nhưng mà thôn này đúng là cổ quái thật, tớ vừa vào thôn liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.” Cô ta lại nhìn Thời Sênh. “Tiểu Đồng, không phải thôn này có ma đấy chứ?”
“Ừ.”
“Hả?” Quý Mạn kinh ngạc, thật sự có ma sao?
Hiện tại trời đang mưa lớn như thế, muốn rời khỏi đây là chuyện không thể, nhưng trong thôn này lại có ma. Lúc đầu Quý Mạn cũng hơi lo lắng, nhưng nghĩ còn có Thời Sênh ở đây nên cô ta cũng trấn định hơn không ít.
Quý Mạn muốn gọi cả Chung Kiệt Nhiên tới nhưng người ta không vui, kiểu gì cũng muốn ở bên nữ sinh kia.
Quý Mạn vô cùng cấp bách, cô ta không thể gọi tất cả mọi người tới đây được, tính cách của Thời Sênh thế nào cô ta còn không biết ư, được mang tới một người đã là không tồi rồi.
“Tiểu Đồng, nếu tớ ở bên kia thì sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Vòng tay còn thì cậu sẽ không sao.”
Được sự cam đoan của Thời Sênh, cuối cùng Quý Mạn vẫn quay về bên kia. Cô ta không thể trơ mắt nhìn người mình thích xảy ra chuyện được.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, sắc trời dần tối. Trong đêm đen không có nửa điểm ánh sáng nào. Toàn bộ thế giới chỉ còn tiếng mưa dội lên mái ngói và cây cối quanh nhà.
“Quý Mạn, em không ăn gì à?” Một nam sinh chỉ vào đồ ăn trên bàn, “Không phải lúc trước em kêu đói sao? Sao giờ lại tỏ ra rụt rè thế, mau tới đây ăn đi.”
Quý Mạn há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ nói: “Em không muốn ăn, mọi người ăn đi.”
Vừa rồi cô ta đã khuyên Chung Kiệt Nhiên nhưng trong lòng hắn chỉ có người mình thích, cô ta nói gì hắn cũng không nghe.
Kỷ Đồng giả vốn muốn ăn nhưng thấy Quý Mạn như thế, cô ta cũng buông chén đũa theo bản năng.
Quý Mạn đi qua đi lại ngoài cửa nên không chú ý tới sự dị thường của Kỷ Đồng giả. Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Phòng đối diện có ánh sáng nhưng không nhìn rõ tình hình bên trong thế nào.
“Mưa lớn thế này thật là dọa người. May mắn là có thôn làng, nếu không chúng ta phải qua đêm trong mưa rồi.”
“Nói mưa là mưa, chẳng có dấu hiệu báo trước gì hết.”
“Thời tiết trong núi thường thế, hơn nữa bây giờ là mùa hè, có mưa rào sấm chớp cũng là bình thường, ăn ngủ một giấc, ngày mai hẳn sẽ tạnh thôi.”
Mọi người vừa ăn vừa thảo luận, Quý Mạn và Kỷ Đồng giả có tâm tư nên không tham dự vào.
Lúc trước bọn họ đã đi vào đường núi lâu như thế, sau đó lại gặp phải mưa to khiến cả đám chạy tán loạn, thể lực tiêu hao rất lớn, khi ăn uống nó đủ liền về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì không còn phòng thừa nên sáu người ở chung trong một phòng.
Con gái ngủ trên giường, con trai nằm dưới đất.
Người phụ nữ cũng dặn dò bọn họ một phen, nghe nói có dã thú nên mọi người đều thấy hơi sợ. Nhưng trong thôn nhiều người như thế, chỉ cần không ra ngoài thì sẽ không có việc gì, mọi người liền an tâm lại.
Đêm càng lúc càng sâu, mưa đã dừng từ lúc nào, bên ngoài chỉ còn một mảnh yên lặng.
Trong phòng, không biết đèn đã tắt từ lúc nào. Quý Mạn cảm thấy có người đẩy mình, cô ta mở mắt ra liền nhìn thấy cô bạn tình địch đang nhìn mình đầy ngượng ngùng.
“Tiểu Mạn, có thể đi WC với mình được không?”
Trước đó Quý Mạn không quen biết cô gái này, huống hồ người ta cũng không thích đàn anh, tuy rằng là tình địch nhưng chỉ là cô ta đơn phương mà thôi.
Cô ta xoay người rời giường, duỗi tay bật đèn, nhưng ấn công tắc mấy lần mà đèn cũng không sáng.
Trong lòng Quý Mạn thầm kêu không ổn, vô ý thức rụt tay lại, hướng xuống sàn nhà gọi mấy tiếng: “Đàn anh? Anh Kiệt Nhiên?”
Trong phòng không có người đáp lại, cô ta thậm chí còn không nghe được tiếng hít thở của họ.
“Sao lại thế này…” Cô bạn tình địch có vẻ sợ hãi, vội vàng bắt lấy tay Quý Mạn.
Quý Mạn lấy di động ra, bật đèn pin chiếu xuống sàn nhà. Đồ đạc còn nguyên nhưng không thấy người đâu cả.
“Sao thế?” Kỷ Đồng giả cũng tỉnh lại, ngồi bật dậy khỏi giường.
Tình địch lo lắng nói: “Không thấy mấy đàn anh đâu cả.”
Kỷ Đồng giả vội vàng lấy di động ra rồi cũng chiếu xuống đất. Trong phòng, ngoại trừ ba người bọn họ thì không thấy ai khác nữa.
“Mấy đàn anh đi đâu rồi, tại sao đi mà không gọi chúng ta? Tiểu Mạn, không phải bọn họ cố ý dọa chúng ta đấy chứ?”
Sắc mặt Quý Mạn âm trầm, cô ta có cảm giác nhiệt độ xung quanh cũng đã giảm mạnh, lạnh đến mức làm người ta run rẩy. Cô ta vội vàng xuống giường.
“Tiểu Mạn, cậu đi đâu thế?” Tình địch thấy cô ta xuống giường nên cũng vội xuống theo. Kỷ Đồng giả chần chừ một chút rồi cũng xuống cùng, ngoài việc cảm thấy lạnh thì cô ta chẳng có cảm giác gì khác, nơi này không có âm linh.
Nhưng ba người kia đi đâu rồi?
Quý Mạn muốn mở cửa ra nhưng cửa như đã bị khóa trái, không tài nào mở ra được.
“Có người không, mở cửa!” Quý Mạn ra sức đập cửa, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, không nghe thấy gì.
Quý Mạn gọi nửa ngày cũng không có ai đáp lại, trong lòng càng lúc càng bất an.
“A!” Cô bạn tình địch đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tiếp theo sau đó, trong phòng liên tiếp vang lên những tiếng la hét, chờ đến khi mọi người nhận ra toàn là âm thanh của người quen thì tiếng hét mới ngừng lại, mọi người đều lấy ra di động soi đối phương.
Ba nam sinh vừa rồi rõ ràng không ở trong phòng nhưng hiện tại đều đột nhiên xuất hiện.
Cô bạn tình địch sợ tới mức nước mắt ròng ròng, run rẩy hỏi: “Các anh… các anh là người hay ma thế?”
“Đương nhiên là người rồi, hơn nửa đêm các cô gào thét cái quỷ gì thế?” Một nam sinh oán giận, “Sao lại không bật đèn?”
Nam sinh kia nói xong liền đứng lên đi bật đèn, ánh sáng đèn điện mờ mờ lập tức xua tan bóng đêm làm cho mọi người có mấy phần cảm giác an toàn.
Ba nữ sinh nhìn nhau, vừa rồi rõ ràng bọn họ đều nhìn thấy ba người này không có trong phòng, sao tự nhiên lại xuất hiện rồi?
“Ánh mắt của các cô thế là ý gì? Sao lại nhìn chúng tôi hả?” Nam sinh bật đèn thấy ba cô gái đứng tụm vào một chỗ, cùng nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái thì không khỏi khó hiểu.
“Trương Vinh, anh… vừa rồi không phải anh không ở trong phòng sao?” Kỷ Đồng giả dù sao cũng từng trải qua những chuyện thần quái nên gan cũng lớn hơn một chút.
“Tôi không ở trong phòng thì ở đâu?” Trương Vinh kỳ quái, “Vừa rồi tôi ngủ rất say, đột nhiên lại nghe thấy các cô hét ầm lên.”
Hai nam sinh còn lại cũng đứng lên, “Bọn anh cũng nghe thấy các em hét lên nên mới dậy. Ba đứa sao thế, hơn nửa đêm rồi còn hét ầm lên, thật sự dọa người đấy.”
“Không đúng, lúc bọn em dậy, các anh căn bản không có ở trong phòng.” Quý Mạn nhíu mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT