Tiếng chuông kỳ quái kia, vào đúng giờ đó của ngày thứ ba lại vang lên, Thời Sênh ngồi bên cạnh, lập tức cầm lấy điện thoại.

“Alo?”

“Cô Ôn? Cô đã quay về rồi?” Người bên kia hơi kinh ngạc, hoặc cũng có thể nói là vô cùng kinh ngạc, như thể chuyện cô quay về là chuyện không thể tin nổi.

“Ừm.” Thời Sênh trả lời một tiếng.

“Nghe nói bên kia đã xảy ra chuyện. Cô Ôn, cô có thể trở về thật sự là ngoài ý muốn đấy.” Người nọ dừng một chút lại chuyển chủ đề, “Nếu cô Ôn đã về, vậy cô có muốn đưa thẻ bài của mình ra ngoài không?”

Thời Sênh: “…” Đưa thẻ bài ra ngoài là gì?

Là muốn ông đây phải tiếp khách à?

Đây là cái tình huống quỷ gì?

Có độc.

Thời Sênh nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ, có vài thứ vẫn luôn ở trong ký ức, nhưng nếu người ta không cố ý nhớ lại thì nó cũng sẽ không xuất hiện.

“Cô Ôn?” Thấy Thời Sênh im lặng cả nửa ngày, đối phương lại nghi hoặc gọi một câu.

“Đưa ra ngoài đi.”

“Tốt, gần đây chúng ta có mấy đơn hàng, tôi sẽ gửi cho cô ít tư liệu ban đầu trước.”

Thời Sênh cúp máy, vẻ mặt đầy chữ “mẹ kiếp”, giờ làm trộm mộ mà cũng có tổ chức, có kỷ luật, lập hội để cùng chơi với nhau.

Tổ chức này của cô rất có tiếng trong giới.

Theo thẻ bài tức là muốn tiếp nhận đơn, nếu cô không muốn tiếp nhận đơn hàng, bên kia sẽ không treo thẻ bài của cô ra, tư liệu cũng sẽ không gửi đến tay cô.

Mà một vài vị khách cũ sẽ luôn trực tiếp điểm danh người mà mình quen. Đương nhiên, nếu người đó không treo thẻ bài thì dù có ra nhiều tiền đến đâu, người bên kia cũng sẽ không quấy rầy tới họ.

Người trung gian sẽ tuyệt đối không tiết lộ tư liệu về đối phương, cho nên chỗ ở của bọn họ, trừ người điều hành trong tổ chức ra, đều không có ai biết được.

Sau khi người đó tiếp đơn hàng, trong vòng ba tuần, người của tổ chức mỗi ngày sẽ gọi điện tới chỗ người đó ở vào đúng một giờ, xác nhận người đó đã trở về chưa, có còn sống hay không?

Đối phương không hỏi chuyện ở núi Long Hành, đây là quy củ, bọn họ chỉ phụ trách liên lạc, không phụ trách chuyện cô có hoàn thành nhiệm vụ hay không, cho nên sau một chuyến đi, chết bao nhiêu người, có hậu quả gì, bọn họ đều không hề hỏi qua.



Tư liệu mà người kia nói ngày hôm sau đều được đưa tới tay Thời Sênh.

Những vụ làm ăn thường chia làm hai loại.

Một là đã có địa chỉ chính xác.

Một loại là cần phải đi tìm địa chỉ kia.



Ở tình huống thứ nhất, để cam đoan những người này sau khi nhận được tư liệu sẽ không tự mình đi tới đó, trên tư liệu sẽ xóa đi một số dấu hiệu đánh dấu địa điểm của mộ cổ.

Trừ phi bọn họ tiếp đơn hàng, nếu không sẽ không có tọa độ chính xác của mộ cổ đó.

Loại thứ hai thì không có hạn chế, bởi vì địa điểm họ thuê người tìm cũng không cụ thể.

Ba phần tài liệu Thời Sênh nhận được thì có hai cái là không có vị trí cụ thể, một cái thì có, cấp độ nguy hiểm được đánh giá là S.

Đúng thế, người của tổ chức còn có trách nhiệm đánh giá mức độ nguy hiểm.

Đó là một hội trộm mộ rất có hứng thú, à không, rất có tổ chức.

Đánh giá ban đầu là dựa theo vị trí địa lý và tài liệu gửi tới, lần thứ hai còn phải qua đánh giá của những người từng đi qua đó mới đưa ra kết luận.

Loại đơn hàng này rất ít khi một lần đã thành. Rất nhiều đơn hàng phải qua vài lần mới xong.

Có thể được đánh giá là cấp S chứng minh là đã có người đi qua, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng lại chưa ai thành công.

Thời Sênh tiếp nhận đơn hàng cấp S này.

[… Ký chủ, cô có âm mưu?] Đang yên đang lành đi tiếp cái đơn hàng này, có biết hiện tại đang có khẩu hiệu bài trừ mê tín dị đoan, đất nước giàu đẹp phồn vinh không? Cô như thế là sẽ bị nộp lên quốc gia đấy.

*Nộp lên quốc gia: Là cụm từ xuất phát từ phim truyền hình “Đạo mộ bút ký” của Nam Phái Tam Thúc. Ngô Tà (nhân vật chính của phim) luôn tâm đắc một câu “Văn vật phải được giao nộp cho quốc gia”.

Thời Sênh đắc ý rung đùi: “Ta cảm thấy trò trộm mộ này chơi rất vui.”

Cô còn chưa chơi qua trò này bao giờ.

Thời Sênh ôm ý chí dốc lòng chơi game.

[…] Game ông nội nhà cô ấy, chơi đùa ông nội nhà cô ấy. Ký chủ, cô còn có nhiệm vụ đấy.

“Gấp cái gì? Ngày tháng còn dài, để bọn họ cứ bồi dưỡng tình cảm đi đã, ta tới phá sau.” Chưa gì đã phá CP, ngày tháng sau này của ông đây sẽ cực kỳ nhàm chán.

[…] Bản hệ thống không bảo cô phá CP nhé, được rồi, offline để bình tĩnh lại đã.

Thời Sênh nhận nhiệm vụ này, cô dẫn người xuống mộ. Cố chủ tự mình tới, lúc đi vào thì hùng dũng, oai vệ, khí vũ hiên ngang, lúc đi ra chẳng khác nào con sâu lông.

Rất nhiều năm sau, hắn hình dung và kể lại với người khác rằng, tôi chưa từng gặp kẻ trộm mộ nào như thế, giặc cướp vào thôn cũng không đáng sợ như vậy.

Trừ bỏ quan tài đã mở trong mộ thất là cô ta không phá, còn lại những gì chỉ cần có thể phá là cô ta sẽ phá hết, căn bản không còn thứ gì lành lặn, cơ quan, thủ thuật che mắt đều hoàn toàn vô tác dụng với cô ta.

Có thể còn sống ra ngoài đã là kỳ tích rồi.

Sau khi Thời Sênh tiếp đơn hàng, những người cùng cô xuống mộ một lần tuyệt đối sẽ không đi cùng cô lần thứ hai.

Hung tàn, rất đáng sợ, bọn họ chỉ sợ chủ nhân của mộ nhảy dựng lên đánh mình. Cái này đâu phải là trộm mộ, rõ ràng là đào mộ mới đúng.

Nhưng có một ưu điểm, cùng cô xuống mộ thì thời gian sẽ ngắn lại một nửa, cũng chưa từng hỏng chuyện lần nào.

[…] Ký chủ, cô hơi quá đáng rồi thì phải?



Hệ thống không nhịn được muốn dạy dỗ Thời Sênh.

“Ta làm sao?” Thời Sênh vẻ mặt vô tội.

[…] Tốt xấu gì cũng là mộ của người ta, cô hủy đi như thế chẳng lẽ không thấy quá đáng à?

“Không phải chỉ là một đám số liệu hay sao? Mi sửa lại là được rồi, trút giận lên người ta là muốn chơi trò gì?” Hơn nữa, cô cũng không hủy quan tài trong mộ mà, so với đám mở quan tài trộm cổ vật thì cô cảm thấy mình còn rất đáng khen ấy chứ.

“Hơn nữa, nguyên chủ của ta làm nghề này, ta không trộm mộ thì còn làm gì hả?” Đã làm thì phải làm cho thật tốt, bản cô nương là người luôn có mục tiêu phấn đấu.

[…] Bảo cô trộm mộ chứ không bảo cô hủy mộ.

Cô làm một kẻ trộm mộ lặng lẽ có được không hả?

Còn nữa, cô không trộm mộ cũng có thể sống được rất tốt, vì sao còn phải đi trộm mộ làm gì? Có âm mưu đúng không? Cảnh sát sẽ tìm cô nói chuyện cho xem.

Thời Sênh lại phun ra một câu ngụy biện, “Ta hủy mộ rồi thì chẳng phải sẽ không có ai xuống được nữa sao, bọn họ nên cảm ơn ta mới đúng ấy.”

Lúc cô rời đi đã chém sập hết các lối ra vào, muốn đi vào lần nữa, trừ phi mang máy xúc tới, còn với sức người mà muốn đào ra đường đi thì đúng là nằm mơ.

[…] Tức giận, không thể nói chuyện được với Ký chủ bại não nhà mình. Nó muốn đổi một Ký chủ mới. Chủ nhân, ngài mau về đi, bản Hệ thống không hầu hạ được nữa.

Hệ thống nói bã bọt mép cũng chẳng ăn thua. Thời Sênh tiếp tục trộm mộ một cách bạo lực. Người dám trộm mộ làm gì có ai là người tốt, cho nên dưới tỷ lệ thành công 100% khi được Thời Sênh dẫn đường, đám cố chủ chỉ có thể cúi đầu trước thế lực hung ác.

Thanh danh của cô trong giới trộm mộ càng lúc càng nổi. Trước đây cô mới chỉ nổi trong đám trộm mộ trẻ tuổi, hiện tại đã lọt được cả vào tai những trộm mộ lão làng.

Nhà họ Ôn trước kia cũng là một gia tộc lớn, cũng từng là lão đại trong giới. Sau này nhân tài điêu linh, đến giờ cũng chỉ còn lại mình Ôn Bắc mà thôi.

Nhóm lão đại này nghe tới tên Ôn Bắc liền lập tức liên hệ tới nhà họ Ôn.

Bắt đầu nổi lên tính toán trong lòng.



Ngày 4 tháng 8.

Thời Sênh nhận được điện thoại của tổ chức, nói có người muốn gặp cô nên muốn xin ý kiến của cô.

Thời Sênh từ chối không hề nghĩ ngợi, chỉ còn cách ngày 15 tháng 8 mà người phụ nữ kia nói có mấy này, người kia muốn hẹn gặp cô chắc chắn là có việc phải làm.

Không đi, không đi.

Gần đây cô vẫn luôn nhận đơn hàng chính là muốn tránh đi những kẻ phiền toái tìm tới mình.

Một hai kẻ thì không sao, nhưng nhiều cũng thấy phiền.

Luôn có kẻ bại não muốn tính kế ông đây trong bóng tối. Ông đây không hiện ra, xem bọn hắn tính kế kiểu gì?

[…] Thì ra cô trộm mộ còn vì lý do này. Ký chủ, cô chạy trời cũng không khỏi nắng đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play