"Hừ, cũng tàm tạm", tu vi như vậy thế mà vẫn không thể khiến nàng ta động lòng.

Nhưng không ngờ rằng sau khi người nhà họ Đường ổn định chỗ ngồi, Đường Thiếu Khanh bất ngờ xông thẳng về phía thiếu nữ kia.

Vài nam tu trẻ tuổi bên cạnh thiếu nữ lập tức bước lên chắn giữa hai người họ.

"Đừng hiểu lầm, ta chỉ là tới chào hỏi mà thôi".

Đường Thiếu Khanh không chút nào hoảng loạn, khẽ cười: "Nếu ta đoán không sai thì cô chính là công chúa nhỏ của nhà họ Nhiếp tại thành Hoàng Diệp, Nhiếp Tiểu Doãn phải không?"

"Ngươi biết ta?", Nhiếp Tiểu Doãn nhướng mày.,

"Chỉ là nghe nói qua", Đường Thiếu Khanh cười đáp: "Nửa năm trước ta có mấy mắn được gặp gỡ tỷ tỷ cô là Nhiếp Phương Phỉ và vẫn luôn mong chờ có cơ hội gặp lại".

Nghe được lời này Nhiếp Tiểu Doãn đột nhiên nheo mắt lại.

"Ngươi muốn theo đuổi tỷ tỷ của ta?".

"Không, ta chỉ là…"

"Đừng nằm mơ nữa!"

Nhiếp Tiểu Doãn nở nụ cười mỉa mai: "Ngươi có biết tại thành Hoàng Diệp có bao nhiêu kẻ xếp hàng theo đuổi tỷ ấy không?"

"Trong số đó có cả những thiên tài ưu tú trước mười tám tuổi đã đột phá trúc cơ”.

“Ngươi được tính là cái thá gì?”

Trước sự châm chọc trần trụi của Nhiếp Tiểu Doãn, Đường Thiếu Khanh kinh ngạc mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu cười: “Chúng ta chỉ là bạn bè mà thôi, sau khi trở về cô có thể nhắc nhở nàng ấy là vẫn nợ ta một chầu rượu đó”.

Dứt lời Đường Thiếu Khanh liền chắp tay tạm biệt rồi rời đi.

Nhiếp Tiểu Doãn khịt mũi hai tiếng, trên mặt tràn ngập kiêu ngạo.

Một màn này khiến tu sĩ của thành Vân Tiêu càng không thoải mái, không lẽ ngay cả Đường Thiếu Khanh cũng không thể khiến cô nhóc đến từ thành Hoàng Diệp này coi trọng?

Vậy còn ai có thể đây?

“Người của nhà họ Diệp đâu, sao còn chưa tới?”

“Đến thì có tác dụng gì? Hai nhà Lý Đường đều không được, không lẽ dựa vào bọn họ để tìm lại thể diện sao?”

“Đúng vậy, nói không chừng những lời đồn trước đây là thật, có lẽ nhà họ Diệp muốn từ bỏ cuộc chiến thành Vân Tiêu lần này rồi!”

Mọi người tranh cãi gay gắt.

Đúng lúc này một nhóm người chậm rãi đi vào.

“Đến rồi, bọn họ tới rồi!”



“Nhưng tại sao chỉ có hai người?”

Diệp Hoàng, Diệp Long đi phía trước, phía sau họ là một nhóm tùy tùng của bản thân.

Một hàng người tùy tiện tìm một cái đình rồi ngồi xuống.

Những người khác sôi nổi thảo luận.

“Đây thế nhưng là Hội Tuý Mộng, là dịp mấu chốt để các gia tộc cạnh tranh sức ảnh hưởng, sao nhà họ Diệp chỉ phái hai người tới?”

“Dao tiên tử đâu? Hôm nay ta tới chính là vì nàng ấy đó!”

“Ài, vốn còn muốn dựa vào nhà họ Diệp để lấy lại mặt mũi, nhưng hiện tại kết thúc rồi”.

Gương mặt Nhiếp Tiểu Doãn cũng không giấu nổi nét thất vọng, hôm nay nàng ta tới là muốn gặp ba cô gái kia của nhà họ Diệp, xem xem họ có đủ tư cách trở thành hầu nữ cho mình hay không.

Kết quả chỉ tới một người, hơn nữa ngoại trừ khuôn mặt, cũng không có điểm nào nổi bật.

Thực sự quá thất vọng.

Toàn bộ phản ứng của những người xung quanh đều rơi vào mắt Diệp Hoàng và Diệp Long.

Diệp Hoàng lắc đầu nói: “Vẫn là Cầm Dao tỷ thông minh, sớm đã né tránh loại tình cảnh này”.

"Sao ta lại có cảm giác như bị biến thành thú quý hiếm bị người người vây xem vậy?”

Diệp Long bật cười: “Làm quen là tốt rồi, những người như chúng ta sẽ thường xuyên gặp phải những tình huống tương tự như này”.

Tuổi trẻ hào kiệt, cái tên này là một niềm kiêu hãnh, cũng là một loại gông xiềng.

Diệp Hoàng gật đầu, sau khi Thiên Loan Điện dần trở nên nổi tiếng, cô bé cũng từng trải qua cảm giác này.

Chỉ là vẫn chưa quen mà thôi.

“Cầm Dao tỷ lần này thay đổi quá nhiều, giống như đột nhiên trở thành đại tỷ tỷ vậy”.

"Hiểu Hiểu cũng vậy, khi ta nhìn thấy tỷ ấy vào ngày hôm qua đúng là đã dọa ta sợ nhảy dựng mà, quả thực trông giống như một con yêu quái nhỏ vậy”, Diệp Hoàng cũng nói.

“Con bé có phải định ăn trộm thanh kiếm của muội không?”, Diệp Long cười nói: “Ta cũng gặp qua rồi, con bé muốn lấy trộm cây trường thương mà đại bá vừa tặng cho ta, chỉ là bị ta bắt tại trận”.

“Sau một tháng huấn luyện đặc biệt, mọi người đều thay đổi rất nhiều”.

“Ví dụ như muội, ta càng ngày càng nhìn không thấu rồi đó”.

Diệp Hoàng mỉm cười duyên dáng: “Như nhau, như nhau cả thôi”.

Hai người ngầm hiểu trong lòng cụng một chén.

Diệp Long bỗng kinh ngạc phát hiện ra thứ trong chén của Diệp Hoàng vậy mà là rượu.



Tại nhà họ Diệp, đặc biệt là các đệ tử nòng cốt, loại đồ vật như rượu này được kiểm soát chặt chẽ.

Đó là để tránh những nhân vật nòng cốt này xa hoa dâm dật, chìm đắm vào tửu sắc.

"Đường muội, muội đây là…”

“Là cha tặng muội”, Diệp Hoàng khẽ nhấp một ngụm, một hương thơm lập tức lưu lại nơi khoang miệng: “Người nói ta đã trưởng thành rồi”.

“Thật ngưỡng mộ muội mà”, Diệp Long tấm tắc cảm thán, lại nhìn tới nước trà trong chén của mình lập tức trở nên vô vị.

Tuy nhiên đúng lúc này một hũ rượu tinh xảo lại được đẩy tới trước mặt cậu ta.

“Cha nói chúng ta đều trưởng thành rồi”, Diệp Hoàng mỉm cười.

Diệp Long hiểu ý khẽ cười, vươn tay đổ sạch chén trà, lại tự rót đầy rượu vào chén của mình, một lần nữa cụng chén với Diệp Hoàng.

Rượu ngon thuận theo cuống họng chảy xuôi xuống dưới, thấm vào ruột gan khiến toàn thân con người ta khoan khoái.

Là linh tửu cực phẩm!

Diệp Long trong lòng chấn động, nhưng sau đó lại như bừng tỉnh.

Thứ mà đại bá tặng ra ngoài há có thể là vật tầm thường.

“Đúng rồi, Long ca”.

Uống xong rượu Diệp Hoàng mới hỏi: “Rốt cuộc thì hội Tuý Mộng này tổ chức để làm gì vậy, chúng ta cứ ngồi không như vậy sao?”

Diệp Long nấc cụt một tiếng, lưu luyến đặt xuống chén rượu: “Đương nhiên không phải”.

"Hội Tuý Mộng diễn ra kỳ thực chính là dịp các gia tộc phô trương sức ảnh hưởng mà thôi".

"Phô trương thế nào?”

“Mỗi lần đều không quá giống nhau”, Diệp Long suy nghĩ rồi nói: “Có khi là so bì tài lực, có lúc là bảo vật, nhưng đôi khi là thực lực của tùy tùng”.

“Phải xem bọn họ nói thế nào”.

Diệp Hoàng dẩu môi đáp: “Thật là nhàm chán, nghe giống như trò chơi của trẻ con vậy”.

Diệp Long cười đáp: “Ai nói không phải đâu, nhưng mọi người đều thích làm vậy, cũng không còn cách nào khác”.

“Chúng ta cứ đợi là được”.

Lúc này một tu sĩ trẻ tuổi bỗng nhiên đi tới trước đình của nhóm người nhà họ Diệp.

Phùng Chí làm tận chức trách chặn lại đường đi của hắn ta.

“Ngươi có chuyện gì?”, Phùng Chí hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play