Ánh mắt Cốc U Lan đầy phức tạp, bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.
“Tiểu thư, không sao cả, cái tên Hầu Nữ đó chói tai quá thì chúng ta không nghe là được”.
“Muội không thể phí hoài bản thân mình vì chuyện như thế, cả nước rửa chân cũng uống”.
Diệp Hiểu Hiểu: “???”
Cô bé nhìn chiếc bình nhỏ trong tay mình, lại nhìn chậu nước thường dùng để rửa chân mỗi ngày.
Sau đó, cô bé lập tức hiểu ra tại sao mình lại thấy Thiên Thần dịch này có vẻ quen thuộc lắm!
Trong nháy mắt, dạ dày cô bé trở nên quay cuồng.
“Nôn!”
“Đây là Thiên Thần dịch hả?”
Diệp Thần Phi cầm lấy chiếc bình nhỏ, trên mặt lộ vẻ hứng thú.
“Đúng vậy”.
Cốc U Lan nói: “Nghe tiểu thư bảo đây là Thiên Thần dịch bậc nhất được thưởng cho ba mươi thứ hạng đầu”.
“Đến trận quyết đấu cuối cùng, đại thiên thần sẽ đích thân giáng trần, hơn nữa còn mang theo Thiên Thần dịch bậc hai”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
Hắn không ngờ cái gọi là Thiên Thần dịch bậc nhất đó lại là nguyên dịch
linh khí được tạo ra từ tầng thứ nhất của tháp Khởi Nguyên.
Thiên Thần dịch bậc hai kia nói không chừng là nguyên dịch thối thể của tầng thứ hai.
Nói cách khác, đại thiên thần này cũng có được một tòa tháp Khởi Nguyên.
Hơn nữa, chắc chắn cấp bậc của nó cũng không thấp.
Nếu không thì cả Thần Quốc khổng lồ như thế, sẽ không đủ nguyên dịch linh khí để cung cấp hết được.
“Chắc là Hiểu Hiểu thất vọng lắm nhỉ”.
Diệp Thần Phi cười cười, đưa cái bình cho Cốc U Lan.
Từ khi ra ngoài đến giờ, tất cả nước bọn họ sử dụng để rửa mặt, rửa này kia đều được đổi thành nguyên dịch linh khí.
Nước nấu cơm cũng là nguyên dịch được Diệp Thần Phi chiết xuất lại.
Nếu không, hai nha đầu này sẽ không thăng tiến cảnh giới nhanh đến thế.
“Ừm”.
“Đúng vậy, tiểu thư cực kỳ thất vọng”, Cốc U Lan nói.
Diệp Thần Phi cười nói: “Nói cho con bé biết, mấy trận gần đây rất tuyệt”.
“Trận đấu tiếp theo ta sẽ đích thân tới, bảo con bé tiếp tục cố gắng”.
Nói xong, Diệp Thần Phi cầm lấy sách, đắm chìm trong biển công pháp.
“Tỷ không nói gì đó chứ!”
Bên ngoài, Diệp Hiểu Hiểu chặn Cốc U Lan lại, sắc mặt khó coi hỏi.
“Không có, không có, lão gia đâu có hỏi gì nhiều, ngài ấy còn khen muội
gần đây có biểu hiện rất tốt nữa”, Cốc U Lan vội vàng nói.
Nghe thấy những lời đó, sắc mặt Diệp Hiểu Hiểu mới thoáng dịu đi một chút.
“Ta biết ngay đại bá sẽ lén lút xem mà, hừ!”
Sau đó, cô bé lại nhìn về phía Cốc U Lan, khẽ nói: “Chuyện nước rửa chân đó chỉ có mình chúng ta biết thôi nhé, không được cho người thứ ba
biết, hiểu không?”
Cốc U Lan tròn mắt nhìn.
“Nước rửa chân gì?”
Hai ngày sau, ở đấu trường Bình Dương.
Diệp Thần Phi ở nhà chờ hơn nửa tháng cuối cùng cũng đã đến hiện trường, ngồi ở vị trí Giản Tinh Tuyền đã chuẩn bị sẵn.
Đại quan chủ Thạch Hào Kiệt dùng ánh mắt tò mò nhìn Diệp Thần Phi không biết bao nhiêu lần.
Diệp Thần Phi vẫn ngồi đó, chẳng hề để ý một chút nào.
Tu sĩ Hợp Thể kỳ mà thôi, không cần thiết phải quen biết làm gì.
Hôm nay hắn tới đây là để xem trận đánh trực tiếp của Diệp Hiểu Hiểu.
Thứ hai, là để chờ đợi đại thiên thần xuất hiện.
“Khụ khụ!”
Cảm nhận được ánh mắt Thạch Hào Kiệt, Giản Tinh Tuyền ho khan hai tiếng, cho ông ta một ánh mắt cảnh cáo.
Thạch Hào Kiệt nhún vai, sau đó đứng dậy.
Sau một đoạn giới thiệu hết sức hào hùng, cuối cùng trận chung kết quyết đấu cũng chính thức bắt đầu!
Trận đấu đầu tiên, Diệp Hiểu Hiểu đã lên đài.
Cô bé nhìn Diệp Thần Phi trên khán đài, lòng đầy vui sướng, cả tiếng hò
reo “Hầu Nữ” vang rung trời cũng không còn chói tai như vậy nữa.
Mà đối thủ của cô bé là một người của Đại Thiên Minh.
Thi Hồng, pháp sư thiên mệnh bậc bốn tầng hai!
“Hầu Nữ, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi”.
Thi Hồng khoanh tay, cười khinh miệt nhìn Diệp Hiểu Hiểu: “Chẳng qua, con đường của hắc mã nhà cô phải dừng lại ở đây rồi”.
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng.
“Những lời đó ta đã nghe vô số lần rồi”.
Đôi bên giằng co, chiến đấu bắt đầu.
Thi Hồng ra tay trước, nàng ta nhanh chóng vung tay lên, những đường
cong màu xám xuất hiện giữa hư không nhắm tới chỗ Diệp Hiểu Hiểu.
Đột nhiên, một viên gạch xuất hiện sau gáy nàng ta.
“Đoán được”.
Thi Hồng cười ngả ngớn, quanh người nhanh chóng xuất hiện thứ vật chất màu xám.
Chúng nó đón lấy viên gạch, nhanh chóng bao quanh, sau đó men theo vòng tròn màu xanh tìm đến cánh tay đó, lao thẳng lên!
Diệp Hiểu Hiểu nhíu mày, vội vàng rụt tay lại, sau đó tấn công đường cong màu xám kia.
Viên gạch thì bị thứ vật chất màu xám ăn mòn, rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng nổ ầm vang.
“Đây là thứ gì?”
Diệp Hiểu Hiểu khó hiểu giơ tay lên, phát hiện khi mình đóng cánh cửa
Mộng Hư giới lại, vẫn có thứ vật chất màu xám dính vào tay.
Thứ vật chất này trông có vẻ không có tác dụng gì đặc biệt.
Nhưng nó nặng lắm, cực kỳ nặng!
“Đang chiến đấu mà dám lơ là ư?”
Thi Hồng bỗng nhiên cười hỏi, trước người nàng ta đã xuất hiện một lốc xoáy màu xám cực lớn.
“Tới đây đi!”
Nàng ta hét lớn một tiếng, sau đó lốc xoáy màu xám hiện lên vô số sợi tơ thật nhỏ, trông như lông của một con đã thú.
Vật chất màu xám trên tay Diệp Hiểu Hiểu cũng thế.
Sau đó, một sức hút cực mạnh sinh ra từ giữa hư không.
Cơ thể cô bé cứ bay về phía Thi Hồng không thể ngừng được.
Không, nói chính xác hơn là một đầu lao vào lốc xoáy kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT