Lúc bị dẫn về, tên đàn ông vẫn rất cao ngạo: "Vân Cẩm Thời, tao chính là anh trai mày! Mày không có chứng cứ thì đừng nói bậy, đến lúc đó người xui xẻo sẽ là mày!"

Vân Cẩm Thời rất bình tĩnh, sau khi cô tới sở cảnh sát, có lẽ thấy cô là một cô gái, người tới hỏi cũng là cảnh sát nữ, nữ cảnh sát rót cho cô một ly nước ấm, để cô uống nước bình tĩnh một chút, sau đó từ từ nói.

"Thật xin lỗi, thật ra anh ta không cướp của tôi."

Chị gái cảnh sát cũng không vì vậy mà tức giận, chỉ ôn hòa nói: "Từ từ nói, không cần gấp."

"Cảm ơn." Thật ra Vân Cẩm Thời không sợ hãi như bản thân đã biểu lộ như vậy, hiện giờ cô lộ vẻ sợ hãi, có một phần nhất định là kỹ thuật diễn xuất.

"Anh ta thật sự là anh tôi, nhưng không phải anh ruột, mà là con của cha dượng tôi, lúc tôi hơn mười tuổi anh ta đã có ý đồ cưỡng gian tôi, tôi biết bây giờ không đưa ra được chứng cứ sẽ chỉ khiến lời nói của tôi nghe như là phỉ báng, nhưng tôi thật sự không có cách nào..." Cô rũ mắt, hàng mi thật dài rung rinh, rũ xuống mí mắt bóng râm nhàn nhạt, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp kia toát lên chút yếu ớt.

Nữ cảnh sát trông có chút khó xử, bởi vì không có chứng cứ, hơn nữa đã qua lâu như vậy, cho nên bất luận là thật hay giả, hiện tại đều rất khó định tội.

"Tôi vốn đã rời xa khỏi gia đình kia, muốn bản thân yên yên ổn ổn sống thật tốt, nhưng mà... nhưng mà hôm nay khi tôi trông thấy anh ta, tôi chỉ biết tôi không thể nào tiếp tục im lặng nữa, cái này... cái này có thể làm chứng cứ không?"

Trong khoảnh khắc cô trông thấy mặt tên đàn ông kia, chỉ biết hành vi tìm tới đây của hắn tuyệt đối không có ý tốt gì, sự cẩn thận vẫn luôn duy trì từ bé đến lớn làm cô nhanh chóng mở ghi âm trên điện thoại, nếu không có chuyện gì xảy ra thì xóa đi là được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đây là chứng cứ.

Hiển nhiên cẩn thận một chút sẽ có lợi, bất luận đoạn ghi âm này có thể đủ định tội hắn hay không, có chứng cứ vẫn tốt hơn so với không có chứng cứ.

Nữ cảnh sát nghe xong ghi âm sắc mặt tái đi, có chuyện cưỡng gian không thành Vân Cẩm Thời nói cho cô ấy lúc trước, nữ cảnh sát vốn đã có chút đồng cảm với Vân Cẩm Thời, con người là vậy, khó tránh khỏi sẽ có sự thiên vị, dù sao lòng người cũng làm từ thịt.

Hơn nữa đều là nữ giới, nữ cảnh sát hiển nhiên cũng rất ghét chuyện thế này.

Giọng nói của cô ấy càng thêm dịu dàng: "Đừng sợ, đều qua rồi, thả lỏng một chút, chúng tôi sẽ bảo vệ cô."

Vân Cẩm Thời ở lại sở cảnh sát bên này thật lâu, chủ yếu là do nữ cảnh sát lo trong lòng cô lưu lại nhiều ám ảnh, cho nên khuyên giải cô một lúc.

Trong khoảnh khắc ra khỏi sở cảnh sát kia, Vân Cẩm Thời đã biết, cho dù trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng không cách nào trở thành loại người như cha dượng bọn họ, cho nên mới giữ lại trong lòng một tia hy vọng, cho rằng đám người kia có thể giữ lại một chút nhân tính, hoặc là lương tâm, tha cho cô một con đường sống.

Sự thật chứng minh cô đang nằm mơ.

Bọn họ chỉ biết làm cho tồi tệ hơn, không ngừng hãm hại cô, muốn ép ra một chút nước béo từ cơ thể cô, nào có quan tâm cô có thể bởi vậy mà tan xương nát thịt hay không.

Cô lùi rồi lại lùi, lùi rồi lại lùi, được cái gì?

Là từng bước áp sát, là ý đồ không chứa một chút nhân tình đẩy cô vào trong vực sâu, cô càng nhượng bộ, bọn họ càng ép chặt, hận không thể làm ruồi muỗi hút máu, bám lấy cơ thể cô mà đi lên.

Vậy cô cần gì phải khách khí, lại dựa vào đâu mà khách khí?

Nếu đã không phải người chết chính là tôi sống, cô cũng không cần phải thủ hạ lưu tình nữa.

Vân Cẩm Thời hạ quyết tâm, phải giải quyết hoàn toàn chuyện này, hiện tại cô không phải người cô độc, thứ phải lo lắng càng nhiều thêm.

Tuy rằng ban ngày đã trải qua rất nhiều, nhưng khi về đến nhà, Vân Cẩm Thời biểu hiện rất bình tĩnh, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô cứ theo lẽ thường nấu cơm, yên tĩnh xem TV một lát, rửa mặt đánh răng, sau đó lên giường ngủ.

Đường Đường thậm chí còn không nhận thấy được khác thường, vẫn ngọt ngào chúc ngủ ngon.

Cô ấy an an ổn ổn ngủ trong lòng Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời lại không ngủ, tuy rằng nhắm mắt nhưng ý thức vô cùng thanh tỉnh, cô sẽ không chủ động đi hại một người, nhưng cũng sẽ không bị động để người khác hại.

Giống như nữ minh tinh muốn hại cô lúc trước.

Nếu chuyện này nhất định phải có một bên trả giá đau đớn mới có thể kết thúc, cô không ngại làm chút chuyện.

Hiện tại chuyện đã biết là, anh kế của cô rất thiếu tiền, ngẫm lại cũng phải, lần trước mẹ của cô đến đây chính là muốn lấy tiền từ tay cô.

Trong nhà có mấy tên phá gia chi tử, dần dần khiến trong nhà lụn bại là chuyện rất bình thường, chiều nay trong lời nói hành vi của anh kế cô lộ ra một chuyện, hắn ta thiếu một khoản tiền, có thể không chỉ một khoản, hơn nữa rất có thể là vay nặng lãi.

Nếu không lấy tính cách háo sắc của hắn, tuyệt đối sẽ không bắt cóc Vân Cẩm Thời đi đưa cho một người đàn ông, chắc chắn hắn đang cần một khoản tiền gấp.

Đây là một điểm bắt đầu rất tốt.

Sáng sớm hôm sau, Vân Cẩm Thời phải đến phim trường, Mạnh Thiệu Kỳ biết được ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy sắc mặt rất khó coi, thấy cô liền hỏi: "Cô không sao chứ? Tên đó thế nào? Có thể phán bao nhiêu năm?"

"Hắn cũng chưa kịp làm gì, nhiều nhất cũng chỉ tạm giam một khoảng thời gian." Vân Cẩm Thời cười bất đắc dĩ: "Đừng lo lắng, không phải chiều hôm qua tôi đã nói rồi sao? Không có việc gì."

"Đừng quên lúc trước cô đã đáp ứng tôi."

"Yên tâm đi, nếu có việc cần tôi chắc chắn sẽ tìm anh giúp đỡ."

Hai người trò chuyện chưa được mấy câu, Chu Sâm và Kiều Tri Viễn hai người một trước một sau đến đây, bước chân của Kiều Tri Viễn còn lớn hơn so với đàn ông, còn chưa tới gần đã đè thấp giọng nói: "Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Nghe đạo diễn nói có người tìm cô gây sự? Là ai, có cần tôi hỗ trợ tìm người đánh gãy chân hắn ta không?"

Khẩu khí của cô ấy khá xã hội, tràn ngập một loại hương vị đại ca, Vân Cẩm Thời chợt nhớ tới, lúc trước Du Lê đã từng nói, cha Kiều Tri Viễn trước kia hình như là lão đại ở phương diện kia, sau đó tẩy trắng lên bờ, hiện giờ là một tổng giám đốc của một công ty chính quy.

Bỗng nhiên hiểu được hơi thở cực kỳ xã hội này là từ đâu mà có.

"Đừng, hiện tại là xã hội pháp chế." Vân Cẩm Thời đầu đầy vạch đen, hơn nữa, cho dù là cần dùng đến mối quan hệ ở giới này, cũng không đến mức động đến lão đại như vậy, giết gà sao có thể dùng dao mổ trâu?

"Cô là bạn của Du Lê, có việc cần ở phương diện này nhất định phải gọi tôi, tôi rất vui được giúp đỡ, đừng khách sáo." Kiều Tri Viễn hiển nhiên là vì Du Lê, Vân Cẩm Thời sẽ không vì loại chuyện này mà nợ nhân tình, bởi vì dạng nợ nhân tình này cũng xem như có một phần của Du Lê, lấy tính cách của Du Lê, chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.

Chu Sâm bình tĩnh hơn nhiều: "Em định làm gì?"

"Không vội, trước tiên xem thử rồi lại nói." Vân Cẩm Thời nói năng mơ hồ không rõ, bạn bè là bạn bè, cũng phải phân thân sơ xa gần, có những chuyện thậm chí chạm đến vùng xám, người cô có thể nói cũng chỉ có hai, một là Đường Đường, hai là Du Lê.

Đường Đường hiện tại là người nhà của cô, Du Lê thì lại hơn cả người nhà.

Mà những người khác chung quy vẫn không quá thích hợp để kéo bọn họ vào chuyện thế này.

Đêm qua Vân Cẩm Thời đã liên lạc Du Lê, nhân tiện bảo cậu ta giữ bí mật đừng cho Đường Đường biết, tránh cho đứa bé kia lại lo lắng, đợi khi có thời gian rảnh lúc quay phim, Vân Cẩm Thời một mình tránh trong nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho mẹ.

Tìm được số điện thoại mẹ cô cũng rất dễ dàng, sau khi điện thoại đổ chuông mười giây, bên kia nghe máy, người đàn bà còn chưa kịp nói chuyện, Vân Cẩm Thời nói trước: "Các người thiếu bao nhiêu tiền, thiếu tiền ai?"

Người đàn bà hiển nhiên không ngờ lại là Vân Cẩm Thời, bà ta sửng sốt một lúc rồi bắt đầu khóc tang: "Sao mày có thể cho anh mày vào trong sở cảnh sát? Lỡ như lưu lại hồ sơ sau này làm sao nó có thể tìm việc? Làm sao kết hôn..."

"Tôi khuyên bà bây giờ câm miệng ngay, bởi vì nếu bà không câm miệng, đến lúc đó cho vay nặng lãi tìm tới cửa, dìm một nhà ba người bà xuống đáy biển cho cá ăn, bà sẽ vĩnh viễn không cần há mồm nói chuyện nữa."

Người đàn bà quyết đoán ngậm mồm lại, bà ta nghe được ý tứ của Vân Cẩm Thời, hình như là định trả nợ cho bà ta, lúc ấy tròng mắt liền đảo tròn một vòng: "Trong nhà tổng cộng nợ năm trăm... không, sáu trăm vạn!"

"Nợ tiền của ai?"

"Hình như là Cương ca, một người chuyên cho vay nặng lãi..." Trong lòng người đàn bà vui sướng vô cùng: "Con là minh tinh, chắc chắn có rất nhiều tiền, giúp mẹ một lần này được không? Chỉ cần con giúp chúng ta trả nợ, sau này mẹ sẽ không bao giờ tìm con nữa!"

"Bà nói chuyện sẽ giữ lời chứ?" Vân Cẩm Thời âm thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng.

"Đương nhiên!" Người đàn bà có chút gấp gáp nói: "Mẹ gửi cho con số thẻ, con trực tiếp gửi tiền sang đây đi, mẹ biết chắc chắn con không muốn gặp mẹ."

"Tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, phải xoay sở từ từ, bà đừng sốt ruột." Vân Cẩm Thời nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó liên hệ Du Lê: "Cậu biết Cương ca không?"

"Tôi hỏi giúp cậu một chút."

Có lẽ Vân Cẩm Thời không biết, sau khi Du Lê nghe điện thoại lập tức gọi cho Kiều Tri Viễn, Kiều Tri Viễn bình thường vừa lạnh lùng lại trầm tĩnh trong nháy mắt nhận được cuộc gọi kia, quả thật như là một con Husky cực kỳ hoạt bát: "Lê Lê, sao em lại gọi cho chị, có chuyện gì sao?"

Giọng của cô ấy dịu dàng đến sắp chảy ra nước, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình của cô ấy.

"Tôi nhớ hình như chị có chút quan hệ xã hội, chị có biết một người cho vay nặng lãi tên là Cương ca không?" Du Lê đơn giản quyết đoán lại rõ ràng, thậm chí có chút thô bạo hỏi.

Giọng Kiều Tri Viễn vẫn dịu dàng như cũ: "Chị hỏi giúp em một chút, sẽ nhanh chóng gọi lại, em chờ chị năm phút... Không! Ba phút! Lập tức có ngay!"

Cô ấy nhanh chóng liên hệ với một đại ca xã hội nào đó mình quen biết lúc trước, người anh em kia rất hưng phấn: "Đại tiểu thư! Cô..."

Anh ta còn chưa nói xong, Kiều Tri Viễn đã dùng tốc độ rất nhanh nói: "Tra giúp tôi trong những người cho vay nặng lãi có một người tên là Cương ca, tra xong không cần làm gì cả, trực tiếp gửi danh sách cho tôi, càng nhanh càng tốt!"

Vị đại ca kia lập tức trở nên cảnh giác, trong đầu óc đã lo lắng rốt cuộc tên đàn ông tên Cương ca kia đã làm gì, tại sao đại tiểu thư lại muốn tìm hắn ta, nhưng tốc độ làm việc vẫn cực kỳ nhanh, nhiều nhất cũng chỉ hai phút đã gửi tin đến Kiều Tri Viễn.

Kiều Tri Viễn lại lập tức liên hệ Du Lê, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng như nước: "Người cho vay nặng lãi tên Cương ca có hai người, chị cũng không biết là người nào, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?"

Cô ấy đã rất lâu không gặp mặt Du Lê, ngẫm lại cũng có chút nản lòng, cô ấy thật sự rất thích Du Lê, nhưng hình như Du Lê cũng không thích cô ấy, thậm chí còn cố gắng tránh cô ấy, điều này khiến cô ấy vô cùng sa sút.

Du Lê nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: "Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play