Năm đầu tiên hai người ở cùng nhau trôi qua trong một sự ấm áp và yên tĩnh, không có bất cứ người nào quấy rầy bọn họ, sau khi ăn xong sủi cảo, hai người cuộn mình trên sofa, vừa xem đêm hội liên hoan tết âm lịch, vừa chờ đêm giao thừa.
Đón giao thừa là truyền thống nhà cũ Vân Cẩm Thời, không biết nơi khác có phải cũng như vậy hay không, mọi người phải cùng nhau đợi cho đến mười hai giờ đêm, đợi cho đến lúc tiếng chuông mười hai giờ vang lên, lại ra cửa đốt một tràng pháo.
Đến khi đốt pháo xong là có thể trở về ngủ, sáng sớm ngày thứ hai còn phải đi chúc tết, có lẽ trẻ con thích nhất là ngày này, bởi vì đến ngày này bọn chúng có thể thu hoạch một số tiền mừng tuổi đối với một đứa trẻ mà nói là vô cùng nhiều.
Những món ăn vặt đồ chơi trước đây thấy mà thèm nhưng lại không mua nổi, cuối cùng cũng có cơ hội có thể có được.
Trong nhà Vân Cẩm Thời không có thân thích gì có thể đi, bởi vậy sáng sớm ngày thứ hai có thể ngủ đến thỏa mãn, nhưng không ngờ ngày đầu năm mới Du Lê đã tới cửa, gõ cửa ầm ầm, hai người trong nhà đều vẫn chưa tỉnh ngủ, mặc đồ ngủ mang dép lê mơ mơ màng màng mở cửa cho cô.
Phát hiện người đứng ở cửa là Du Lê, oán niệm Vân Cẩm Thời bộc phát: "Nếu tôi nhớ không nhầm hôm nay là ngày đầu năm mới."
"Sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi chứ, tôi đây không phải lo hai người các cậu không có nơi chúc tết cô đơn trống vắng lạnh lẽo, cho nên đặc biệt tới đây thăm các cậu sao?" Du Lê chen vào từ khe cửa: "Tôi còn chưa đưa các cậu quà năm mới này."
Vân Cẩm Thời mặt không chút thay đổi để Du Lê vào: "Tôi thấy cậu là không có chỗ nào đi nhỉ?"
"Ôi chao, nhân sinh đã gian nan như thế, cần gì vạch trần." Du Lê đặt hoa quả bản thân tiện tay mua lên bàn, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tôi không chạy khỏi nhà mình được, ai có thể nghĩ đến bọn họ qua năm mới cũng không buông tha tôi, trực tiếp đưa anh ta tới nhà tôi, nói để chúng tôi bồi dưỡng cảm tình, bồi dưỡng cảm tình cái lông ấy, tôi chỉ có thể trốn đến chỗ cậu."
"Đường Đường, Đường Đường dậy chưa, mau tới lấy tiền lì xì." Du Lê lấy ra một bao lì xì, chờ khi Đường Đường giống như một cái u hồn nho nhỏ bay ra, cô liền đưa bao lì xì cho Đường Đường.
"Cảm ơn dì Du của em đi." Vân Cẩm Thời bị quấy rầy giấc ngủ cười híp mắt nói.
Du Lê: ...
"Bổn bảo bảo hôm nay sẽ bóp chết cậu, vì dân trừ hại!"
Sau chốc lát náo loạn ba người cũng thanh tỉnh, sóng đôi cá muối ngồi phịch trên giường, hai người Vân Cẩm Thời không có nơi để chúc tết, những người bạn như Mạnh Thiệu Kỳ đều có người thân bạn bè, ngày đầu năm mới chắc chắn sẽ không vội vàng chúc tết, hai người các cô sẽ không xen vào.
Bởi vậy hôm nay thật sự không có chuyện gì có thể làm, cũng chỉ có thể giống như ba con cá mặn, nằm trên sofa đếm số hạt muối trên người, nhà cũ của Vân Cẩm Thời ở nông thôn, ở nông thôn mỗi khi đến năm mới, một đám đàn ông phụ nữ đều thích tụ tập đánh bài.
Chủ yếu là vì bận rộn một năm, hơn nữa bất luận là từ bên ngoài làm công trở về hay vốn kiếm sống ở nhà, hết một năm góp được chút tiền, khó tránh khỏi thừa dịp này đánh cược một phen.
Bởi vì một ván bài cũng chỉ hơn mười hai mươi đồng, rất khó qua được một trăm, lại đều ở mười dặm tám thôn*, cho nên cho dù cảnh sát có biết cũng sẽ không quản.
*Nguyên văn - 十里八乡 (thập lý bát hương): ý chỉ các làng xóm trong vòng mười dặm, rất nhiều, khắp nơi.
Nguồn tham khảo: https://nuruniha.wordpress.com/2018/03/05/hkht-dmvt_-chuong-1/
Khi Vân Cẩm Thời còn rất nhỏ, lúc nhóm người lớn tụ tập đánh bài sẽ bưng trà rót nước cho bọn họ, cho nên dù cho trong phòng đều là mùi khói thật sự sặc đến hoảng, nhưng người thắng bài sẽ cho Vân Cẩm Thời ít tiền lẻ, để cô cầm đi mua kẹo.
Nằm trên sofa đếm số hạt muối trên người thật sự nhàm chán cực kỳ, lúc Vân Cẩm Thời xuống lầu mua coca thuận tiện mua một bộ bài tây, trở về liền kéo hai người trong nhà bắt đầu đánh bài, vừa lúc các cô có ba người, có thể chơi đấu địa chủ, cũng không cược tiền, thua sẽ bị dán một tờ giấy lên mặt.
Đánh bài trong thời đại có rất nhiều phương tiện giải trí như hiện nay thật sự không tính là trò chơi thú vị, nhưng ba người các cô thắng ở nhàm chán, thế mà chơi đến trưa, giữa trưa sau khi cơm nước xong xem TV mấy tiếng, tới chiều lại bắt đầu đánh bài.
Một lần đánh đến tối, Du Lê cũng không chịu về nhà, vừa lúc dọn nhà mới còn dư ra một phòng cho khách, không cần chịu thiệt ở trong căn phòng nhỏ chuẩn bị cho Đường Đường, thậm chí Du Lê còn cố ý đến cửa hàng một chuyến, mua quần áo ngủ linh tinh, không biết còn tưởng rằng muốn ở lại lâu dài.
Nhưng mà hình như cô thật sự định ở vài ngày, trước để tránh sóng gió rồi lại nói sau, vì phòng ngừa cha mình liên lạc, Du Lê trực tiếp tắt điện thoại, như vậy không ai có thể tìm thấy cô.
Sau đó vẫn tránh ở nhà Vân Cẩm Thời hai ngày nay, ngoại trừ ăn chính là chơi, ngoại trừ chơi chính là ngủ, tay nghề hai người Vân Cẩm Thời và Đường Đường tuy rằng không thể nói là rất tốt nhưng xem như không tồi, cô nán ở nhà Vân Cẩm Thời cũng chỉ khoảng hơn một tuần, lại béo lên một vòng mắt thường có thể thấy.
Quan trọng là lúc này cô còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi thế này không phải béo, đều là ảo giác, chỉ là mặc quần áo có chút dày mà thôi, chỉ cần cởi ra sẽ gầy!"
Vân Cẩm Thời: Phải phải phải, được được được, cậu không béo.
A, người phụ nữ lừa mình dối người này.
Vốn Du Lê còn muốn ở lại một khoảng thời gian nữa, dù sao món ăn năm mới thật sự rất ngon, nhưng nếu còn biến mất nữa có thể cha cô sẽ báo cảnh sát, Du Lê chỉ có thể lưu luyến không rời đi khỏi.
Qua một năm Vân Cẩm Thời thật ra còn muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, dù sao cô cũng xem như đã bận một năm, cấp cho bản thân một kỳ nghỉ nho nhỏ cũng không có chuyện gì.
Nhưng qua năm mới khoảng một tuần, chân trước Du Lê mới vừa đi, chân sau Mạnh Thiệu Kỳ đã liên hệ cô: "Tới đây đi, chuẩn bị quay."
Vân Cẩm Thời: ?
Anh tốc độ như vậy sao? Lúc này mới bao lâu đâu, cũng đã tuyển xong vai chuẩn bị quay rồi?
Được rồi... nghỉ ngơi một tuần cũng xem như không ít, hơn nữa năm trước cô còn nghỉ ngơi một thời gian không ngắn, Vân Cẩm Thời an ủi bản thân một chút, sau đó thu xếp quần áo chuẩn bị đi quay phim.
Bởi vì mấy ngày này Đường Đường cũng không có việc gì làm, liền đi theo cô làm trợ lý, còn có Tôn Trọng, Tôn Trọng lúc trước sau khi từ chức Vân Cẩm Thời lại giúp anh ta tìm một công việc, sau khi nghe nói Du Lê chuẩn bị thành lập một phòng làm việc, Vân Cẩm Thời cân nhắc trước sau, cũng gọi anh ta tới, tuy rằng tính cách Du lê trông rất không đáng tin cậy, thật ra lại là người rất đáng tin.
Làm việc dưới quyền cậu ta, các mặt đều có thể đảm bảo, ý của Vân Cẩm Thời chính là, mặc kệ là muốn làm người trợ lý cũng thế, hay là muốn thử làm người đại diện cũng đều có thể, người một nhà đã hiểu tận gốc rễ, dùng đến cũng yên tâm.
Tôn Trọng đồng ý, nhưng bởi vì phòng làm việc còn chưa chính thức thành lập, trước hết hiện tại Tôn Trọng làm trợ lý cho Vân Cẩm Thời.
Mạnh Thiệu Kỳ gặp Đường Đường, trước tiên cầm một bao lì xì ra: "Nào nào nào, cho em tiền mừng tuổi bù này, tự cầm mua đồ ăn vặt ăn."
Ngược lại trong đoàn phim xuất hiện một người Vân Cẩm Thời không nghĩ tới: "Chu Sâm chẳng lẽ anh thuyết phục được đạo diễn rồi, để anh ta cho anh vai nam chính?"
"Không." Chu Sâm ho khan một tiếng sau đó nói: "Tôi cảm thấy vai diễn Lục Hành Vân này không tệ, rất có tính khiêu chiến..."
Anh ta càng nói giọng càng nhỏ đi, đoán chừng bản thân cũng không quá tin tưởng cách nói của mình, quay đầu lại nghiêm túc nói: "Gần đây tôi đang suy xét đến việc chuyển đổi hình tượng, không thể diễn mãi dạng vai tổng tài bá đạo được, không hề có ích với kỹ thuật diễn xuất và sự nghiệp diễn xuất của tôi."
Khóe môi Vân Cẩm Thời giần giật, chưa thấy qua muốn chuyển đổi hình tượng lại đi diễn tên ngốc, lại còn là tên ngốc tự cho mình là gay.
Cô bình tĩnh một chút, sau đó nói: "Anh vui là được rồi."
Việc tuyển chọn nam chính cuối cùng vẫn dựa theo ý tưởng của Mạnh Thiệu Kỳ, chọn một nữ diễn viên, Kiều Tri Viễn.
Vân Cẩm Thời cũng là lần đầu gặp Kiều Tri Viễn, trước kia chẳng qua nghe nói cô ấy theo đuổi Du Lê, nhưng chưa thấy qua người thật, hiện tại gặp mặt rồi, cẩn thận đánh giá nhưng cũng không biết nên nói gì.
Kiều Tri Viễn là dạng con gái rất đẹp trai, từ diện mạo đến ăn mặc đều vô cùng trung tính, nhưng cũng không phải loại trung tính hoàn toàn không phân biệt được giới tính, mà là khiến người ta cảm thấy đây là một cô gái rất ngầu và đẹp trai.
Cô ấy cắt tóc thật ngắn, bên tai phải đeo một chiếc bông tai có hình dạng như một con rắn nhỏ, lúc Vân Cẩm Thời thấy cô ấy, cô ấy đang ngồi xổm ở một góc, mặt rất nhàm chán cầm một cọng cỏ đuôi chó không biết nhổ từ nơi nào đan một chiếc nhẫn.
Đan được một nửa dường như lại cảm thấy nhàm chán, liền vò chiếc nhẫn thành một cục, vứt vào trong thùng rác ở một bên.
Đạo diễn kêu một tiếng, gọi những diễn viên chính cùng vào, nam số hai Từ Tinh là dạng con trai ngũ quan rất khá, trời sinh một đôi mắt cười, nhìn ai cũng đều cười tít mắt, hơn nữa tuổi không lớn, xem như người mới trong giới giải trí, vai diễn này là lần đầu tiên cậu ta đảm nhận vai nam hai.
Chu Sâm thì không cần nói, nữ hai cũng một nửa là người mới, tên Phùng Giai Uyển, hình như ra mắt từ một nhóm nhạc nữ, không biết thế nào được chọn đến đây đóng phim, diện mạo thuộc dạng quyến rũ, nhưng tính cách dường như không tệ.
Kiều Tri Viễn, ở gần nhau phát hiện tính cách giống cô, có chút ngầu, không thích nói chuyện với người khác cho lắm, có lẽ là thuộc loại cho dù bị người cô lập, trông cũng giống như cô ta là chị gái ngầu lòi cô lập mọi người.
Sau khi tổ chức xong nghi thức khai máy, trước tiên quay mấy cảnh diễn độ khó không quá cao, để các diễn viên thích ứng một chút, tiến vào trạng thái, bởi vì Kiều Tri Viễn phải giả nam, cho nên các mặt hóa trang đều cố ý che đi đặc thù nữ tính, nói thật sự khi đi ra còn rất đẹp trai.
Vân Cẩm Thời quay hai cảnh vào buổi sáng cũng không cảm giác mệt, lúc cô không có phân đoạn diễn thì đứng sang một bên nói chuyện với Đường Đường và Tôn Trọng, tới khoảng hai giờ chiều, bởi vì vẫn còn là cuối đông nên thời tiết có chút se se lạnh, khi Vân Cẩm Thời lui ở một góc chờ đến phiên mình quay, Du Lê bỗng nhiên đến đây.
Trong tay Du Lê còn cầm không ít đồ uống các loại, cùng với một túi lớn đồ ăn vặt, rõ ràng là đến đây thăm đoàn phim, cậu ta và Mạnh Thiệu Kỳ cũng quen biết, bởi vậy vô cùng tùy ý, chào hỏi một tiếng xong liền thẳng hướng đến chỗ Vân Cẩm Thời: "Này, mang trà sữa nóng với ít thứ cho cậu, tôi còn có việc đi trước, cậu phân cho mọi người đi."
Cậu ta thật sự nói đến là đến nói đi là đi, có lẽ chỉ tiện đường đến đây nhìn xem.
Du Lê mới vừa đi chưa được vài giây, Kiều Tri Viễn đột nhiên giống như một âm hồn xuất hiện bên cạnh Vân Cẩm Thời, giọng điệu cũng âm u: "Quan hệ của hai người tốt lắm à?"