Sở dĩ Vân Cẩm Thời thuê phòng trọ này là bởi vì nơi này khá gần khu vực phim trường, cho dù bận đến khuya cũng có thể về nhà ngủ.
Vì vậy cô đón xe buýt rất nhanh đã đến địa điểm, tuy nói là phải diễn thử, nhưng dù sao cũng là vai diễn nhỏ, đạo diễn cũng sẽ không quá chú ý đến Vân Cẩm Thời.
Sau khi đến nơi cô đợi rất lâu, đạo diễn vốn không có ý định gặp cô, đến khi bận rộn xong hết những chuyện quan trọng, mới nhớ tới sự tồn tại của Vân Cẩm Thời.
"Diễn viên vai Như Nương* đâu? Sao còn chưa đến?" Người thanh niên cáu kỉnh vỗ lên ghế tựa: "Đừng nói với tôi là đến muộn nhé!"
*Chỗ này trong raw để là "Tố Vân", mình đọc thì thấy Tố Vân là một vai khác, vai Vân Cẩm Thời casting là Như Nương nên mình chỉnh lại thành Như Nương.
"Người đã chờ bên ngoài rất lâu..." Trợ lý yếu ớt nói: "Hơn nữa là chính miệng anh nói, bảo cô ấy đợi lát nữa."
Người thanh niên: ...
Hình như là có chuyện như vậy, anh ta vờ như vẻ phát hỏa một giây trước của bản thân chưa từng xảy ra: "Gọi người tới đây đi, nếu không có vấn đề gì thì chọn cô ấy."
Lúc này Vân Cẩm Thời mới gặp được đạo diễn, đạo diễn đoàn phim trước nói đạo diễn mới này tuổi còn rất trẻ, vốn tưởng là cách nói khoa trương, dù sao đạo diễn tầm ba mươi tuổi trong ngành này, phàm là có một chút thành tựu liền có thể được thổi phồng thành đạo diễn trẻ tài năng.
Đến lúc gặp người thật mới phát hiện anh ta thật sự còn rất trẻ, thoạt trông dáng vẻ cũng chỉ tầm hai ba hai tư, rõ ràng mặt trời cũng không gay gắt bao nhiêu, vậy mà cứ muốn đeo kính râm trên mặt, vì thế thấp thoáng có thể lộ ra hơi thở trung nhị*.
* Trung nhị: đề cập đến bệnh trung nhị, một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra ở khoảng năm hai trung học Nhật (tương đương lớp 8 Việt Nam), còn gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen".
Nguồn tham khảo (Wikipedia): https://bit.ly/3cCstLl
Vân Cẩm Thời vừa mới tới, còn chưa kịp nói, thanh niên đột nhiên hỏi: "Cô là?"
"Tôi là người đạo diễn Trần giới thiệu, diễn vai Như Nương." Vân Cẩm Thời càng cảm thấy anh ta không đáng tin.
Thanh niên im lặng thật lâu, chợt nói ra một câu thô lỗ: "Đệt!"
Vân Cẩm Thời vốn nghĩ anh ta không hài lòng. Ngay sau đó bỗng nghe thanh niên nói: "Là tôi mù rồi sao? Hay là đầu năm nay thẩm mỹ giới giải trí thay đổi nên không bắt kịp? Để cô ấy diễn vai Như Nương, Phong Tuyết diễn Tố Vân?"
Trợ lý nhanh chóng giữ chặt anh ta: "Đạo diễn, anh lại muốn làm gì?"
Thanh niên căn bản không để ý tới cậu ta, chỉ mở kịch bản, cầm cây bút bên cạnh vạch mấy đường: "Đọc những câu thoại tôi đánh dấu này một lần, chỉ cần không đọc vấp, trên mặt có chút biểu cảm, vai diễn này chính là của cô."
Vân Cẩm Thời cầm lấy kịch bản nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người, bởi vì lời thoại kia không phải của Như Nương, mà là Tố Vân, Vân Cẩm Thời nhớ rõ trong bộ phim này, Tố Vân phải được xem là nữ hai.
Là đạo diễn điên hay cô điên rồi?
Vân Cẩm Thời cầm kịch bản, trong khoảnh khắc có chút do dự, nhưng cô nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa trong đầu, sau khi nhìn kịch bản hai lần, ngẩng đầu nhìn thanh niên.
Vẻ ngoài của cô quả thật xinh đẹp, nhất là đôi mắt thuôn dài, dáng mắt như mắt hồ ly* này rất dễ khiến một người trông có vẻ tùy tiện phóng đãng, hoặc là đa tình, nhất là dưới khóe mắt trái của cô còn có một nốt ruồi nhạt màu.
Mà khi Vân Cẩm Thời nâng mắt nhìn người ta, trong mắt cô chỉ có sự lạnh lùng, giống như bầu trời đêm tối đen chỉ được khảm đôi ba ngôi sao, sâu thẳm nhưng lại khiến người ta không khỏi muốn đuổi theo tia sáng nhạt kia.
Lại giống như tảng băng tan trên biển, chỉ còn lại hai ba mảng băng như chấm tuyết trắng phủ xuống biển xanh sâu thẳm.
*Mắt hồ ly: đặc trưng là đuôi mắt nhỏ và dài, hơi vểnh lên, khóe mắt trong hướng xuống, khóe mắt ngoài hướng lên trên (hình minh họa ở cuối chương).
Nguồn tham khảo (Facebook Nam Phương Cố Sự 南方故事): https://bit.ly/3RCz8nU
"Chàng sẽ rút kiếm với ta sao? Vậy thì đừng chỉ hướng vào đầu vai hay ngực phải của ta." Cô ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài trắng nõn tựa như thiên nga: "Nhắm ngay nơi này, chỉ cần nhẹ nhàng đâm tới, ta sẽ chết."
"Chọn cô ấy!" Thanh niên hưng phấn đến liên tục vỗ bàn: "Cậu đi nói với Phong Tuyết, bảo cô ta trực tiếp rời đi đi, dù sao hợp đồng vẫn chưa ký."
Trợ lý ngán ngẩm: "Đạo diễn! Anh mà làm vậy sẽ khiến đoàn phim chúng ta giải thể mất!"
Sau khi thoáng tỉnh táo lại một ít, thanh niên dường như cũng hiểu được hành vi của bản thân có chút quá đáng: "Vậy cậu đi nói với Phong Tuyết, có muốn diễn nữ bốn hay không, không diễn thì đi đi."
Hình như cũng không khá hơn là bao... Vẻ mặt trợ lý như cuộc sống không còn gì luyến tiếc, nhưng cậu ta vẫn biết đạo diễn của mình là mặt hàng gì, chuyện anh ta quyết định rồi hầu như không thể thay đổi, chỉ có thể cắn răng đi tìm sao nữ kia, cậu ta đi nói sẽ tốt hơn một chút so với để đạo diễn nói, dù sao đạo diễn nhà bọn họ am hiểu nhất chính là gây thù.
Nếu để đạo diễn nhà bọn họ đi tìm Phong Tuyết, vậy chắc chắn sẽ nói thế này: Diễn xuất của cô quá nát, không xứng với vai diễn này.
A a a như vậy sẽ đắc tội với người ta!
"Khoan đã." Vân Cẩm Thời lạp tức ngăn trợ lý muốn đi ra ngoài lại: "Không cần phiền phức như vậy, vai diễn này tôi không thể diễn."
"Vì sao? Vai diễn này rất thích hợp với cô, cho dù diễn xuất của cô không phải quá tốt, nhưng bản sắc biểu diễn cũng có thể khiến tôi hài lòng bảy tám phần, tôi có thể điều chỉnh lại diễn xuất của cô khi diễn vai này, đến mức cô chính là Tố Vân, Tố Vân chính là cô." Lúc thanh niên tỉnh táo lại trông cũng ra hình ra dáng, anh ta nhìn Vân Cẩm Thời từ trên xuống dưới, càng nhìn càng hài lòng, hận không thể kéo Vân Cẩm Thời đi, để cô trang điểm thay trang phục, diễn thử một lần xem.
"Có người nói, ai giao vai cho tôi chính là đắc tội hắn ta, không khéo là trong giới này, hắn ta đích thực là một nhân vật lớn." Vân Cẩm Thời cười cười, sau đó nói: "Tôi rất thích vai diễn Như Nương này."
Thanh niên không khỏi nhíu mày: "Ai? Là tên khốn nào nói vậy?"
"Giang Trấn."
Cậu hai nhà họ Giang, nếu không lấy tướng mạo Vân Cẩm Thời, cũng không đến nỗi làm quần chúng mãi, người bình thường vốn sẽ không vì cô mà đắc tội Giang Trấn, cho nên Vân Cẩm Thời chỉ có thể diễn một ít vai quần chúng, vĩnh viễn không có ngày ngẩng cao đầu trong giới này.
Mà tính cách của cô vô cùng quật cường, cô sẽ không cúi đầu với Giang Trấn, lại càng không bán rẻ thân thể mình, cũng sẽ không lùi bước, làm quần chúng thì làm quần chúng, cô vẫn diễn rất nghiêm túc, rất dốc sức, cũng bởi vì thái độ của cô thật sự rất chân thành, mới khiến cho đạo diễn đoàn phim trước tiếc tài, đề cử cô cho thanh niên trước mặt này.
Tuy rằng đắc tội Giang Trấn không nổi, nhưng nhờ bạn bè cho cô một vai diễn nhiều phân đoạn hơn một chút, để cô có thể kiếm chút tiền sống qua ngày cũng tốt.
Nhắc tới Giang Trấn, vẻ mặt thanh niên liền hiểu rõ: "Hắn ta muốn quy tắc ngầm với cô."
Loại chuyện này trong giới thật sự rất nhiều, bình thường anh ta sẽ không quan tâm, đời sống cá nhân của diễn viên thế nào có quan hệ gì với anh ta? Mặc kệ là đời sống cá nhân lộn xộn bao nhiêu, có mấy kim chủ*, chỉ cần có kỹ thuật diễn xuất, không gây rắc rối cho anh ta, anh ta sẽ không quản.
*Kim chủ: người giàu có, thường đứng sau chi tiền cho các minh tinh,...
Lúc này đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy chuyện quy tắc ngầm trong giới này thật sự rất nát.
"Chuyện Giang Trấn cô không cần phải xen vào, thích vai diễn này không? Muốn diễn không? Chỉ cần cô gật đầu, những chuyện còn lại đều là của tôi." Thanh niên vô cùng khí phách nói: "Người khác không dám đắc tội Giang Trấn, không có nghĩa tôi cũng sợ hắn, hiểu không?"
"Sẽ gây phiền phức cho anh không?"
"Một tên Giang Trấn cũng chưa tính là gì, đừng lề mề, tôi hỏi cô diễn hay không diễn?" Thanh niên đứng lên, rút kịch bản trong tay cô ra: "Cô cam tâm vì một tên khốn như vậy mà diễn quần chúng cả đời sao?"
"Cảm ơn đạo diễn." Vân Cẩm Thời đương nhiên muốn diễn, ai lại muốn đóng quần chúng cả đời đâu? Huống chi cô vốn rất thích diễn xuất, nếu không cũng sẽ không gia nhập ngành này.
"Đương nhiên nếu cô muốn khuất... Hả? Cô nói gì?" Thanh niên còn định tiếp tục thuyết phục cô, nói đến một nửa mới nhận ra hình như vừa rồi bản thân nghe thấy Vân Cẩm Thời không từ chối.
"Không phải đạo diễn hỏi tôi muốn diễn hay không sao? Tôi muốn." Vân Cẩm Thời nhẹ giọng nói: "Tôi muốn vai diễn này."
"Vậy còn lại cứ giao cho tôi, có người đại diện không? Có công ty không? Hợp đồng gửi cho người đại diện hay cô tự lấy?" Thanh niên cảm thấy vừa lòng thỏa ý, anh ta nóng lòng muốn đập bảng quyết định ngay, đây cũng không phải bởi vì kỹ thuật diễn xuất của Vân Cẩm Thời siêu việt thế nào, chủ yếu là bởi vì ngoại hình của cô thật sự rất phù hợp với vai diễn Tố Vân này.
Lúc trước chọn Phong Tuyết, không phải cũng vì ngoại hình Phong Tuyết gần sát vai diễn này hay sao?
Kỹ thuật diễn xuất của Phong Tuyết rất bình thường, chỉ có thể nói là xem được, rõ ràng có thứ tốt tại sao phải chọn hàng loại hai?
"Không có người đại diện, có thể gửi hợp đồng trực tiếp cho tôi."
"Vậy lát nữa đưa hợp đồng cho cô, cô có thể xem trước hợp đồng một lần, cảm thấy thích hợp thì ký, nếu không có vấn đề gì thì lát nữa đi đo dáng người, nếu đổi diễn viên thì phục trang cũng phải làm mới một lần nữa." Thanh niên xoa cằm: "Nói vậy... cũng không cần vội quá..."
Dù sao còn chưa chính thức quay, nhân viên đoàn phim cũng chưa đến đông đủ, nhất là nam chính, vẫn còn đang trên máy bay, hôm nay chủ yếu là để gặp hầu hết các diễn viên lần nữa, xác định xem có thay đổi người mới hay không, sau khi nam chính tới thì có thể bắt đầu chụp định trang, cùng với nghi thức khởi động máy.
"Lưu email đi, tôi gửi hợp đồng qua cho cô, cô trở về thì nghiên cứu kịch bản một chút, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai lại đến."
Anh ta lại trao đổi tài khoản Wechat với Vân Cẩm Thời, nói nếu có việc gì thì thông báo qua Wechat, sau đó bảo cô nhanh chóng đi đo vóc dáng.
"Cảm ơn đạo diễn." Đây là lần thứ hai Vân Cẩm Thời nói cảm ơn trong hôm nay, có người sẵn lòng đối chọi với áp lực cho cô vai diễn này, cô thật sự rất vui vẻ, cho nên không khỏi cười với đạo diễn.
Bình thường cô cười đều rất nhạt, nhiều nhất cũng chỉ căng khóe môi một chút, sau khi nở nụ cười thật sâu, mặt mày cũng cong cong theo, vì thế toàn bộ vụn băng nổi trên mặt biển đều hòa tan hết, xuân về hoa nở.
Thanh niên sờ sờ cái mũi của mình, có chút động tâm.
Loại động tâm này cũng không phải động tâm của một người đàn ông với phụ nữ, mà là sự động tâm của một đạo diễn đối với diễn viên, ngoại hình đẹp, lại có tính cách uyển chuyển, khí chất còn độc đáo.
Mẹ ơi, diễn viên này con bắt được rồi!
Anh ta vừa kích động, kính râm cũng bị lệch đi, lại nhanh chóng chỉnh lại: "Được rồi, nhanh đi đi, đừng lề mề nữa."
Vân Cẩm Thời đi đo vóc dáng một chút, sau đó là có thể về nhà, cô nghĩ vừa lúc nhân dịp hôm nay có thời gian, lại lấy được một công việc tốt, nhanh chóng đưa Đường Đường đi mua một ít quần áo và vật dụng hàng ngày.
Trên đường trở về Vân Cẩm Thời thuận tiện tìm một chút tư liệu trên mạng về sếp mới.
Mạnh Thiệu Kỳ, đạo diễn phim truyền hình trẻ tài năng.
Đồng thời Vân Cẩm Thời cũng biết vì sao đạo diễn nhà bọn họ cho dù ở trong nhà cũng phải mang kính râm, bởi vì chỉ cần tìm kiếm Mạnh Thiệu Kỳ, ảnh chụp của anh ta sẽ xuất hiện ở đầu trang.
Không liên quan gì đến thời kỳ trung nhị, đại đạo diễn Mạnh, anh ta... có mắt to mắt nhỏ.
________________
*Hình ảnh minh họa:
Dáng mắt hồ ly (nguồn ảnh: Facebook Nam Phương Cố Sự)