"Không cần nói xin lỗi với chị." Vân Cẩm Thời xoa tóc cô ấy, chợt vô cùng trịnh trọng nói: "Đường Đường, trong khoảng thời gian thật dài sau này, chúng ta cũng sẽ giống như người thân, cho nên tin tưởng chị thêm một chút nhé."
"Em... em sẽ!" Đường Đường nắm chặt tay, trong mắt đều là ánh lửa, A Thời nói rất đúng, tin tưởng là phải có qua có lại, A Thời đối xử tốt với cô ấy như vậy, tin tưởng cô ấy như vậy, sao cô ấy có thể làm A Thời thất vọng chứ?
"Mà này... Đường Đường (糖糖)*, tên của em rất êm tai." Lúc Vân Cẩm Thời điền thông tin cùng em ấy đã nhìn thấy, em ấy vốn tên Đường Đường (唐棠)**, Đường của hải đường, nghĩ thế nào cũng khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu.
*Đường (糖) trong tên thân mật Đường Đường (糖糖) này là đường ăn, kẹo.
**Chữ Đường đầu tiên (唐) là họ Đường, Đường thứ hai (棠) là hải đường.
Cô gái nhỏ đỏ mặt, có lẽ là bởi vì lại xấu hổ, cô ấy nhỏ giọng tỏ ý: "Tên A Thời nghe cũng rất hay, rất êm tai."
Ăn cơm xong, việc cần làm cũng đã làm xong, Vân Cẩm Thời bèn đưa người về phim trường: "Chờ hai ngày nữa có thời gian phải đưa em đi mua thêm hai bộ quần áo mới được, cũng không thể chỉ mặc hai bộ kia."
Phản ứng đầu tiên của Đường Đường chính là từ chối, nhưng cô ấy vừa ngẩng đầu là có thể trông thấy đôi mắt dịu dàng của Vân Cẩm Thời, ánh mắt ấy rất nhu hòa, thậm chí khiến cho khuôn mặt có vẻ lạnh lùng cũng như được phủ một tầng ánh sáng nhu hòa.
Sắc đẹp tựa như tiền tài, đều động lòng người*.
*Xuất phát từ câu: "Thanh tửu hồng nhân kiểm, tiễn bạch động nhân tâm" - Rượu ngon đỏ mặt người, tiền tài động lòng người.
Nguồn tham khảo (Wordpress Hoasinh_Anhca):
https://hoasinhanhca.wordpress.com/thanh-ngu-tuc-ngu-i/
Đường Đường cảm thấy bản thân đã bị sắc đẹp mê hoặc, nếu không sao cô ấy lại không nói được gì thế này?
Vân Cẩm Thời đưa Đường Đường đến phim trường, lúc hai người tới phim trường, vừa lúc mọi người cũng đã cơm nước xong xuôi chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát.
Những người còn lại ở phim trường tụm năm tụm ba với nhau, trò chuyện với người mình quen, lúc này nếu có người ở một mình sẽ có vẻ vô cùng quái gở đáng thương.
Chu Sâm đương nhiên là có nơi để đi, bình thường lúc này anh ta cũng sẽ không ở lại phim trường, nhưng hôm nay không biết vì sao lại không đi, thấy Vân Cẩm Thời trở về, bèn vẫy tay với hai người từ rất xa.
Nhưng mà chút suy tính trong lòng Chu Sâm người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu, Vân Cẩm Thời còn chưa đi tới đã bị chị Lý chen ngang.
Có điều sau khi chị Lý xen vào xong thì đã hối hận, chị ta đưa người đi xong thì lập tức trở về, trước đó còn nói là có chuyện gấp, nếu Vân Cẩm Thời hỏi lại thì...
Mà Vân Cẩm Thời cũng không phải mắt mù, cô chỉ mỉm cười nói: "Đường Đường, gọi chị đi."
"Chào chị." Đường Đường có chút căng thẳng nói.
Có thể đi theo Vân Cẩm Thời đến đây cũng đủ khiến cô ấy hưng phấn, cô ấy hy vọng bản thân có thể biểu hiện lanh lợi một chút, bởi vì cô ấy không muốn gây thêm phiền toái cho Vân Cẩm Thời.
"Miệng lại rất ngọt." Chị Lý nói vậy, mặt mày không khỏi trở nên rạng rỡ: "Ăn kẹo không? Còn hạt dưa nữa." Lúc chị ta còn chưa hỏi xong đã đưa một đống đồ ăn vặt cho Đường Đường, Đường Đường có chút bối rối ngẩng đầu nhìn Vân Cẩm Thời.
Vân Cẩm Thời gật đầu: "Nhận lấy đi, nhưng phải nói cảm ơn."
Đường Đường lập tức ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị."
Bên cạnh chị Lý còn có mấy người khác đi theo, đều là các chị gái xinh đẹp ở các bộ phận phục trang hóa trang đạo cụ, hiển nhiên bọn họ đều rất thích Đường Đường, sau khi Đường Đường ngồi xuống, trong phút chốc trở thành thú cưng, bị một đám chị gái vây quanh.
"Bây giờ yên tâm rồi chứ?" Chị Lý bỗng nói.
"Vâng, không biết nên nói thế nào mới phải, tóm lại thật sự rất cảm kích." Vân Cẩm Thời quả thật cảm kích bọn họ, lúc cô bận rộn quay chụp cũng sẽ có người giúp cô chăm sóc Đường Đường một chút, chia sẻ không ít áp lực.
"Thật sự tôi rất ghét nghe những lời thế này." Chị Lý trào phúng nhếch môi: "Tôi cũng không phải vì một tiếng cảm ơn của cô, chỉ là tôi muốn làm thì sẽ làm, không liên quan đến cô."
Những người ngoài lạnh trong nóng như bọn họ luôn không thể thẳng thắn thừa nhận sự biết ơn, vui vẻ và yêu thích, thậm chí là được biết ơn, trao đi sự vui vẻ, được người ta yêu thích, Vân Cẩm Thời rất quen cư xử cùng những người như vậy, bởi vậy vô cùng bình tĩnh: "Ừm, em biết rồi, ăn kẹo không?"
Chị Lý: ...
Cứ như dỗ trẻ con vậy.
Ngoài ý muốn là, đạo diễn nhà bọn họ cũng rất thích Đường Đường: "Hình tượng này thật có tính khắc họa, nếu làm diễn viên con đường diễn xuất sẽ rất rộng mở, đáng tiếc."
Vân Cẩm Thời không nói gì, sau này Đường Đường muốn làm gì, vậy phải đợi em ấy trưởng thành rồi nói sau, hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Vì thế lúc Vân Cẩm Thời quay chụp, Đường Đường liền ngoan ngoãn ôm đồ ăn vặt ngồi trên băng ghế nhỏ, ở bên cạnh xem, xem đến đoạn căng thẳng, cặp mắt mở thật to, đồ ăn vặt trong tay cũng quên ăn.
Vân Cẩm Thời mà Đường Đường tiếp xúc hầu như đều rất dịu dàng, cho dù trên mặt không có quá nhiều thái độ, ánh mắt cũng tiết lộ sự mềm mại bên trong cô, nhưng vừa đến trước ống kính, cô liền trở nên khác biệt.
Đường Đường lại bắt đầu bởi vì học thức của bản thân quá ít mà cảm thấy khó chịu, nếu không lúc này cô ấy chắc chắn có rất nhiều từ ngữ có thể dùng để hình dung Vân Cẩm Thời lúc này.
Mà không phải chỉ biết nói, chị ấy thật xinh đẹp.
Đường Đường say mê xem Vân Cẩm Thời, không chút nào cảm giác thời gian trôi qua, bình thường cô ấy ở nhà vẫn luôn rất trống vắng, tuy rằng trong nhà có TV có máy tính, nhưng cô ấy vẫn luôn cảm giác cô đơn, trống vắng, lại còn lạnh lẽo.
Lúc nhà mất đi A Thời, sẽ không là nhà, cô ấy ý thức rất rõ ràng điều này, cho nên lúc một mình ở nhà, Đường Đường sẽ đếm thời gian từng chút một, nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua, rất nhanh... rất nhanh A Thời sẽ trở lại.
Mà hiện giờ lại không giống, cô ấy cũng không cần làm gì, chỉ im lặng ngồi nơi này xem A Thời, sẽ xem đến mất hồn, xem đến mê mẩn, bất tri bất giác một buổi chiều đã trôi qua.
Đường Đường rất vui vẻ, nếu mỗi một ngày đều có thể như vậy, vậy thật quá tuyệt vời!
Vân Cẩm Thời và Chu Sâm đã đứng trước ống kính rất lâu, trạng thái hai người bọn họ không tệ, bởi vậy Mạnh Thiệu Kỳ rất hưng phấn, không cho hai người bọn họ ngừng lại, quay liên tục mấy cảnh, trường đoạn cuối cùng, thời gian hai người quay dài, trạng thái cũng có chút không tốt lắm, trường đoạn này không qua được, Mạnh Thiệu Kỳ mới bình tĩnh lại, để hai người nghỉ ngơi một lát mới quay tiếp.
"Thế mà vừa rồi đạo diễn lại không mắng người, thật thần kỳ." Chu Sâm xoa trán mình, dù trường đoạn vừa rồi có qua được, hai người bọn họ cũng phải nghỉ ngơi, suy cho cùng mùa hạ quay phim cổ trang đều như vậy, cho dù hiện tại đã là cuối hạ, mang trùm tóc một thời gian dài vẫn sẽ đổ mồ hôi, hơn nữa tình trạng ra mồ hôi còn khá nghiêm trọng.
Chu Sâm vừa than thở vừa ngồi xuống, cả người cơ hồ đều ngồi phịch lên ghế, trợ lý của anh ta là một cô gái tuổi còn khá trẻ, nhanh chóng đưa nước, đưa khăn cho anh ta, phải hóa trang lại cũng không sao, lát nữa cũng phải chỉnh trang lại lần nữa.
Đường Đường nhìn Chu Sâm, lại nhìn trợ lý, cuối cùng nhìn Vân Cẩm Thời cũng đang vô cùng mỏi mệt, nhanh chóng bỏ lại đồ ăn vặt trong tay mình, lấy một món đồ uống trong đó, một bàn tay khác lại cầm lấy khăn mặt, chạy về phía Vân Cẩm Thời.
Gò má cô ấy đỏ bừng, ánh mắt cũng lấp lánh, ngoan ngoãn đưa đồ uống cho Vân Cẩm Thời, sau đó kiễng mũi chân giơ khăn mặt trong tay, lau mặt cho Vân Cẩm Thời.
Vân Cẩm Thời không khỏi cười thành tiếng, kéo Đường Đường ngồi xuống bên cạnh Chu Sâm: "Chị tự làm được rồi."
Đường Đường vẫn luôn ngoan ngoãn vâng lời, nhưng hôm nay lại cố chấp không ngờ, trước tiên cô ấy mở chai nước nhét vào tay Vân Cẩm Thời, sau đó cầm khăn mặt thật cẩn thận lau mồ hôi trên mặt Vân Cẩm Thời.
Chu Sâm biết Vân Cẩm Thời đang cân nhắc xem có nên bồi dưỡng Đường Đường Đường thành trợ lý hay không, thấy thế vô cùng hâm mộ nói: "Đường Đường nhà em thật ngoan, tôi cảm thấy em cũng không cần cố ý dạy dỗ đâu."
"Đó là đương nhiên." Vân Cẩm Thời không khỏi nở nụ cười, sau đó mới nói: "Nhưng mà anh cũng không cần phải hâm mộ tôi chứ?"
Đầu óc Chu Sâm xoay chuyển vô cùng nhanh, anh ta nhanh chóng bày ra biểu cảm 'chuyện này còn phải nói sao', sau đó nói: "Trợ lý của tôi đương nhiên là trợ lý tốt nhất, đó vốn là chuyện không cần phải bàn, nhưng mà nếu Đường Đường cố gắng hơn một chút có lẽ cũng sẽ không kém."
Khát vọng sống thật mạnh mẽ nha, Vân Cẩm Thời lặng lẽ cảm thán, sau đó thuận tay xoa tóc Đường Đường, Đường Đường như được cổ vũ, càng thêm nghiêm túc lau mặt cho cô, động tác Đường Đường vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến Vân Cẩm Thời cũng cảm giác bản thân như món đồ sứ dễ vỡ, lực hơi mạnh một chút là có thể đập vỡ cô.
Mà Đường Đường vẫn vừa lau má cho cô vừa nhỏ giọng hỏi: "Lực có mạnh quá không? Có khó chịu không? Có muốn em nhẹ chút nữa không?"
Chu Sâm cười thành tiếng, sau đó anh ta chớp chớp mắt, dùng giọng điệu như đang làm nũng nói với trợ lý của mình: "Tôi cũng muốn được đãi ngộ như vậy đó Tiểu Mạt."
Sau đó bị trợ lý Tiểu Mạt đắp khăn lên mặt anh ta.
Dù là Vân Cẩm Thời hay Đường Đường đều không nhịn được mà cười thành tiếng, Chu Sâm bị đắp khăn mặt cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ bất đắc dĩ cười cười, không khí hài hòa bên này của bọn họ đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những người nào đó, bao gồm Văn Tư Kỳ đã hóa trang đi vào quay.
Bạn gái cũ của Chu Sâm bao gồm hai loại tình huống, một là vì tài nguyên và các mối quan hệ mà anh ta đại diện, hai là vì con người anh ta.
Văn Tư Kỳ là dạng trước, nhưng trong quá trình ở bên nhau, Văn Tư Kỳ lại động lòng với anh ta, trên đời này có không ít người luôn tràn đầy tin tưởng vào bản thân mình.
Chu Sâm là lãng tử dạo khắp vườn hoa, nhưng Văn Tư Kỳ lại cảm thấy bản thân chính là một đóa hoa độc nhất vô nhị, độc đáo nhất giữa khóm hoa, sẽ khiến Chu Sâm dừng chân, bị cô ta hấp dẫn, cuối cùng vì cô ta mà vứt bỏ cả vườn hoa.
Tựa như người đàn ông phong lưu phóng đãng trong những câu chuyện, sẽ vì một người phụ nữ mà trở thành một người thâm tình, lại còn trung trinh.
Nhưng hiển nhiên đối với Chu Sâm mà nói, cô ta và những bông hoa khác trong khóm hoa cũng chẳng có gì khác nhau, anh ta ngắm xong rồi, cũng không hái xuống cất giữ, bỏ vào bình hoa bên người, mà ngược lại lại bị bông hoa khác hấp dẫn.
Điều này khiến Văn Tư Kỳ cảm thấy khó chịu, nếu Chu Sâm vẫn cứ như vậy cũng thôi đi, lãng tử cũng không dừng bước, như vậy trong lòng cô ta còn có chút cân bằng, khiến cho cô ta khó chịu hơn chính là, Chu Sâm lại xem trọng người khác trước mặt cô ta.
Anh anh em em trước mặt cô ta, quả thật là đang vứt thể diện cô ta xuống đất, giẫm tới giẫm lui.
"Cô làm gì vậy Văn Tư Kỳ! Không diễn được thì đổi người, thật tôi chưa từng thấy người nào lại thất thần khi đang đọc thoại!" Mạnh Thiệu Kỳ rít gào.
Văn Tư Kỳ đơ người một lúc: "Thật xin lỗi đạo diễn, tôi không cố ý..."
Cô ta tuyệt đối... tuyệt đối sẽ không để yên!