Sau khi xử lý công việc tồn đọng xong, Trì Kinh Hồng vội vã chạy đến bệnh viện, người trong bệnh viện nói với anh rằng Tống phu nhân đã xuất viện vào sáng sớm.
Mồ hôi túa ra qua từng lỗ chân lông của Trì Kinh Hồng, anh cầm điện thoại bấm số của Trì Hồng Nhạn, nhưng hai số đều không có phản hồi, anh gọi đến Lệ trạch, quản gia nói với anh, cô và Louis đi rồi, nhưng không có nói là đi đâu.
Anh gọi điện đến nhà Cô, Cô cũng bị cô lừa chẳng biết gì, không còn cách nào khác, khi anh hỏi mẹ của Tống Thư Nhiên, bà chỉ thở dài một hơi nói, cứ tùy con bé đi thôi!
Cuối cùng, y tá chăm sóc đặc biệt đưa cho anh một phong thư nói, cô ấy dặn đưa cho anh khi cô ấy rời đi.
Lại là trò này, Trì Kinh Hồng gần như muốn bật cười, người phụ nữ đó không có trò gì mới mẻ sao? Lần nào cũng đều để lại bức thư rồi trốn đi.
Đừng lo lắng cho em, Kinh Hồng! Bảy chữ, hai dấu câu, cô hay thật dùng mảnh giấy mỏng để giải thích sự rời đi của chính mình, lần này càng triệt để hơn, thậm chí đến ngày trở về cũng không để lại.
Vò nát mảnh giấy, ném nó đi, Trì Kinh Hồng cười lạnh.
Chẳng trách mới sáng sớm liền giục anh đi làm, chẳng trách lời nói của cô mập mờ như vậy, ra là như vậy.
Thật nực cười, Trì Hồng Nhạn lại đem Trì Kinh Hồng đùa bỡn trong lòng bàn tay lần nữa.
Dựa vào thang máy, Trì Kinh Hồng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, hóa ra, yêu một người quá lâu quá sâu cũng sẽ sinh ra mệt mỏi.
Tháng 5, trang web chính thức của “Vạn Hào” thông báo về việc tuyển dụng các nhân tài chuyên nghiệp từ khắp nơi trên thế giới. Trì Kinh Hồng công bố thời gian phỏng vấn các giám đốc mới, Hội đồng lấy đủ lý do để gây áp lực cho anh, nhưng Trì Kinh Hồng vẫn cố chấp đi theo con đường của mình. Tháng 5, những nhân tài nổi bật trong kỳ tuyển dụng đã được nhậm chức, hệ thống CEO do Trì Kinh Hồng lập ra bắt đầu được chứng thực.
Tháng 6, đã tròn một tháng từ khi Trì Hồng Nhạn làm phiên dịch giả cho anh, bên cạnh anh hiện có một Lâm Kiều, cô là người duy nhất trong mười ba người được chọn làm phiên dịch cho Trì Kinh Hồng, là cô Chu người phiên dịch trước của Trì Kinh Hồng hiện đang mang thai sắp nghỉ lựa chọn.
Tháng 6 này, Trì Kinh Hồng dẫn theo hai anh em nhà họ Lâm tới ở các khách sạn trong chuỗi. “Vạn Hào” vừa trải qua một trận thay máu nên có rất nhiều chuyện xảy ra, Trì Kinh Hồng vội vội vàng vàng bay từ thành phố này sang thành phố khác, vội vàng bay từ quốc gia này đến quốc gia khác.
Trong tháng 6, anh chỉ về nhà hai lần, Lệ Xuân Hiểu vẫn trước sau như một, cô không còn oán giận anh quá bận không có thời gian ở cạnh cô, mỗi lần về nhà cô chỉ dặn anh ăn uống cẩn thận, nói bao tử anh không tốt đừng liền quên ăn khi anh bận rộn, cô còn đặt thuốc trị đau bao tử vào túi đi làm của anh, giải thích anh nên phải luôn mang nó để đề phòng vạn nhất.
Trì Kinh Hồng có về nhà hai lần nhưng vẫn lấy lý do vì sợ đánh thức cô nên ngủ ở phòng khách, cô cũng không nói gì nữa.
Nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, Trì Kinh Hồng xót xa một trận, anh hé miệng thở dốc, cuối cùng, cái gì cũng không nói ra miệng, Lệ Xuân Hiểu không phải là một người phụ nữ ngu ngốc, cùng cô kết hôn lâu như vậy, anh tin rằng có một số việc có lẽ cô đã đoán được.
Cuối cùng, Trì Kinh Hồng chỉ nói một câu, Xuân Hiểu, xin lỗi!
Người phụ nữ thông minh kia lập tức cười tươi như hoa nói: “Xin lỗi vì điều gì vậy chứ? Công việc quan trọng hơn, hơn nữa em cũng không phải là cô bé nữa nên anh không cần tốn thời gian dỗ dành em.”
“Kinh Hồng, em đang nghĩ không biết có nên học quản lý khách sạn không, như vậy em cũng có thể giúp anh!” Sau đó, cô cười có chút ngượng ngùng: “Anh biết không, trước kia, tuy rằng em nói học quản lý khách sạn, nhưng lúc đó, em căn bản cái gì cũng không học vô, vì khi đó, tất cả các chương học đều biến thành gương mặt anh, em… Em căn bản chẳng còn tâm trí đâu mà học, nên em quyết định một lòng một dạ đổ dồn hết tâm trí lên người anh.”
Lệ Xuân Hiểu đi rồi, Trì Kinh Hồng vẫn ngồi yên tại chỗ, vị trí nào đó trong tim anh lại bắt đầu đau nhói.
Cuối tháng 6 ở Bali, trời đột nhiên đổ trận mưa rào, Trì Kinh Hồng ở trong khách sạn nghe báo cáo kết quả hoạt động trong tháng của khách sạn, giọng nói người báo cáo mang đậm tiếng Hồng Kong, phát âm không rõ, Trì Kinh Hồng nghe liền buồn bực, xua tay, ý để anh ta ra ngoài.
“Ngài Trì, anh có muốn lên lầu thử làm thủy liệu pháp* không!” Lâm An cẩn trọng nói, Trì Kinh Hồng hiện tại khiến anh nhìn cũng thấy đau lòng, Ngài Trì hiện tại làm việc hệt như một cỗ máy không bao giờ mệt mỏi.
*Thủy liệu pháp: biện pháp vật lý sử dụng nước hồ bơi hoặc môi trường nước để tác động lên toàn bộ cơ thể giúp điều trị bệnh và cải thiện sức khỏe.
Nhắm mắt lại, hồi lâu: “Lâm An, cậu đi đặt vé về Trung Quốc cho tôi, còn có, tất cả lịch trình của ngày mốt đều hoãn lại đi. Ngày đó, cậu và Lâm Kiều được nghỉ một ngày.”
Ngày mốt, cũng chính là ngày 1 tháng 7, Lâm An thở dài trong lòng một hơi, anh đã nghĩ ngày 1 tháng 7 năm nay, Ngài Trì chẳc hẳn sẽ không ở một mình. Nhưng vị Tracy tiểu thư kia lại bỏ đi rồi.
Những tháng gần đây, nhiều phương tiện truyền thông, báo chí lớn và báo lá cải đều đưa tin rộng rãi về Tống Thư Nhiên, họ dành hết lời khen ngợi cho anh ta, sau khi nghe tin anh ta là con trai cả của ông trùm khách sạn đã qua đời thì càng thổi phồng nó lên, từng bước đi của vợ anh ta cũng trở thành mục tiêu săn đuổi của nhiều phương tiện truyền thông.
Nghe nói, vị Tống phu nhân kia xuất hiện tại sân bay vào một buổi sáng với khuôn mặt nhợt nhạt, mọi người suy đoán cô nhất định đã trốn ở nơi nào đó để chữa lành vết thương.
Từ tận đáy lòng Lâm An hy vọng Trì Kinh Hồng vui vẻ lên, hệt như ngày đó, Ngài Trì làm người ta cảm giác như một cơn gió xuân, lần đó, Ngài Trì còn dành cả ngày tự mình đi đến chỗ vị đại sư nổi tiếng nhất Thái Lan xin một chiếc vòng tay bình an. Lâm An nhớ Ngài Trì đã vui thế nào khi nhận được chiếc vòng tay từ vị đại sư, sau này, Lâm An nhìn thấy chiếc vòng tay đeo trên tay người kia.
Trong suy nghĩ của Lâm An, có lẽ hai người đó không đúng, nhưng sau khi đi theo Ngài Trì lâu như vậy, anh thật sự hi vọng anh ấy được hạnh phúc, không cần biết đúng sai, chỉ cần anh ấy vui vẻ là tốt rồi.
Vừa xuống máy bay, Trì Kinh Hồng lái xe đến ngôi nhà cổ ở ngoại ô, anh vượt đèn đỏ suốt đoạn đường, vốn muốn hút điếu thuốc để giải tỏa tâm trạng, nhưng anh chần chừ cầm điếu thuốc một hồi rồi lại vứt nó đi.
Đáng chết, Trì Hồng Nhạn nói không cho anh hút thuốc.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Trì Kinh Hồng liền cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, liệu cô có trở về giống như lần trước hay không, cô có vì ngày mai là sinh nhật của bọn họ mà gấp gáp trở về cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh. Khi đó, cô đã từng nói sinh nhật năm nay cô sẽ tự làm bánh kem, là loại vị dâu tây, cô nói nếu cô tự làm thì cô sẽ thêm nhiều dâu tây hơn, dâu tây của tiệm bánh kem ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Lúc anh lấy chìa khoá nhà ra, Trì Kinh Hồng còn có một ý nghĩ rất ngây thơ, ngay khi đẩy cửa, có phải cô sẽ ở bên trong mỉm cười nhìn anh.
Anh mở cửa ra, Trì Kinh Hồng cười khổ, anh đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy. Chìa khóa rơi xuống đất.
Trong căn phòng trên tầng ba của họ, Trì Kinh Hồng nằm trên giường, hơi thở của cô phảng phất như có như không. Lúc sửa sang lại căn phòng này, anh đã phí nhiều rất tâm tư để làm mọi thứ đúng theo sở thích của cô, anh chỉ muốn làm cô vui mừng, nhưng cô nhìn thấy nó chỉ nhàn nhạt nói một câu, cũng được.
Nhắm mắt lại, Trì Kinh Hồng nói với khoảng không, Trì Hồng Nhạn, cho em một cơ hội nữa, nếu đến ngày mai em không xuất hiện. Thì… thì chúng ta liền kết thúc.
Sáng sớm, Trì Kinh Hồng đi siêu thị, mua đồ dùng làm bánh sinh nhật, mua rất nhiều dâu tây, đến tiệm hoa mua hoa, mua rượu vang đỏ, dù sao, những mánh lới mà phụ nữ thích đều đủ cả rồi.
Anh học theo sách hướng làm bán, đương nhiên có đủ dâu tây, Trì Kinh Hồng cũng quét dọn hết nhà, mỗi lần có xe chạy qua, Trì Kinh Hồng đều vô thức đưa mắt nhìn cửa sổ, nhưng không có chiếc xe nào dừng lại trước cổng.
Trì Kinh Hồng thắp nến, trên bàn ăn khăn trải bàn trắng như tuyết, trong không khí lẳng lặng hoa tươi nở rộ, bộ đồ ăn trong ánh sáng rực rỡ dần trở nên vô vị theo thời gian.
Màn đêm càng lúc càng tối, cuối cùng, là một sự tĩnh lặng chết người, tâm trạng của Trì Kinh Hồng càng thâm trầm theo màn đêm.
Tất cả những thứ được bố trí cẩn thận dường như cười nhạo cho sự mơ tưởng và không biết lượng sức của anh.
Đổ đầy ly rượu. Anh nâng ly.
“Trì Kinh Hồng, sinh nhật hai mươi chín tuổi vui vẻ!”
“Trì Kinh Hồng, cô ấy lại bỏ lại mày!”
Anh duỗi tay ra, gạt mọi thứ trên bàn rơi xuống đất, thủy tinh phát ra tiếng xé rách, Trì Kinh Hồng chua xót cười nhìn những mảnh vỡ thủy tinh.
Tối hôm đó, Trì Kinh Hồng đến địa điểm ăn chơi nổi tiếng nhất Thượng Hải, nơi chỉ có hội viên mới được vào, là nơi dành cho nhóm ăn chơi trác táng của giới thượng lưu ở Thượng Hải.
Bà chủ câu lạc bộ nhìn thấy Trì Kinh Hồng đến một mình, cô ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười hoa mỹ. Đây là vị khách cấp kim cương, bình thường thì cô ta chỉ nhìn thấy anh đến cùng với khách hàng không bao giờ xuất hiện một mình, theo những nhóm người đến, anh chỉ lẳng lặng ngồi một bên, nhìn khách hàng của mình liếc mắt đưa tình.
Ở bến Thượng Hải này, có ai mà không nói Trì Kinh Hồng là một người đàn ông tốt.
Bước đến, cô ta nở một nụ cười quyến rũ.
Trì Kinh Hồng không đi tới phòng VIP như mọi khi, mà là ngồi quầy bar gọi rượu. Trì Kinh Hồng nốc rượu vào trong bụng, hiện tại, anh cần thứ rượu này, cần âm thanh ma mị này để tê liệt thần kinh.
Trong ánh đèn ái muội, những cô gái trẻ với chiếc eo mềm mại như rắn đi tới trước mặt anh, hơi thở mang theo lời gọi mạnh liệt tiến tới anh.
Một người phụ nữ với mái tóc đen xoăn dài, ánh mắt đầy mê hoặc, giọng mời gọi hỏi anh liệu anh có vui lòng mời cô ta uống rượu hay không, liếc nhìn tóc của cô ta một cái, Trì Kinh Hồng ra hiệu với người phục vụ.
Người phụ nữ ngồi xuống cạnh anh, uống cạn ly rượu rồi bắt đầu giới thiệu bản thân, cô ta là biên tập viên của một tạp chí thời trang nổi tiếng, cô ta không che giấu tình cảm của mình dành cho anh: “Ngài Trì, tôi thật không ngờ sẽ được gặp anh ở đây.”
Trì Kinh Hồng nhướng mày cười, sau khi anh cười xong, cơ thể cô ta lập tức áp sát vào người anh, sau đó, môi cô ta khẽ chạm vào vành tai anh, mới đầu là mang theo kỹ xảo, cô ta vươn đầu lưỡi trêu chọc anh, dần dần tay cũng bắt đầu không an phận.
Khi tay cô ta như rắn đi đến bụng của anh, Trì Kinh Hồng cảm thấy một trận ghê tởm, anh vươn tay, bắt lấy bàn tay đang định tiến xuống một bước.
“Cô đi đi!” Trì Kinh Hồng lạnh lùng nói.
Người phụ nữ kia khó chịu rời đi.
Trì Kinh Hồng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm An, đêm nay, anh nhất định trở thành khách say như chết ở câu lạc bộ này.
- Hết chương 58-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT