Ngày hôm sau, Trì Hồng Nhạn kéo rèm cửa sổ phòng, cô nhìn thấy Lệ Xuân Hiểu tinh thần phấn chấn, đứng dưới vườn hoa, mỉm cười, vẫy tay với cô.
“Em không sao chứ?” Ngồi trong xe của Lệ Xuân Hiểu, Trì Hồng Nhạn dè dặt hỏi. Lệ Xuân Hiểu đang lái xe, tựa như đã xóa sạch sự bất lực của đêm qua, hơn nữa tâm trạng có vẻ rất tốt.
Cô ấy nghiêng mặt, cười rạng rỡ nhìn cô rồi ngượng ngùng nói: “Tối qua em uống hơi nhiều, nói bậy nói bạ.”
“Hơn nữa!” Cô ấy cười ngọt ngào nói: “Hơn nữa sau khi em về phòng, em đã nhận được cuộc gọi của Kinh Hồng, anh ấy còn hát dỗ em.”
“Vâng!” Nụ cười không ngừng nở ra trên khóe miệng cô, giống như pháo hoa vô tận, thật lộng lẫy: “Là dân ca nước Nga, lúc đó…”
Nói đến đây, nụ cười của Lệ Xuân Hiểu khựng lại, bỗng chốc như bị kích thích, cô đỗ xe vào một bãi đỗ xe bên đường, úp đầu vào tay lái.
Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vẻ buồn bã.
“Lúc đó, con của em và Kinh Hồng đã không còn, giai đoạn đó, em thường sống trong tự trách, đêm đến đều không ngủ được, lúc đó, Kinh Hồng luôn hát ru em ngủ. Cũng không biết làm thế nào anh ấy lại biết em thích bài dân ca của nước Nga đó, anh ấy còn nói với em, Xuân Hiểu, chúng ta còn trẻ, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.”
Nói xong, Lệ Xuân Hiểu điều chỉnh lại hô hấp, tiếp tục lái xe.
Trì Hồng Nhạn chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe, khung cảnh đường phố nhộn nhịp ở bến Thượng Hải trở nên trầm lặng đi.
Dừng xe ở đài truyền hình, từ xa liền nhìn thấy Tần Tiếu Quấn đang đợi bọn họ, hôm nay, Lệ Xuân Hiểu đã lôi kéo cô nói đây là lần đầu tiên cô ấy nhận lời phỏng vấn trên TV, nên rất hồi hộp muốn cô đến để tiếp thêm can đảm.
Về lý do tại sao cô ấy được phỏng vấn trên TV, Lệ Xuân Hiểu chỉ nói vì cô ấy không thể chống lại được sự đeo bám của Tần Tiếu Quân, cô nàng không thể với tới Trì Kinh Hồng, nhưng phỏng vấn với vợ của Trì Kinh Hồng cũng đủ gây chấn động. Phải biết rằng ở bến Thượng Hải này, có rất nhiều người hiếu kỳ về đôi vợ chồng bọn họ, huống chi bọn họ còn là một tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, nghe nói, tạp chí kinh tế tài chính lấy ảnh Trì Kinh Hồng làm trang bìa đã bị quét sạch trong chốc lát. Cả những cô gái không biết gì về tài chính kinh tế cũng mua tạp chí, bởi vậy có thể thấy được sức ảnh hưởng mãnh liệt của hiệu ứng Trì Kinh Hồng.
Bên cạnh Tần Kiều Quân còn có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, Tần Kiều Quân giới thiệu ông ta là giám đốc đài truyền hình, đạo diễn nhìn thấy Lệ Xuân Hiểu liền sắc mặt biến đổi, câu bên trái là vô cùng vinh hạnh, câu bên phải thật vui sướng khi được gặ Trì phu nhân.
Cuối cùng, ông ta cũng không quên nói, nhan sắc của Trì phu nhân quả nhiên danh bất hư truyền.
Lệ Xuân Hiểu cũng không để ý đến ông ta, cô nắm tay Trì Hồng Nhạn, đi theo Tần Tiếu Quân và vài nhân viên công tác vào trong đài truyền hình.
Bọn họ trong phòng thay đồ, nhân viên trang điểm của đài truyền hình suy nghĩ hỏi Lệ Xuân Hiểu cô thích kiểu tạo hình nào, Lệ Xuân Hiểu lơ đễnh nhìn Trì Hồng Nhạn, chỉ vào Trì Hồng Nhạn nói, nhuộm tóc tôi thành màu đen đi, giống như của chị dâu tôi vậy trông rất sáng loáng.
Tần Tiếu Quân không đồng ý: “Em gái Xuân Hiểu, đổi tính từ khi nào vậy, lúc trước là ai nói hợp đi đường Tây Ban Nha hơn thế?”
“Vì Kinh Hồng nhà tớ thích thôi.” Lệ Xuân Hiểu nhìn vào gương: “Tuy anh ấy không nói ra, nhưng tớ có thể nhìn ra anh ấy rất thích kiểu tóc đen mềm mại.”
Sau khi nghe xong câu này, Trì Hồng Nhạn bước ra khỏi phòng thay đồ, đi đến một phòng nghỉ khác, bên trong có vài chàng trai trẻ đang cầm nhạc cụ, một người trong số họ đang hút thuốc.
Làn khói lượn lờ khiến cô rục rịch, vì vậy, cô nói với chàng trai đang hút thuốc kia, anh trai, có thể cho tôi một điếu được không.
Hít sâu điếu thuốc khiến Trì Hồng Nhạn bị sặc lệ rơi đầy mặt. Một bàn tay đưa đến vỗ nhẹ vào lưng cô, chính là chàng trai vừa rồi đưa điếu thuốc cho cô, anh ta cầm đi điếu thuốc trên tay cô.
Vẫn là không nên cố, thuốc lá không phải là thứ gì tốt, anh ta nói trước khi rời đi.
Làm sao cô có thể không biết thuốc lá không phải thứ tốt gì chứ? Trong căn phòng vẫn còn thoảng thoải mùi nicotine, Trì Hồng Nhạn cười khổ.
Trong giai đoạn ghi hình phỏng vấn, Trì Hồng Nhạn ngồi ở hàng ghế đầu dõi theo hai người phụ nữ trên sân khấu đang hỏi đáp nhiều câu hóm hỉnh.
Công bằng mà nói, Tần Tiếu Quân là một người dẫn chương trình xuất sắc cũng giống như Lệ Xuân Hiểu là một khách mời xuất sắc. Bọn họ vừa đến đã làm cho bầu không khí ở hiện trường thoải mái, sôi nổi và không thiếu sự ôn nhu, nhất là khi Lệ Xuân Hiểu nói về thời điểm bố cô qua đời, chồng cô cứ ôm lấy cô, nói rằng không sao, còn có anh, anh nói, không sao, tin tưởng anh, mọi thứ sẽ ổn thôi không sao đâu, anh sẽ ở bên em.
Cả khán đài lặng đi, khán giả dưới sân khấu thổn thức không thôi, trong mắt bọn họ chứa đầy những chân thành mong muốn được sẻ chia với nỗi đau của cô.
Trì Hồng Nhạn nghĩ, chắc ở đây chỉ có lòng cô rối rắm, người đàn ông trong miệng mà cô ấy thâm tình nói chính là Trì Kinh Hồng, Kinh Hồng của cô, nhưng Kinh Hồng của cô trong thời điểm cô không biết lại hứa hẹn với người phụ nữ khác như vậy.
Làm sao có thể không đau lòng đây?
Trên sân khấu, Lệ Xuân Hiểu quá xúc động, nước mắt cô đọng lại ở hốc mắt. Cô ấy chậm rãi, đưa mắt về phía ghế ngồi khán giả, dừng lại trên người Trì Hồng Nhạn, cô ấy bật khóc, cô ấy nói, Kinh Hồng đã nói đúng, mọi thứ đã thực sự đã tốt hơn, hiện tại, anh trai của tôi đã trở lại, anh ấy còn mang chị dâu của tôi đến.
Máy quay lia hướng về phía Trì Hồng Nhạn, Tần Tiếu Quân nói, có vẻ như Trì phu nhân và chị dâu của mình tình cảm rất tốt.
“Đúng vậy!” Lệ Xuân Hiểu chậm rãi nói trước ống kính: “Trước đây, tôi không tin sẽ có tồn tại loại từ trường giữa người với người, nhưng bây giờ tôi không thể không tin điều đó, tôi nghĩ giữa chị dâu và tôi có tồn tại một duyên phận kỳ lạ nào đó, giống như tôi có ấn tượng tốt với cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, đôi khi tôi còn cảm thấy cô ấy càng giống chị gái của tôi hơn là chị dâu.”
Rất lâu, rất lâu về sau, khi Trì Hồng Nhạn nhớ lại khoảnh khắc đó, cô chỉ nhớ rõ người con gái với nụ cười xinh đẹp ngồi trên sân khấu.
Trong đêm cuối xuân, cơn mưa bất chợt ập đến, trong đêm mưa Trì Hồng Nhạn ngồi trước cửa sổ, nhìn đi nhìn lại chiếc điện thoại trên tay, sao Trì Kinh Hồng vẫn chưa gọi điện.
Nếu anh ấy không gọi thì mày cứ gọi cho anh ấy đi! Đồ ngốc! Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu xui khiến cô gõ dãy số Ả Rập thuộc làu từ lâu.
Tiếng chuông điện thoại chỉ mới reo một nhịp thì đã được tiếp, ở đầu dây bên kia Trì Kinh Hồng bật cười thành tiếng.
“Nhận được điện thoại của em, anh vui như vậy sao?” Hết thảy những đấu tranh và ghen tị đều biến thành ngọt ngào, nhu tình trong tiếng cười đó.
“Ừ! Vừa rồi anh còn đang suy nghĩ nếu anh không gọi cho em thì liệu em có gọi cho anh hay không, Trì Hồng Nhạn, đây là lần thứ tám em chủ động gọi cho anh. Trước đây toàn anh mặt dày mày dạn gọi cho em thôi.” Trì Kinh Hồng nói với giọng điệu bất mãn.
“Như vậy a!” Trì Hồng Nhạn nhẹ nhàng nói, “Nhưng sao em nhớ là có khi anh giống như không thèm trả lời điện thoại của em cơ mà.”
Vào lần cô làm anh tức giận đó, cô đã gọi cho anh rất nhiều lần.
“Đó còn không phải là do em ban tặng sao, mỗi khi nhớ tới lời nói của em trong hoa phòng hôm đó anh liền tức giận.” Giọng nói kia tựa như một đứa trẻ đang dỗi.
Trì Hồng Nhạn cười nhẹ.
“Kinh Hồng, em nhớ, rất nhớ, hôm nay rất nhớ anh.” Mơ màng, Trì Hồng Nhạn cảm thấy cô như trở về thời thiếu nữ, cô có thể thoải mái, không kiêng kỵ bày tỏ tình yêu say đắm của mình với Kinh Hồng mà không chút do dự.
Muốn cùng anh đứng trước hoa dưới ánh trăng, muốn cùng anh thề non hẹn biển.
Đầu dây bên kia im lặng một khoảng. Lúc lâu sau, truyền đến một tiếng thở dài nhàn nhạt.
“Hồng Nhạn, hôm nay có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Ở đầu bên kia điện thoại, anh thận trọng hỏi, giọng điệu như một đứa trẻ vừa lo lắng vừa sợ mắc lỗi: “Có phải là có ai làm em không vui không?
Trì Hồng Nhạn cười “xùy” vào điện thoại, không sai, cô cười có chút khoa trương, nhưng cô cảm thấy Trì Kinh Hồng hiện tại rất đáng yêu, Trì Kinh Hồng từ trước tới nay đều luôn thể hiện ra bên ngoài đặc tính trầm ổn hơn so với các bạn cùng trang lứa, anh rất hiếm khi để lộ ra tâm tính trẻ con như thế này.
Rất nhiều thời điểm anh luôn biểu hiện mình rất mạnh mẽ, cho nên, khoảnh khắc này thật quý giá.
Cô cười hỏi: “Trì Kinh Hồng, anh không cảm thấy, vừa rồi em đang nói lời yêu thương với anh sao? Anh luôn nói em làm hỏng bầu không khí, nhưng bản thân anh cũng vậy đấy.”
“Trì Hồng Nhạn, anh cũng nhớ em!” Đột nhiên, anh nói.
Nhìn vào gương, Trì Hồng Nhạn trang điểm nhẹ cho mình, cô mặc chiếc váy mang đậm phong cách Trung Đông, cô đã mua nó ở Thổ Nhĩ Kỳ, cô mỉm cười trước gương, lòng cô đã bay đến sân bay.
Tối qua, Trì Hồng Nhạn nói muốn đến sân bay đón anh, cho nên! Bây giờ, cô trang điểm thật đẹp, giống như tất cả phụ nữ trên thế gian này hy vọng bản thân sẽ xinh đẹp xuất hiện trước người trong lòng.
Đi tới ga ra, cô nhìn thấy Lệ Xuân Hiểu và Tần Tiếu Quân, bọn họ đang ngồi trên chiếc Ferrari mui trần màu đỏ, hai người đó không hẹn mà cùng ưu tư nhìn cô, sau đó Tần Tiếu Quân dùng ánh mắt kinh miệt dán lên người cô.
“Chị dâu!” Lệ Xuân Hiểu cười hì hì nói: “Hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy là muốn đi đâu?”
“Chị…” Trì Hồng Nhạn ấp úng nói, “Chị… chị muốn đi xem triển lãm nhiếp ảnh! Còn hai người định đi đâu vậy?”
Nhưng thực tế, triển lãm ảnh cô định ngày mai mới đi xem.
“Thảo nào ăn mặc xinh đẹp như vậy. Chúng em định tới sân bay.” Lệ Xuân Hiểu chỉ vào Tần Tiếu Quân: “Cô ấy muốn đến sân bay đón người nhân tình không được quang minh của mình, còn em muốn tạo bất ngờ cho người chồng danh chính ngôn thuận của em.”
Không được quang minh cùng danh chính ngôn thuận, lúc này giống như một thanh kiếm sắc bén.
Trì Hồng Nhạn mờ mịt quay đầu lái xe rời đi, trên gương xe phản chiếu lớp son bóng trên môi cô, mị hoặc và quyến rũ.
Cuối cùng, Trì Hồng Nhạn đi đến trước cửa triển lãm ảnh, cô đã rất ngưỡng mộ tác phẩm của nhiếp ảnh gia người Ý này lâu lắm rồi, vì thế cô đã nhờ Ngô Bảo Châu đặt vé giúp mình.
Mặt trời mùa xuân nhàn nhạt nghiêng xuống, Trì Hồng Nhạn đứng trước cửa xoay tròn bên ngoài triển lãm, từng tấm kính xoay tròn phản chiếu thân ảnh cô độc của cô, thật cô đơn.
- Hết chương 53-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT