Nhưng Chu Bùi Cảnh cũng không chờ được Tạ Trí về.
Thật lâu sau này Tạ Trí cũng không dám nhớ lại đoạn này, bởi vì mỗi một phút, một giây anh nhớ lại đều đang im lặng mà lên án anh sơ suất và vô dụng.
Lúc anh đến Hương Đảo thì nhận được điện thoại của Lý Hạo Nhiên, Lý Hạo Nhiên hỏi anh có phải anh có một đĩa trò chơi phiên bản số lượng không, Tạ Trí nói ừ.
Lý Hạo Nhiên liền nói mình đang theo đuổi một em gái, mà em gái đó lại nháo nhào muốn có đĩa trò chơi kia, mà trò đấy đã ra hơn nửa năm, hắn sao tìm được chỗ nào để mua cho cô chứ, đột nhiên nghĩ tới hình như Tạ Trí cũng mua, liền gọi cho anh.
Tạ Trí bảo chờ anh về thì đưa cho hắn, nhưng Lý Hạo Nhiên không muốn: " Đêm nay dù thế nào thì tao cũng phải ngủ với nó, mày để ở đâu, tự tao đi lấy."
" Trên giá sách trong phòng ở trường học, nếu mày vào thì tự mình lấy đi, dù sao mày cũng có chìa." Tạ Trí nhớ trước kia đã đưa một chìa dự phòng cho Lý Hạo Nhiên.
Tạ Trí cúp điện thoại nghĩ tới Chu Bùi Cảnh liền muốn dặn Lý Hạo Nhiên đừng có trêu chọc Chu Bùi Cảnh, nhưng mà gọi qua thì lại tạm thời không gọi được.
Nhưng mà Chu Bùi Cảnh cũng phải muộn mới về, có lẽ không đụng mặt nhau, nghĩ tới đây, Tạ Trí hơi yên tâm một chút.
Bây giờ Tạ Trí tới Hương Đảo là vì anh đã đủ 18 tuổi, dựa theo di chúc mẹ để lại thì sau khi anh trưởng thành có thể kế thừa tài sản của bà, mà bất động sản của bà lại hầu như ở Hương Đảo, luật sư cũng ở Hương Đảo, Tạ Trí liền bay tới đây định chấm dứt hết mọi chuyện rồi thuận tiện thăm ông ngoại một chút.
Tới Hương Đảo rồi làm xong mọi thủ tục điều khoản, Tạ Trí cùng ông ngoại ăn bữa tối, nói rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, trong lúc không hay biết mà về phòng thì cũng hơn 10 giờ.
Chu Bùi Cảnh hẳn là đã ngủ rồi, liền gọi cho Lý Hạo Nhiên, lúc này rất nhanh đã có người nghe, Lý Hạo Nhiên ở bên kia còn đang thở hồng hộc, giọng hơi trầm thấp khàn khàn: " Sao thế?"
Tạ Trí vừa nghe liền biết hắn đang làm hoạt động kia, chán ghét rời điện thoại ra xa một chút: " Hôm nay mày đến, không chạm mặt Chu Bùi Cảnh chứ?"
" Hả? À" Lý Hạo Nhiên đột nhiên cười ái muội " Nhóc con kia à, đụng chứ."
"..." Tạ trí đột nhiên có một dự cảm bất thường, trái tim chợt căng thẳng, truy hỏi: " Mày làm gì cậu ấy?"
" Không gì cả, a đ*t!" Lý Hạo Nhiên đột nhiên kêu một tiếng, bên cạnh hắn hình như có người phát ra một tiếng kêu nhẹ.
" ĐCMM Lý Hạo Nhiên, mày đang làm gì?" Tạ Trí dường như không thể tin vào lỗ tai mình, mười rưỡi đêm anh lại nghe thấy tiếng của Chu Bùi Cảnh trong di động Lý Hạo Nhiên " Mày đang làm gì?"
" Mày khẩn trương cái gì, không chết được" Lý Hạo Nhiên không để trong lòng " Chơi chút thôi mà, tao cũng chẳng làm gì nó."
Tạ Trí sắp điên lên rồi, máu đều xông thẳng lên đầu, trong não dường như có một ngọn lửa bùng cháy, đốt từ đỉnh đầu xuống dạ dày, anh cầm chặt di động, nỗ lực kiềm chế không đập điện thoại. Anh luôn biết Lý Hạo Nhiên là dạng gì, loại tinh trùng trên não không có đúng mực, lúc ở Anh đã chơi gái đến thiếu chút nữa thì bị bắt về. Bản thân Tạ Trí không quá thích thú mấy chuyện này nhưng quan hệ giữa anh và Lý Hạo Nhiên luôn tốt đương nhiên là bênh người của mình, chưa bao giờ cảm thấy anh em của mình như thế thì có gì không tốt.
Thẳng cho đến lúc nghe thấy giọng Chu Bùi Cảnh, anh mới thật sự hận không thể giết chết Lý Hạo Nhiên.
" Ai da, ĐM, nhóc con này hình như đang phát sốt" Đột nhiên Lý Hạo Nhiên ở bên kia luống cuống tay chân " Tao cũng không có làm gì nó mà."
Tạ Trí thở phì phò, cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh lại, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hình như Lý Hạo Nhiên để điện thoại một bên, một loạt động tĩnh xảy ra mới cầm điện thoại: " Lúc tao vào cửa thì thấy nó vừa tắm ra ngoài, giống như con thỏ con vậy."
Dường như ý thức được Tạ Trí đang khẩn trương, phẫn nộ, giọng Lý Hạo Nhiên yếu hẳn: " Tao thật sự không làm gì, tao cũng chưa từng làm với nam, hơn nữa cậu ta mới mấy tuổi..."
Thấy Tạ Trí khônhg nói gì, hắn dừng chút nghĩ câu từ, lại nói tiếp: " Vốn dĩ tao chỉ định thay mày dọa nó chút, nhưng mà dáng vẻ đấy của nó thật sự rất... Aizz mày hiểu mà, tao liền bắt tay nó sờ tao vài cái."
Lý Hạo Nhiên không nói được nữa, hai người trâm mặc một chút, Tạ Trí liền cúp.
Anh vừa đặt vé vừa ra cửa, lấy một chiếc xe trong gara lái đến sân bay, lúc nhấn chân ga lên tới 150km/h dường như linh hồn anh cũng bay trên không trung, nhìn tay đang cầm lái cũng đã run lên, cả người chật vật.
Ở sân bay đăng ký, Lý Hạo Nhiên gửi cho anh một tin, nói Chu Bùi Cảnh đang phát sốt, hắn đưa đến phòng y tế bảo Tạ Trí cứ ở Hương Đảo đi, không cần lo.
Sau khi chuyện này xảy ra, Tạ Trí bị cảnh sát hỏi tới, chậm rãi nói ra.
Lý Hạo Nhiên cặp nhiệt độ cho Chu Bùi Cảnh, hơn 39 độ, lương tâm hắn nổi dậy liền ôm Chu Bùi Cảnh vào phòng y tế, sau khi Chu Bùi Cảnh tiêm một mũi thì hắn liền nhanh chân trèo tưởng bỏ đi.
Nhân viên phòng y tế canh Chu Bùi Cảnh một lát thấy cậu ngủ rất sâu, nên cũng vào phòng trực ban của mình ngủ, chờ hơn ba giờ sáng, cửa phòng y tế bị Tạ Trí đá văng thì trên giường bệnh đã chẳng còn ai.
Di động của Chu Bùi Cảnh tắt máy, người thì không có, không ở trường, không ở nhà, không ở khách sạn, camera theo dõi thì thấy cậu rời phòng y tế, chạy qua tường phía bắc trường học rồi tiến ra khỏi khu vực của camera.
Ngay từ đầu, mọi người chỉ cho rằng Chu Bùi Cảnh chỉ là trốn đi thôi. Trường học thiếu đi một học sinh tất nhiên phải báo cảnh sát. Cảnh sát tìm được một chiếc giày ở mảnh đất hoang gần trường, xác nhận khu vực gần đấy có dấu vết đánh nhau, thậm chí còn tìm được vết máu.
Mẹ của chu Bùi Cảnh tới trường, một người phụ nữ đoan trang ưu nhã, nhưng lại như bị điên mà liều mạng với Tạ Trí. Bố của Tạ Trí cũng bị gọi tới, sau khi biết rõ ngọn nguồn thì tức giận đến mức nhốt Tạ Trí trong nhà, Tạ Trí lười nghĩ đây là bố đang bảo vệ anh hay là cái gì khác, anh chỉ quan tâm tin tức về Chu Bùi Cảnh.
Từng ngày trôi qua, tổ chuyên án cũng bỏ, Chu Bùi Cảnh giống như bay hơi khỏi thế gian này.
Tạ Trí tìm được Lý Hạo Nhiên đang trốn không dám gặp anh ở một quán bar ở Liverpool, anh bóp cổ Lý Hạo Nhiên ấn vào chậu nước trong toilet, Lý Hạo Nhiên bị sặc xoay người đánh lại, bọn họ giống như hai con mãnh thú đang quyết đấu, cắn xé nhau như không muốn sống, chỉ là Tạ Trí thì muốn phát tiết mà từng bước ép tới còn Lý Hạo Nhiên thì lại đang tự bảo vệ mình.
" Tạ Trí, mày bị điên à?" Sau đó, Lý Hạo Nhiên bị Tạ Trí đánh đến tròng mắt hiện cả tơ máu, thật sự không chịu được liền xé rách mặt, kéo lên nụ cười châm chọc " Nếu không phải thấy bộ dáng hận không thể giết nó của mày thì tao dám động nó chắc? Hiện tại nó mất tích mày lại coi nó như bảo bối, mày có buồn cười không hả? Chìa khóa không phải mày đưa tao sao, trò chơi cũng là mày để tao lấy, thằng nhóc kia không phải do mày nói chán ghét nó à? Tao như nào không phải mày rất rõ à, Đ*t m* mày trách tao cái gi?"
Nghe thấy có tiếng còi cảnh sát ngoài bar, Tạ Trí ngừng tay bước từng bước ra ngoài.
Đúng thế không thể trách ai được, chẳng lẽ Lý Hạo Nhiên sai sao?
Lý Hạo Nhiên nói cũng không sai, anh lấy tư cách gì mà trốn tránh trách nhiệm đây? Tất cả mọi chuyện xảy ra đều có dấu vết của nó, nếu anh để tâm thì chẳng sợ có gì thì cũng có thể tránh được, nhưng anh không để tâm.
Tạ Trí là người bắt đầu, anh tự mình đẩy Chu Bùi Cảnh vào đầm sâu, anh mới là hung thủ.
————————