Buổi sáng A Nam đã ngủ liên tục thẳng giấc cho nên vẫn chưa nhìn thấy A Mộc, đã một tháng không gặp, ngay cả Ngưng Hương bé còn phải quen thuộc lần nữa, đương nhiên cũng không nhớ rõ giọng nói của A Mộc, cái đầu nhỏ vẫn quay về phía tây, không thèm để ý đến bạn của cô cô.
A Đào điểm điểm cái đầu của thằng nhóc ương bướng này, tố cáo với Ngưng Hương: "Từ tỷ tỷ, A Nam tỉnh ngủ không thấy tỷ đâu liền tức giận, ngay cả cơm trưa cũng không thèm ăn, ai hắn cũng đều không để ý, đại ca muốn ôm hắn thì hắn lại hất ra, xem huynh ấy giống như là kẻ địch không bằng."
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn A Nam, tính tình cáu kỉnh của tiểu tử kia lớn như vậy sao?
A Nam nghe cô cô gọi Từ tỷ tỷ, nháy mắt mấy cái, từ từ xoay đầu lại, nhìn thấy Hương cô cô thực sự đã đến, khuôn mặt nhăn nhó như mây đen của tiểu tử này đột nhiên thay đổi giống như trời quang mây tạnh, mắt sáng rực lên, miệng nhỏ cũng vội nhếch lên, vội vã hướng bước chân về Ngưng Hương.
Ngưng Hương nơm nớp lo sợ, vừa nhìn thấy tiểu tử há to miệng, sợ hắn lại gọi nương, liền vượt lên trước gọi thành tiếng, chạy tới bế A Nam lên, nhỏ giọng dặn dò: "Không được phép gọi nương, A Nam còn gọi nương thì cô cô sẽ không thích cháu nữa."
Hài tử hai ba tuổi thường được nghe câu "Làm cái đó thì sẽ không được thích" uy hiếp, A Nam ngước đầu lên, dùng ánh mắt đã khóc đến phát sưng nhìn Ngưng Hương, nhìn nàng không giống như đang giỡn với bé, tiểu tử đành ngoan ngoãn gật đầu, lại nghiêng qua ôm lấy cổ của Ngưng Hương, tủi thân dựa trên vai nàng, "Ôm."
Tim Ngưng Hương mễm nhũn hóa thành nước, hôn lên khuôn mặt bé nói: "Được, cô cô thích A Nam nhất ."
"Đại bá, bá mẫu." Lúc này Lục Thành cũng đã đi tới, ánh mắt nhanh chóng quét qua chỗ hai mẹ con Ngưng Hương đang ôm nhau, hắn chào hỏi với vợ chồng Từ Thủ Lương trước, tỏ ra bất ngờ nói: "Buổi trưa khi trở về có nghe đại cô nương nói buổi chiều muốn trồng trọt, không ngờ nhà nàng cũng ở bên cạnh đây." Nói xong nhìn về phía xa xa, "Có còn xa lắm không ạ?"
Vợ chồng Thủ Lương đối mặt nhìn nhau.
A Mộc cười chạy đến trong đất nhà mình, giậm chân nói: "Đây chính là nhà của chúng ta!"
Lục Thành khó tin nhìn về phía vợ chồng Từ Thủ Lương.
Lý thị cười ha ha nói: "Thật là khéo, thì ra là kề bên nhà các cháu, hôm nay nhà các cháu cũng trồng trọt à?"
Lục Thành rõ ràng vẫn còn chưa hoàn hồn, sững sờ một lát mới nói: "Ngày mai chúng cháu mới trồng, hôm nay nhị đệ và tam đệ đi giúp đỡ cho nhà khác, còn cháu mới vừa ở trong thành quay về cho nên tới trước để cày đất..." Nói xong lại nhìn cái cuốc trong tay hai cha con Từ Thủ Lương, chợt nói: "Như vậy đi, dù sao hôm nay cháu cũng không gấp, để cháu giúp mọi người cày đất trước vậy."
Ngưng Hương nghe vậy, ôm A Nam đi tới, cùng với Lý thị ngăn lại nói: "Không cần..."
"Không có việc gì, chỉ có hai mẫu đất mà thôi, ta cày một lát là xong ngay." Lục Thành vừa nói vừa sải bước về phía bên trong đất, đi được một đoạn lại quay đầu gọi Từ Hòe, "Huynh tới giúp ta dắt lừa, hai người cày thì sẽ nhanh hơn chút ít."
"Này..." Từ Hòe nhìn mẫu thân thăm dò.
Lý thị buồn cười lắc đầu, "Đi đi, Lục Thành nhiệt tình như vậy, ta nhớ ra rồi, vợ Lưu Toàn thường khen ba huynh đệ nhà bên cạnh rất siêng năng, còn không phải là ba người Lục Thành bọn họ sao." Ba huynh đệ này, không cha không mẹ còn có thể nương tựa nhau sống tốt như vậy, thật sự là trời sinh mầm non tốt.
Từ Thủ Lương đối với Lục Thành có chút ít thành kiến, nhưng bởi vì Lưu Toàn tán dương, lại biết rõ Lục Thành vui vẻ vì được giúp người khác, lại nhìn qua nhi tử của Lục Thành vẫn còn đang ôm chặt cháu gái, chắc cũng không có ý gì đâu nên nói với Lý thị: "Vậy ta đi đào rãnh, mẹ con hai người đi theo bọn họ gieo giống đi, để bọn họ cày thì sẽ nhanh hơn."
Lý thị đáp ứng, dùng chậu gốm lớn đựng các loại giống bắp, kêu con gái đi trước, trước khi đi dặn dò Ngưng Hương chăm sóc ba đứa trẻ.
A Mộc không chịu ngoan ngoãn đợi, chạy đến bên cạnh Lục Thành cùng với Từ Hòe nhìn bọn họ cày đất.
Có người giúp đỡ dụ dỗ cháu trai, A Đào thấy bên cạnh bao tải hạt giống bắp của Từ gia có một cái chén lớn, nàng cầm lên xúc hết mầm giống muốn đi giúp đỡ mọi người. Đó là cái chén của Ngưng Hương, Ngưng Hương vội vàng ngăn lại nói: "A Đào đưa cho ta, muội tới dỗ A Nam đi..."
"Không!" A Nam ôm nàng càng chặt hơn, liếc mắt nhìn dáng vẻ thấp bé của cô cô, ghét bỏ xoay đầu.
"Hừ, ta cũng không muốn dỗ ngươi đâu!" A Đào tức giận đến vỗ vào cái mông của cháu trai một cái, bưng chén chạy.
A Nam cọ cọ trên vai Ngưng Hương, mắt thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, tiểu tử từ từ thả lỏng tay ra, chỉ xe lừa ý bảo Ngưng Hương đi tới đó.
Ngưng Hương bất đắc dĩ đi tới, vén miếng vải thô mà A Nam đang chỉ, liền thấy ở phía dưới có một cái chén sứ trắng, bên trong đang đặt quả trứng gà lớn.
"Đút!" A Nam cúi đầu nói, há mồm chờ, nước miếng chảy xuống.
Buổi trưa giận dỗi vẫn chưa ăn cơm, tiểu tử này đói bụng, tuy bé vẫn đang tức giận phụ thân nhưng không có nghĩa là không để ý tới phụ thân mang theo trứng gà lên xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT