Ngưng Hương là một hoàng hoa khuê nữ chính cống, trải qua hai đời nhưng vẫn chưa được làm nương, bây giờ bất ngờ lại bị A Nam gọi một tiếng nương, vừa khéo phụ nhân kia vừa rồi còn hiểu lầm hai người các nàng là mẹ con, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương giống như bị thiêu đốt, đỏ đến mức không thể nào đỏ hơn được nữa.

"A Nam phải gọi là cô cô!" Lục Thành ngồi phía trước xe đang nghe lén cuộc trò chuyện cũng bị nhi tử làm cho tim đập loạn nhịp, lại thấy Ngưng Hương đang lúng túng dán cằm trên đỉnh đầu nhỏ của nhi tử, hắn mở miệng nhẹ giọng trách mắng.

A Nam nhìn khuôn mặt xạm đen của tỷ tỷ nhỏ ngồi trước mặt, tiếp tục gọi Ngưng Hương là nương.

"A Nam gọi cô cô, không được phép nghịch." Ngưng Hương sờ đầu tiểu tử, đỏ mặt chỉ bảo.

A Nam nhếch miệng, không nói, chỉ ngồi ôm tay Ngưng Hương thật chặt, không để cho cô cô đem hạt dẻ chia cho người khác.

A Đào bên cạnh tỏ ra hiểu chuyện, nhanh tay lấy vài viên hạt dẻ từ trong bao giấy dầu của mình đưa cho bé gái.

Lần này A Nam không thèm ngăn lại.

Phụ nhân thấp giọng quở trách nữ nhi hai câu, lại nhìn A Nam một chút rồi trêu ghẹo Ngưng Hương: "Đứa nhỏ này lại thân thiết với muội như vậy, so với cô cô ruột thịt còn thân hơn."

Bởi vì lúc trước đã bị hiểu lầm, Ngưng Hương cảm giác dường như trong lời nói đó có thâm ý khác, cúi đầu nhìn bé rồi nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi muội đưa cho A Nam một cái hà bao, A Nam đặc biệt rất thích, chắc vì vậy nên bé lại càng yêu quý muội hơn, chờ cho bé chơi chán rồi lại dính cô cô của bé thôi."

Phụ nhân gật đầu, "Đúng vậy, trẻ con đều như thế."

Câu chuyện vừa rồi dần dần chuyển đến câu chuyện khác, cho nên lúng túng vừa rồi cuối cùng cũng được hóa giải.



Đại khái sau khi đi được khoảng sáu dặm về hướng bắc, phụ nhân ôm nữ nhi xuống xe, lấy ra hai văn tiền đưa lộ phí xe, Lục Thành kiên quyết không nhận.

Sau khi tạm biệt phụ nhân, xe lừa tiếp tục đi về hướng bắc.

Không có người ngoài, A Đào lập tức chọt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai, nghiêm giọng khiển trách: "Phải gọi là cô cô, không được phép gọi nương!"

Đừng nghĩ nàng mới bảy tuổi còn nhỏ, thật ra cũng biết vấn đề này có bao nhiêu nghiêm trọng, Từ tỷ tỷ lại không phải là vợ của đại ca.

A Nam nhìn cô cô, lại quay sang nhìn Ngưng Hương, lại nhỏ giọng gọi nương.

Không ngờ tiểu tử này lại ngang bướng như vậy.

Lục Thành lại không nghe thấy lời nhi tử vừa nói, nhíu mày hỏi: "A Nam đã nhớ kỹ chưa?"

A Nam lại cúi đầu chơi đùa với hà bao treo ở trước ngực, giống như là không nghe thấy gì hết.

Ngưng Hương có chút không đành lòng, rủ mắt nói: "A Nam còn nhỏ, bây giờ là lúc bé đang tập nói chuyện, ngẫu nhiên gọi sai cũng không sao, Lục đại ca cũng đừng trách bé." Bởi vì đang lúng túng nên không dám nhìn Lục Thành.

Hai mắt Lục Thành nhìn nàng chăm chú, im lặng không nói gì thêm.



Hắn một chút cũng không tức giận nhi tử của mình, còn ước gì một tiếng nương hôm nay mà nhi tử kêu nàng được trở thành sự thật.

Mặt trời dần dần lên cao, A Đào vừa nằm xuống đã ngủ .

A Nam sau khi xuỵt xuỵt một lần cũng bắt đầu ngáp, để Ngưng Hương ôm ngủ.

Ngưng Hương đang rãnh rỗi liền cúi đầu quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của A Nam, chợt nghe Lục Thành nói: "Nghe nói chân của muội bị phỏng nước nóng, không sao chứ?"

Ngưng Hương giật mình kinh hãi, nghiêng đầu nhìn hắn, "Lục đại ca làm sao biết được?"

Lục Thành cúi đầu nói: "Lúc đi ăn cơm ở trên trấn có nghe người ta nhắc tới , nói là Trương cô nương cố ý bắt nạt người khác, ta thấy muội và cô nương còn lại... bộ dáng cô nương ấy không giống như là dễ khi dễ, liền đoán được người bị phỏng chính là muội."

Ngưng Hương nghe rất nhiều người nói Tố Nguyệt dung mạo xinh đẹp không giống với những cô nương đứng đắn, nhưng nói dáng vẻ nàng không dễ bị bắt nạt , hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng ở trong mắt Lục Thành, chẳng lẽ nàng giống như cô nương dễ bị người khác ăn hiếp vậy sao?

Cảm thấy không có gì đáng buồn cười, Ngưng Hương nói: "Tạm ổn, lúc ấy rất đau, tĩnh dưỡng ba ngày thì đã đỡ hơn rồi."

Lục Thành cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn nàng nói: "Chuyện thị phi bên trong Hầu phủ rất nhiều, muội nên cẩn thận chiếu cố bản thân, gặp chuyện không đúng cũng đừng quá hiền lành, mọi người trong thôn chúng ta tuy hiền hậu chất phát, không bắt nạt người nhưng cũng không thể để người khác khi dễ."

Nói tuy thẳng thắn, nhưng cũng là xuất phát từ tâm ý tốt, Ngưng Hương ngước mắt nhìn hắn, đối diện với ánh mắt chăm chú của hắn thì lại lập tức rũ mắt, gật đầu nói: "Vâng, muội đã biết, cảm phiền Lục đại ca quan tâm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play