Ngô gia là nhà giàu nhất Lưu Tiên trấn, nhà có mấy trăm mẫu ruộng tốt, bay gian cửa hàng, có vườn trái cây trăm mẫu, chi ra trồng cây hạt dẻ và cây táo hồng.
Lục Thành làm việc trong vườn cây táo hồng của Ngô gia cách thôn trấn Đông Lâm khoảng hơn mười dặm, hắn đi mau thì nửa canh giờ có thể đến bên này, còn cưỡi lừa thì nhanh hơn. Hắn biết ăn nói, nhân duyên vô cùng tốt, rất thân thiết với quản sự vườn hạt dẻ là Nghiêm Kính bên cạnh, ngày mai là sinh nhật một tuổi của A Nam. Nghiêm Kính có việc không thể đến Lục gia chúc mừng, liền khuyến khích hắn hôm nay mời khách. Lục Thành đương nhiên đồng ý ngay, hai người tới Nghênh Tiên cư, ở tầng trệt gọi hai món ăn và một bầu rượu, cũng không có xài bao nhiêu tiền.
Nhã gian ở lầu hai mới là nơi ngươi có tiền thích đến.
Ăn xong tính tiền, hai người đi ra ngoài cửa thấy một chiếc xe ngựa ngừng trước cửa còn có nha hoàn đứng bên cạnh bên cạnh dung mạo cực kì xinh đẹp. Lục Thành nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, Nghiêm Kính cũng không phải người háo sắc, hai người vừa đi vừa nói. Đi vài bước, liền nghe nha hoàn sau lưng gọi một câu.
Lục Thành nghe thấy được, nhưng hắn không có để vào trong lòng, bởi vì hắn nhớ kỹ người trong lòng của hắn tên là Từ Hương nhi.
Chỉ là hắn rất nhanh liền dừng lại, nghi ngờ xoay người, đôi mắt hoa đào căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn xe ngựa.
Nàng ở Hầu phủ được gọi là Ngưng Hương, Ngưng Hương này, là nàng sao?
"Chậc chậc, vừa ý nha đầu kia à?" Nghiêm Kính thấy hắn dừng lại còn nhìn chằm chằm vào xe ngựa, cười cười vỗ lên bả vai Lục Thành.
Lục Thành bình tĩnh nói : "Ta xem thử là lão gia nhà ai."
Nghiêm Kính nửa tin nửa không, vừa vặn không vội trở về vườn trái cây ngay nên đứng ở bên cạnh nhìn.
Trong xe ngựa, bởi vì Tố Nguyệt thúc giục, cũng không muốn dọa Ngưng Hương sợ quá rồi hư chuyện, Bùi Cảnh Hàn làm bộ đỡ xong Ngưng Hương sau đó liền lui về ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngưng Hương hắn ôn nhu nhắc nhở: "Coi chừng té."
Ngưng Hương vừa sợ Bùi Cảnh Hàn tiếp tục làm bậy, lại sợ Lục Thành còn chưa đi xa, nhưng mà lúc này không có thời gian cho nàng do dự, xử lý xong quần áo không còn rối, nàng nhanh chóng vén mành xuống xe.
Vì vậy Lục Thành liền nhìn thấy cô nương mà hắn ngày đêm mong nhớ, một tay vịn thành xe một tay vịn tỷ muội đứng bên dưới xe ngựa bước xuống.
Khác hẳn hai lần gặp mặt trước, hôm nay nàng mặc xiêm y bằng tơ lụa, phía trên là chiếc áo màu hồng thêu hoa đào, phía dưới nàng mặc váy dài màu trắng thuần khiết, một đôi chân nhỏ giẫm lên trên ghế xe, đôi giầy trắng thêu sa tanh thanh lịch tinh xảo,làm cho hắn nhìn thấy tim đập tăng nhanh. Nhưng nàng rất nhanh liền đứng ở trên mặt đất, giầy thêu bị làn váy che lấp, Lục Thành lập tức một lần nữa nhìn về phía mặt nàng, không lãng phí một chút thời gian, đã thấy nàng đứng ở sau lưng nha hoàn kia lại bị che khuôn mặt.
Lục Thành nhịn không được muốn đi lên vài bước, nhưng hắn biết rõ nàng nhất định là theo chủ nhân ra ngoài, hắn đường đột đi đến sẽ làm cho nàng thêm phiền toái không cần thiết, cho nên hắn chỉ muốn nàng có thể nhìn đến hắn, hắn liền thỏa mãn.
Nhưng ngay tại lúc hắn khẽ nâng lên chân đi thì trong xe ngựa thò ra thân ảnh của một người nam nhân. Chân của Lục Thành không khống chế được kinh ngạc nhìn xem người mặc bộ cẩm bào màu thiên thanh, nam nhân tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong thong thả bước xuống xe, nhìn hắn hướng về phía hai tỷ muội Ngưng Hương cười nói gì đó, sau đó người trong lòng của hắn, liền đi theo người này đi vào Nghênh Tiên cư, từ đầu đến cuối không hề nhìn về bên này.
Rõ ràng ánh nắng tươi sáng, gió cũng ấm áp, nhưng trái tim của Lục Thành lại giống như là bị ngâm một trận mưa.
Thì ra chủ nhân mà nàng hầu hạ lại là công tử sang quý như thế.
Tình huống bên trong phủ Trấn Viễn Hầu hắn cũng nghe phong thanh, người mới vào vừa rồi có lẽ là thế tử Bùi Cảnh Hàn của Hầu phủ?
Bùi Cảnh Hàn, đối với dân chúng của thái An phủ mà nói, cũng không khác gì so với thái tử trong kinh thành.
Lại nhớ đến lúc khi nàng nói đến chuyện chuộc thân nàng sợ chủ nhân không vui.
Lục Thành cười khổ, nếu hắn là Bùi Cảnh Hàn, hắn cũng sẽ không đồng ý thả nàng đi.
"Vị công tử này hình như chưa bao giờ thấy qua." Người vừa vào hết, Nghiêm Kính nghiêng đầu cùng Lục Thành tán gẫu, nhà hắn vốn ở trên trấn, những nhân vật có mặt mũi ở trên trấn hắn đều gặp quá, "Có lẽ là thân thích nhà ai."
Lục Thành lặng lẽ thở dài, cười nhạt nói: "Mặc kệ hắn là ai, chúng ta đi thôi."
Nghiêm Kính gật gật đầu, hai người sóng vai rời đi.
Trong gian phòng trang nhã trên lầu hai của Nghênh tiên cư, Ngưng Hương ngồi trên ghế ở gần cửa sổ, đôi mắt hạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng khổ sở.
Nàng nhìn thấy hắn, chỉ là thoáng nhìn, vội vã, đuôi mắt quét qua, chỉ nhìn thấy bóng, nhìn thấy hắn đi về hướng xe ngựa, có lẽ hắn đã nghe được lời nói của Tố Nguyệt.
Vậy hiện tại hắn đang suy nghĩ gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT