Mặt trời ngày càng lên cao, trên mặt đất tuyết đọng trong suốt quang, gió nhẹ đưa tới hàn ý, lạnh nhưng tươi mát.

Phía trước chính là Bạch Hà trấn, giao lộ có nam tử mặc áo xanh, dáng người đĩnh bạt, mặt hướng xe lừa bên này đứng chờ, tựa hồ đang đợi người nào.

Lý ma ma nhận ra đó là con thứ ba nhà mình Lý Tiến Bảo, tính trẻ con nổi lên, cố ý trốn đến sau Ngưng Hương ,nhỏ giọng nói: “Ngưng Hương cúi đầu, trong chốc lát đến trước mặt chúng ta dọa hắn nhảy dựng.” Trước kia các nàng đều là ngồi xe la Quách lão tam về nhà, con thứ ba khẳng định không thể tưởng được nàng sẽ ngồi trên xe.

Ngưng Hương không tiếng động mà cười, nghe Lý ma ma, rụt rụt thân mình.

Lục Thành lắc lắc roi, xe lừa đi càng nhanh, nhưng mà khoảng cách gần, thấy rõ nam tử đứng ở giao lộ, Lục Thành trong lòng nổi lên nghi hoặc. Người này mặc lại là một thân xiêm y tơ lụa, Bạch Hà trấn dù giàu có và đông đúc, cũng chỉ là một cái trấn nhỏ thôi, hắn ra tới đón mẫu thân, gì đến nỗi trang điểm như ăn tết vậy?

Đều là nam nhân, Lục Thành thực mau liền minh bạch tâm tư đối phương.

Hắn quay đầu lại xem Ngưng Hương.

Tiểu cô nương đang nghiêng đầu, hắn chỉ nhìn thấy nửa bên khuôn mặt trắng nõn, còn thấy nàng đang nhếch lên khóe miệng.

Hai người hẳn là rất quen thuộc đi? Có lẽ, nhi tử Lý ma ma không phải là một bên tình nguyện?

Không biết vì sao, tâm tình mới vừa rồi còn nhẹ nhàng giờ không còn sót lại chút gì, Lục Thành nhấp nhấp khóe miệng, mà liền ở ngay lúc này, hắn chợt lại cười.

Nhân gia lưỡng tình tương duyệt lại như vậy thì sao, cùng hắn có quan hệ gì đâu?

Con lừa lắc lắc cái đuôi, Lục Thành bị con lừa hấp dẫn, chỉ là đến gần rồi, hắn vẫn là nhịn không được nhìn về phía người đang đứng ven đường, thấy đối phương dung mạo còn tính đoan chính, khuôn mặt hơi đen lộ ra vài phần trẻ con, ngây ngốc mà nhìn phương xa, đối với xe lừa đang đến gần làm như không thấy, Lục Thành lắc đầu, kịp thời ngừng xe lừa.

Lý Tiến Bảo lúc này mới chuyển nhìn hướng xe lừa.



“Ngươi cái tiểu tử ngốc!” Lý ma ma lớn tiếng cười nói, vui tươi hớn hở mà xem nhi tử chính mình ,Từ Ngưng Hương bên cạnh ngẩng đầu nhìn.

“Nương!” Lý Tiến Bảo kinh hỉ vô cùng, hai ba bước chạy đến xe lừa trước, một bên giúp mẫu thân nhận tay nải, một bên kỳ quái hỏi , “Hôm nay như thế nào không ngồi xe Quách lão tam?” Cùng mẫu thân nói chuyện, đôi mắt lại liếc Ngưng Hương vài lần.

“Lý tam ca.” Ngưng Hương cũng đi theo Lý ma ma xuống xe, đứng yên sau cười cùng Lý Tiến Bảo chào hỏi.

Nàng xinh xắn đứng ở chỗ đó, gương mặt trong trắng lộ hồng như đóa hoa hồng mai, Lý Tiến Bảo khẩn trương mà lòng bàn tay đổ mồ hôi, lắp bắp nói: “Ngưng Hương, ngươi, ngươi trông giống như gầy đi?”

Nam nhân Ngưng Hương thường giao tiếp liền chỉ có Bùi Cảnh Hàn, tuy rằng sống quá một đời, nhưng đời trước Ngưng Hương cũng chỉ sống đến mười lăm tuổi, tiểu cô nương chỉ muốn nhọc lòng người trong nhà, rồi lại phải đề phòng Bùi Cảnh Hàn ỷ thế hiếp người, cho nên nàng đối nam nhân bình thường hiểu biết cũng không nhiều. Lúc này Lý Tiến Bảo ánh mắt nhiệt liệt lại đơn giản, không có như Bùi Cảnh Hàn kia đầy dục vọng xâm lược, hơn nữa vì quan hệ với Lý ma ma, nàng đánh coi Lý Tiến Bảo như huynh trưởng , tự nhiên không nhận thấy được Lý Tiến Bảo tâm ý.

“Có sao?” Ngưng Hương không nói việc mình vừa mới mới khỏi bệnh nặng, cười có lệ qua đi.

Lý ma ma đương nhiên hiểu biết nhi tử, Ngưng Hương đẹp như vậy, tiểu tử trẻ tuổi thấy nàng ít có người không động tâm, bất quá xem thế tử đối với Ngưng Hương Tố Nguyệt sủng ái, hiển nhiên là muốn thu dùng, Lý ma ma đối với vấn đề này không thể không quan tâm, liền hy vọng nhi tử đừng hãm quá sâu.

Nàng lôi kéo nhi tử cùng hắn giới thiệu Lục Thành.

Lý Tiến Bảo nhìn xem nam nhân trước mặt một thân áo vải thô lại có dung mạo tuấn lãng cao lớn, nhìn nhìn lại Ngưng Hương, nghĩ đến hai người muốn đơn độc ở chung mười mấy dặm nữa, mày liền nhíu lại, sợ Ngưng Hương bị người khi dễ.

Nhưng Lý ma ma chưa cho nhi tử cơ hội hồ ngôn loạn ngữ, thúc giục Ngưng Hương mau lên xe, “Hảo, chúng ta đi trước, các ngươi cũng tiếp tục lên đường đi, ngày mai buổi chiều lại cùng nhau trở về.” Nàng là lão nhân trong phủ, ngày nghỉ so với nhóm tiểu nha hoàn nhiều một ngày, trước đây hai người chỉ là đồng hành về nhà, hiện tại Ngưng Hương được Tố Nguyệt cho ngày nghỉ, trở về phủ cũng có thể đáp cùng một chiếc xe.

Ngưng Hương gật gật đầu, một lần nữa lên xe lừa, ngồi ổn, nàng hướng hai mẹ con Lý ma ma vẫy vẫy tay.

Lý ma ma nhìn nàng từ ái cười, tiếp tục đứng một lát, mới túm nhi tử đi rồi, không biết bao nhiêu lần nhắc nhở hắn, “Ngưng Hương chưa chắc có thể ra phủ, ngươi nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi, mặc thành như vậy, thật không sợ bị người khác chê cười!” Cũng chỉ Ngưng Hương đơn thuần nhìn không ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play