Vào cuối năm tư Lạc Thiên Dịch học đại học, trên mạng có rất nhiều tin đồn về Cổ Kì.
Vào thời điểm đó, tiểu thuyết của Cổ Kì đã giành được một số giải thưởng và cô phải thường xuyên xuất hiện trước giới truyền thông, vì vậy Cổ Kì muốn khiêm nhường cũng rất khó, thế nên rất nhiều bài viết về Cổ Kì đã được đăng trên mạng.
Cư dân mạng lúc thì nói cô xuất thân từ gia đình cách mạng, lúc lại nói cô xuất thân từ một gia đình giàu sang quyền thế, nói cô có hàng chục, hàng trăm bạn trai, ngày nào cũng phải suy nghĩ xem buổi tối lật thẻ của ai, Lạc Thiên Dịch là một trong số đó.
Lúc đó Lạc Thiên Dịch đang chuẩn bị bảo vệ luận văn, ngày nào cũng bận rộn với việc bảo vệ luận văn trong phòng sách, vì để cậu tốt nghiệp thuận lợi, Cổ Kì cũng chủ động nhường phòng sách để cho cậu có một không gian thoải mái và yên tĩnh.
Ai ngờ trong lúc bận rộn chuẩn bị bảo vệ luận văn người đàn ông này lại còn dành thời gian đọc những chuyện nhảm nhí trên Weibo về Cổ Kì, điều khó tin này làm "cơn điên" của cậu lại bùng phát.
Đêm đó cậu viết hẳn trăm thẻ bài, cứng rắn muốn Cổ Kì lật thẻ.
Cổ Kì khó hiểu: "Em đang làm gì vậy?"
"Thỏa mãn tâm lý tò mò của những cư dân mạng đó, kiếm một trăm bạn trai cho chị."
Cổ Kì kinh ngạc, hơi nhướng mày: "Nếu chị chọn em thật sự kiếm cho chị à?"
Thật ra không cần hỏi Cổ Kì cũng biết cái đó là giả.
Lòng dạ nam vương họ Lạc hẹp hòi đến mức nào cơ chứ? Lần trước khi đi siêu thị cô nhìn anh chàng đẹp trai tóc dài ngập tràn khí chất nghệ sĩ nhiều hơn một chút đã làm cậu không vui, trên đường đi về đã phớt lờ cô.
Hẹp hòi như vậy sao có thể đồng ý tìm đàn ông cho cô chứ.
Lúc ấy em trai học Lạc đang bận làm bữa tối, đeo tạp dề màu xanh lam, dùng dao nhà bếp cắt tỏi trên thớt, uể oải gật đầu: "Đúng vậy, cư dân mạng nói em không xứng với chị, loại chỉ có khuôn mặt như em không xứng với chị."
"Em đang giận à?"
"Không."
"Đừng để ý những cư dân mạng kia, Lạc Thiên Dịch là người đàn ông duy nhất của chị, có nhiều them chị cũng không chịu đựng được, một người là đủ rắc rối rồi."
Lạc Thiên Dịch không nhìn cô, đứng trước quầy bếp cẩn thận rửa sạch những sợi tôm, nói: "Em rắc rối như vậy thật có lỗi với chị gái."
Cổ Kì: "......"
Cũng không biết cậu có giận thật không, Cổ Kì đi đến phòng bếp, ôm eo của cậu từ phía sau dỗ dành: "Xin lỗi, chị sai rồi, em không rắc rối chút nào cả, nhìn đi này, lại còn làm bữa tối cho chị nữa, đi đâu tìm được bạn trai vừa hiểu chuyện vừa siêng năng như em chứ?"
Thấy cậu im lặng, Cổ Kì nghiêng đầu nhìn cậu từ phía sau.
Nhìn nghiêng thì đẹp trai không thua gì bản mẫu phẫu thuật thẩm mỹ, cư dân mạng nào dám không thích một anh chàng đẹp trai như vậy, chỉ có thể nói cư dân mạng bây giờ càng ngày càng thủ đoạn.
Không nhìn ra tâm tình của cậu, Cổ Kì quay mặt cậu lại, hôn bẹp lên gương mặt ấy: "Được chưa? Đừng phát cáu nữa."
Cậu liếc nhìn cô, mím môi nói: "Hôn lần nữa thì em sẽ không giận."
"Bẹp~"
Sau khi hôn xong, cậu mỉm cười, ôm eo Cổ Kì vào lòng, giả vờ uất ức: "Bọn họ đều nói em bị đá, ai cũng đều đang cười nhạo em."
"Ai?"
"Fan của họ Lục kia, chị cũng biết fan nhà anh ta cứ luôn khó chịu em hoài mà."
"Em để ý đến những bình luận đó?"
"Để ý chứ, bọn họ nói em bị chị đá, chị không cảm thấy giống như nguyền rủa à?"
Cổ Kì cảm thấy khó hiểu: "Chị không nghĩ vậy."
Lạc Thiên Dịch buông Cổ Kì ra, bắt đầu chiên tôm he Thanh Đảo, cảm thấy không vui.
"Chị nhìn người đàn ông khác trong siêu thị, khiến người ta muốn tới hỏi WeChat của chị, chị nói chị chỉ nhìn nhiều hơn một tí chứ không có cảm giác gì cả.."
"Này, lôi chuyện cũ ra đúng không?"
Cậu bắt đầu đập trứng, đập lòng đỏ và lòng trắng trứng vào bát sứ, dùng đũa khuấy đều rồi rưới từng chút lên tôm, một mùi thơm bay ra.
Cổ Kì đang nói chuyện với cậu nhưng cậu vẫn luôn im lặng, khuôn mặt tuấn tú u ám.
Cổ Kì không thể nhìn thấy cậu như vậy, cậu buồn cô sẽ đau lòng, vì vậy giọng điệu của cô dịu đi: "Được rồi, đó là nguyền rủa, bọn họ dám nói chị đá Lạc Thiên Dịch chính là tội ác tày trời."
Mắt hạnh nhân của em trai nào đó nhướng lên, liếc nhìn cô một cái, nói: "Chị sẽ bảo vệ em chứ?"
"Sẽ."
Cậu vẫn nhìn cô bằng ánh mắt bình thản.
Cổ Kì thề: "Có thể lên núi đao xuống biển lửa, ai bảo cục cưng của chị là Lạc Thiên Dịch chứ?"
Cậu cúi đầu cười, dùng chiếc đũa dài gắp tôm chiên vào trong đ ĩa, nói: "Nhớ kỹ lời chị nói, nếu dám lừa em, ngày mai em sẽ khiến chị không thể xuống giường."
Cổ Kì sợ hãi một lúc, cô lùi lại hai bước, đi thẳng ra khỏi bếp.
Cô đúng là chị gái, bình thường cậu cũng rất ngoan ngoãn, thế nhưng mỗi lần lên cơn quả thật có thể hành hạ người ta đến chết, ai bảo người này nhỏ hơn cô bốn tuổi nhưng sinh lực lại rất dồi dào.
"Chị đói bụng, nhanh lên." Cổ Kì không nói một lời rời đi.
Nhìn bóng lưng vội vàng của cô, Lạc Thiên Dịch cười như một tên lưu manh: "Được rồi chị gái."
Sau bữa tối, hai người ngồi trên sô pha ăn trái cây, Lạc Thiên Dịch đặt những tấm "thẻ thị tẩm" đó trước mặt Cổ Kì, hỏi cô tối nay lật cái nào.
Cổ Kì không biết cậu muốn bày trò gì nhưng vẫn phải chọn một cái "tổng giám đốc bá đạo " nói: "Chị lật thẻ bài rồi, tổng giám đốc bá đạo tự đến phòng chị hay chị phải đi tìm người đó?"
Lạc Thiên Dịch nhìn tấm thẻ, dùng một góc tấm thẻ gãi sống mũi, cười nói: "Chọn tổng giám đốc bá đạo? Chị chắc chứ?"
"Không được chọn?" Cổ Kì ăn dưa hấu.
Lạc Thiên Dịch lắc đầu: "Không, chỉ cần chị của em thích là được."
Cậu cất những thẻ khác vào ngăn kéo rồi đứng dậy đi vào phòng.
"Chị chờ em một chút." Cậu nói.
Cổ Kì gật đầu, tiếp tục ăn dưa.
Nửa tiếng sau, Lạc Thiên Dịch đi ra, ồ không, là tổng giám đốc Lạc bước ra khỏi phòng.
Cậu mặc một bộ vest đen được cắt may cẩn thận, đôi chân dài, áo sơ mi trắng, cà vạt của quý ông, đeo đồng hồ vàng, để trông giống tổng giám đốc hơn cậu còn chải ngược tóc ra sau và xịt keo tạo kiểu tóc, bên trên sống mũi cao là một đôi kính gọng vàng.
Đôi giày da dưới chân đen như mực bóng loáng, mỗi bước đi đều tràn đầy khí tràng, trên người toát ra khí chất lạnh lùng mà chỉ có một tổng giám đốc bá đạo mới có.
Vỏ dưa hấu trong tay Cổ Kì rơi xuống đất, cô đang định nói thì tổng giám đốc Lạc đã nắm lấy cổ tay cô, đặt đầu gối vào bên hông cô rồi ấn xuống, đôi tay mạnh mẽ của cậu ôm lấy tay cô, nắm chặt lại rồi đặt vào trên đầu cô, cậu đẩy cô nằm xuống trên ghế sô pha.
"Chồng đi làm về, hôn em một cái được không?" cậu nói.
Cổ Kì nằm trên sô pha, hai tay bị cậu giữ lại, vừa định nói cậu đã cúi đầu chặn miệng cô lại, đầu lưỡi mềm mại tách đôi môi đỏ mọng của cô ra, trực tiếp tiến vào trong miệng cô, quấn quýt cùng đầu lưỡi của cô.
Cậu vừa ăn dưa hấu xong, Cổ Kì vẫn có thể cảm nhận được vị ngọt của dưa, mùi vị thật tuyệt vời.
Khi Cổ Kì gần như bị nụ hôn làm cho ngạt thở, cậu li3m vành tai cô, mập mờ: "Bà xã nấu cơm tối cho anh chưa?"
Cổ Kì thẳng thắn trả lời: "Chưa."
Cậu gặm c ắn vành tai cô, khẽ cười: "Không sao, anh ăn em trước là được."
Nói xong, cậu lật người cô lại như cá rán muối, sau đó lột s@ch quần áo của cô, ôm lấy cô từ phía sau.
Sự thật đã chứng minh rằng tổng giám đốc bá đạo quả nhiên bá đạo, một lời không hợp lập tức lái xe*, còn không thèm thương lượng với người ta một câu.
*Lái xe (开车) ý chỉ những thứ 18 +
Vào lúc 11:10 tối, Cổ Kì dùng tài khoản Weibo của mình để đăng một bài viết, cô đăng ảnh tổng giám đốc Lạc mặc vest lên tài khoản Weibo của mình.
Bài đăng: Đừng hỏi, bị là ép buộc, em ấy cứ bắt tôi đăng ảnh của em ấy lên.
[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
[Hình ảnh][Ảnh chụp chung][Hình ảnh]
[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
Đủ chín tấm ảnh, ở giữa là ảnh hai người chụp chung, trong ảnh chụp chung họ đang ngồi cùng nhau trên ghế sô pha, cô ngồi trên đùi cậu, cậu ngồi sau lưng cô, chống cằm tựa vào vai cô và hôn lên gò má trắng nõn của cô.
Trong bức ảnh chụp đã không còn thấy tăm hơi chiếc áo vest của Lạc Thiên Dịch, chiếc áo sơ mi trắng của cậu không cài cúc, vài sợi tóc đen xõa xuống, trông cậu rất đẹp trai, sạch sẽ và tươi tắn.
Trong 8 bức ảnh không phải ảnh chụp chung, em trai họ Lạc xuất hiện với thân phận "tổng giám đốc bá đạo", cậu là một quý ông trong bộ vest cùng với cà vạt được thắt tỉ mỉ.
Cổ Kì cảm thấy khuôn mặt của cậu quá mức mê hoặc, cái gì mà tổng giám đốc cấm dục chứ? Rõ ràng một tiếng trước cậu còn đắm chìm trong tình d*c.
Cổ Kì đăng Weibo không lâu thì những người mê sách của cô lần lượt để lại bình luận, trong đó có nhiều bình luận khiến người ta dở khóc dở cười.
——Khoe khoang tình cảm, chết nhanh đi!
——Nửa đêm sao còn ngược đãi chó!
——Trời ơi, Lạc Lạc chưa chết! Cậu ấy còn sống!
——Mừng người mất tích trở về, không ngờ fan chân chính của Lạc Lạc lại đến Weibo của Cổ Kì để gặp anh ấy...
——Cậu ấy khăng khăng muốn đăng thì chị đăng liền? Ngài Cổ Kì, xin hãy chú ý đến địa vị gia đình!
—— Chị gái hãy hứa mãi mãi ở bên Lạc Thiên Dịch!
Cổ Kì không hay đọc bình luận cho lắm nhưng Lạc Thiên Dịch lại rất thích, vừa xem vừa cười.
Hỏi cậu cười cái gì thì cậu lại không nói.
Sáng hôm sau, Cổ Kì tỉnh dậy trong vòng tay cậu, cô không có việc gì làm, mở điện thoại di động cậu để bên cạnh giường lên, đăng nhập tài khoản Weibo phụ của cậu mới phát hiện người nào đó dùng acc phụ gửi ảnh chụp chung thân mật của hai người riêng cho ngôi sao lớn Lục Nhạc Thánh.
Nội dung tin nhắn riêng như sau——
Cục cưng của chị gái Cổ: [Ảnh chụp chung]
Cục cưng của chị gái Cổ: Thấy sảng khoái không? Chị ấy, của tôi.
Lục Nhạc Thánh:?