Vào học kỳ nghiên cứu thứ hai của Lạc Thiên Dịch, cậu sẽ cùng các anh chị em của mình đến một vùng núi hẻo lánh để thực hiện một thí nghiệm tâm lý, đối tượng là trẻ em vùng núi.
Đêm trước ngày đi, cậu thu dọn hành lý, mở vali đặt dưới sàn phòng chọn vài bộ quần áo "giản dị" trong tủ.
Đã hơn một lần Lạc Thiên Dịch bị giảng viên hướng dẫn của mình phê bình, nói cậu mặc quần áo quá đẹp trai, trông không giống người nghiên cứu khoa học mà như đến để tán gái vậy, đương nhiên những lời này của giảng viên hướng dẫn chỉ là nửa đùa nửa thật, ngoài mặt Lạc Thiên Dịch lắng nghe lời khuyên răn nhưng cậu chưa bao giờ thay đổi phong cách ăn mặc trước đây của mình.
Tuy nhiên lần này lên núi cậu phải "giản dị", giảng viên hướng dẫn một lần nữa nhấn mạnh cậu nên giữ dáng vẻ khiêm tốn, không được lên núi với vẻ ngoài "cao giàu đẹp" kẻo gây tâm lý khó chịu cho người nghèo ở nông thôn.
Cậu đã cố gắng hết sức chọn ra một vài quần áo cũ nhưng lại phát hiện dù là quần áo cũ cũng đều hợp thời trang, cậu rất khó tìm được những bộ quần áo "bình thường" hơn một chút.
"Chị vợ ơi, chị thấy em mặc áo phông với quần dài này lên núi có rêu rao quá không?"
Cậu ra khỏi phòng để đồ, mở quần áo ra ướm lên người cho Cổ Kì nhìn.
Cổ Kì đang đắp mặt nạ ngồi trên ghế sô pha trong phòng đọc sách, khuôn mặt xinh đẹp lúc này tái nhợt, chỉ có đôi môi không bị mặt nạ chê vẫn còn đỏ tươi mềm mại, làm Lạc Thiên Dịch muốn tiến lên hôn một cái.
"Có rêu rao hay không không phải do quần áo mà do ngoại hình và khí chất của em kìa."
"..."
"Có mặc bao tải thì với cái mặt trắng trẻo xinh đẹp của kia em cũng vậy thôi."
Lạc Thiên Dịch ngạc nhiên, cậu nhìn chằm chằm vào Cổ Kì với đôi mắt không thể tin được, nói: "Ai trắng trẻo xinh đẹp?"
"...là chị." Cổ Kì nói.
Lạc Thiên Dịch gật đầu: "Ồ."
Cậu ngồi xổm bên cạnh vali bắt đầu gấp quần áo, Cổ Kì đi tới ném một túi thuốc dự phòng vào vali của cậu.
Hai ngày nay Lạc Thiên Dịch bị đau họng, giọng nói của cậu khàn khàn, cậu không quan tâm đ ến bản thân nhưng Cổ Kì quan tâm, vậy nên cô đã đến tiệm thuốc mua thuốc đau họng cho cậu, lại nhớ tới chuyện cậu sẽ lên núi, cũng không biết chỗ đó có dễ mua thuốc hay không nên đã mua tất cả các loại thuốc cần thiết khác như thuốc cảm, thuốc chống viêm, thuốc giảm đau,...
Nhìn túi thuốc lớn, Lạc Thiên Dịch nhếch mép cười: "Chị Cổ Kì đối xử với em thật tốt."
Cổ Kì cũng mỉm cười, nụ cười này làm mặt nạ xuất hiện vài nếp nhăn.
Cậu lấy đồ trong vali ra, định "quy hoạch" lại không gian của vali, nhưng khi cậu dọn ra một đống đồ thì một cuốn sổ nhỏ màu nâu đỏ rơi ra.
Đó là sổ hộ khẩu của cậu.
Cổ Kì đã nhìn thấy cuốn sổ hộ khẩu đó hơn một lần, lần trước còn mang theo trong cặp, đi đâu cũng mang theo, thật khiến người ta khó hiểu.
"Em mang sổ hộ khẩu theo làm gì vậy?"
Lạc Thiên Dịch dọn đồ sang một bên, thản nhiên nói: "Chị không biết sao?"
"Không biết."
"Thuận tiện cho chị kết hôn với em bất cứ lúc nào."
Cổ Kì: "......"
Đây là lần đầu tiên Cổ Kì thấy chuyện lạ vì tiện kết hôn bất cứ lúc nào cho nên đem sổ hộ khẩu theo bên người mọi lúc.
"Ai nói với em kết hôn bất cứ lúc nào?" Cổ Kì hỏi.
Cậu cất quần áo đã gấp vào vali, ngước đôi mắt hạnh nhân lên, nghiêm túc nói: "Chị nói."
"Ồ, lúc nào?"
"Hai tuần trước, khi chúng ta l@m tình."
"..."
Dù sao Cổ Kì cũng không nhớ, hơn nữa những lời yêu thương nói ra trong trạng thái đó đều là giả dối, sao mà tin nổi thế?
"Em mang theo được hai tuần rồi, chị ơi, khi nào chúng ta đi đăng ký?"
"Không thể nào ép buộc được nhỉ?"
Lạc Thiên Dịch cười nhẹ và nói: "Em có nói gì đâu, chỉ mang sổ hộ khẩu theo mọi lúc thôi."
"..."
"Không sao cả, chờ chị muốn kết hôn thì đi."
Thu dọn hành lý xong, Lạc Thiên Dịch lấy quần áo đi tắm.
Lạc Thiên Dịch ở trong phòng tắm một lúc lâu, khi cậu đi ra lần nữa, Cổ Kì đã nằm trên giường sắp ngủ thiếp đi.
Cậu cẩn thận bước lên giường, vén một góc chăn, ngồi lên giường, sau đó cởi chiếc khăn tắm quanh eo ném xuống giường, nằm ngủ cạnh Cổ Kì nhưng lại cảm thấy không gần gũi lắm nên lại nhích đến gần cô, mãi đến khi da thịt nóng bỏng của cậu dán lên chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng manh của cô.
Một lúc sau cậu trùm chăn lên đầu, ôm chị vợ của mình dưới chăn, hành động này trực tiếp đánh thức Cổ Kì.
Cổ Kì nhéo tai cậu, vặn thật mạnh và hỏi: "Em đang làm gì vậy hả?"
"Ngày mai em đi rồi, trước khi đi em muốn sạc pin."
Giọng cậu nh ỏ nhẹ như thể từ trong chăn truyền ra, vừa buồn cười vừa đáng thương đồng thời cũng đánh thức d*c vọng của Cổ Kì.
Cổ Kì trở mình áp sát vào người cậu mới phát hiện cậu không mặc gì.
Hì, thế này thì tiện rồi.
"Có phải muốn ăn đòn không hả?" Cổ Kì nhướng mày, một tay dọc theo bộ ng ực cường tráng trượt lên yết hầu của cậu, nhéo cổ họng cậu.
Lạc Thiên Dịch ôm eo mảnh mai của cô bằng cả hai tay, cậu nằm thẳng trên giường với nụ cười rạng rỡ.
"Muốn nha, chị tới trừng phạt em hả?"
Nương theo âm thanh cậu nói chuyện, yết hầu cứ nhấp nhô lên xuống cù vào lòng bàn tay Cổ Kì.
Nhìn chàng đẹp trai trước mặt, Cổ Kì cười nhạt: "Được, như em mong muốn."
Đêm đó, hai người "chơi" đến nửa đêm.
——
Lạc Thiên Dịch lên máy bay lúc mười giờ sáng, Cổ Kì thức dậy lúc tám giờ sáng.
Cô ra ngoài đi dạo trước, mua bữa sáng, khi quay lại, Lạc Thiên Dịch đang đứng giữa phòng khách trong chiếc quần dài màu trắng, trên ngực trần có hai "quả dâu tây", dáng vẻ như vừa mới ngủ dậy.
"Chị đi đâu vậy? Vừa nãy không tìm thấy chị."
Cậu vừa đi vừa ngáp dài, lười biếng vò tóc bằng tay phải.
Cổ Kì cầm túi đồ ăn sáng lên và nói: "Mua đồ ăn sáng cho cục cưng của chị."
Tiến lại gần Cổ Kì, cậu cúi xuống hôn lên mặt cô rồi ôm Cổ Kì vào lòng: "Vợ tốt với em quá."
Cổ Kì mỉm cười.
"Ăn hay không?"
"Đương nhiên là ăn rồi."
Sau khi nhận bữa sáng, Lạc Thiên Dịch dắt Cổ Kì ngồi trên ghế sô pha, đặt tay lên vai cô, cúi đầu quan sát sắc mặt cô.
"Chị ngủ không đủ giấc rồi nè, dưới mắt có cả quầng thâm rồi, ăn sáng xong thì ngủ bù đi, em hứa sẽ không quấy rầy chị."
"Ngủ gì mà ngủ, lát nữa đưa em ra sân bay."
"Chị muốn tiễn em?"
"Nếu không thì sao? Chị dậy sớm như vậy làm gì?"
Lạc Thiên Dịch nhìn Cổ Kì, giương khóe môi cười, rốt cuộc không kìm được, cậu hôn lên khuôn mặt trắng nõn và thanh tú của cô.
"Chị thật tốt."
Cổ Kì bị cậu chọc cười: "Mau ăn đi."
"Ừm, em đi rửa mặt trước."
"Nhanh lên."
"Tuân lệnh."
Sau khi hai người ăn sáng xong, Lạc Thiên Dịch lấy hành lý và cùng Cổ Kì đến sân bay.
Bọn họ đến hơi sớm, giảng viên hướng dẫn và anh chị khóa trên của Lạc Thiên Dịch còn chưa tới, nói bị tắc đường nên hai người cùng nhau ngồi trên ghế kim loại chờ đợi.
Cổ Kì cảm thấy buồn chán nên đã mở Weibo.
Lạc Thiên Dịch vòng qua cổ Cổ Kì để cô dựa vào mình, vừa ngửi mùi hương trên mái tóc xinh đẹp của cô vừa xem Weibo của cô.
Cậu thích khoảng thời gian nhàn rỗi bên nhau như thế này, cô ở trong lòng cậu, lặng lẽ không đi đâu, điều này khiến cậu nhớ đến những từ đẹp như "thiên hoang địa lão", "thiên trường địa cửu", "bách niên giai lão".
*Thiên hoang địa lão (地老天荒) Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại
**Thiên trường địa cửu (天长地久): có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất
***Bách niên giai lão (白头偕老): cùng sống với nhau đến trăm tuổi, đến lúc già.
"Chị vợ."
"Hửm?"
"Xa nhau đến ngày thứ mấy thì chị sẽ nhớ em?"
"Chắc là ngày thứ ba."
"Tại sao?"
"Sau khi chán đồ ăn ngoài thì nhất định sẽ nhớ tới em nha."
Lạc Thiên Dịch dở khóc dở cười.
"Ngày đầu tiên em đã nhớ chị." Cậu nói.
Cổ Kì: "Tại sao?"
"Bởi vì em yêu chị và chị cũng yêu em."
"Ai nói thế?"
"Tối qua, chị quên rồi à?"
Cổ Kì: "......"
Cô phát hiện ra mình có vấn đề, lúc ở trên giường với cậu luôn nói nhiều lời không thích hợp.
"Ồ, chị quên mất."
Lạc Thiên Dịch bĩu môi, giọng nói đầy bất mãn: "Chị toàn bắt nạt em."
Này, đêm qua ai bắt ai nạt hả? Cổ Kì nghĩ thầm, nhưng ngoài miệng lại nói: "Chỉ bắt nạt em thôi, thế nào hả?"
Lạc Thiên Dịch sững sờ đến mức không nói nên lời, cậu nhìn chằm chằm Cổ Kì với ánh mắt "Tôi không vui" và phàn nàn: "Đồ dối trá, hại em ngày nào cũng phải đem sổ hộ khẩu."
"Phốc—"
Cổ Kì bật cười thành tiếng và nhìn cậu một lần nữa, chỉ cảm thấy cậu thật dễ thương.
"Nhẹ thôi, cũng không nặng."
"Điểm ấn tượng của chị hôm nay đã bị trừ hết rồi, đồ chị gái xấu xa."
"Thích trừ thì trừ đi."
Mười phút sau, anh chị khóa trên của Lạc Thiên Dịch đến sân bay, Cổ Kì không gặp họ vì sợ rắc rối nên rời sân bay trước.
Cổ Kì trở lại bãi đậu xe và lên xe, Lạc Thiên Dịch gửi hai tin nhắn.
——Chuẩn bị lên máy bay, vợ lái xe cẩn thận.
——Đi đây, vợ, em yêu chị.