Lạc Thiên Dịch vừa gửi tin nhắn không lâu thì Cổ Kì đã trả lời.

Cổ Kì: Hâm mộ?

Lạc Thiên Dịch: Ừm, nếu chị đối xử tốt với em hơn xíu thì em cũng không cần phải hâm mộ người khác.

Cổ Kì: Chị đối xử với em không tốt?

Lạc Thiên Dịch: Tốt chỗ nào?

Cổ Kì: Ngẩng đầu.

Lạc Thiên Dịch:?

Cổ Kì: Ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lạc Thiên Dịch sững sờ ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước, sau đó cậu nhìn thấy Cổ Kì.

Cổ Kì đứng trong đám đông, một tay cầm hộp quà, một tay cầm điện thoại di động mỉm cười nhìn cậu, nụ cười đẹp hơn cả phong cảnh đẹp nhất thế gian.

"Lạc đại ca, chị dâu ở đối diện kìa." Thương Chí Trạch bên cạnh hơi kích động: "Mẹ kiếp, là sinh nhật của mày à?"

Lạc Thiên Dịch: "..."

Hình như vậy...

Không để Cổ Kì đợi lâu, Lạc Thiên Dịch xuyên qua đám đông đi đến chỗ Cổ Kì.

"Sao chị lại ở đây?"

Cậu nhìn khuôn mặt cô, lúc này trái tim và ánh mắt cậu đều hướng về cô.

Quần chúng xung quanh rất tinh ý, mọi người nhanh chóng dán mắt vào hai người họ.

Cổ Kì trao hộp quà cho cậu và nói: "Tặng em".

Lạc Thiên Dịch bối rối, cậu nhận lấy hộp quà rồi mở ra, một chùm chìa khóa ô tô được đặt trên mớ giấy màu, logo của chìa khóa ô tô là Lamborghini.

Cổ Kì nhướng mày: "Còn hâm mộ người khác nữa không? Hả?"

Lạc Thiên Dịch mím môi, trong mắt đầy ý cười.

"Lạc Thiên Dịch mười chín tuổi rồi, sinh nhật mười chín vui vẻ." Cổ Kì nhịn cười nói tiếp.

Một giây sau, Lạc Thiên Dịch ôm eo Cổ Kì, bế cô lên xoay một vòng.

"Cảm ơn chị, có chị rồi sao em phải hâm mộ người khác chứ."

Cậu đang cười, một nụ cười trong veo bất chấp mọi người xung quanh, ngực cậu đang rung lên.

Cổ Kì cảm thấy mình giống như một con búp bê, hai chân cách mặt đất, buộc phải xoay quanh, cô cảm thấy mình chưa bao giờ bất lực như vậy.

Xung quanh lập tức vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, mọi người vây quanh với ánh mắt ghen tị và hâm mộ.

Đêm đó, ảnh Lạc Thiên Dịch và chiếc xe sang Lamborghini đứng đầu diễn đàn trong trường, độ hot trong diễn đàn không ngừng tăng dẫn đến vô số bạn học gõ phím bình luận.

——Nam thần cùng xe sang, đáng hâm mộ.

—— Đẹp trai thật tốt, tui cũng muốn có phú bà bao nuôi.

——Đây có tính là khoe của không?

——Cậu ấy là Lạc Thiên Dịch của Viện khoa học à? Không phải có tin đồn cậu ấy được một đạo diễn nào đó nhìn trúng, sắp đóng vai Ôn Tốn trong "Giấc mơ về những tòa nhà cổ" hả?

——Cậu ta đóng vai Ôn Tốn? Đùa à, Ôn Tốn là một chàng trai trong sáng, tốt đẹp, tỏa nắng như ánh mặt trời có được không hả! Là ánh trăng sáng trong lòng rất nhiều người mê sách, cái loại nam sinh cao ngạo thích khoe ân ái thế này thì bỏ đi! Thân*!

*栓Q /shuān Q/: Cảm ơn. Nhưng ngữ cảnh trong câu này là câu chửi, mình thấy dùng từ thân sẽ hợp lý hơn tại chửi nhau mình cũng hay dùng từ "Thân" ở cuối câu. Nếu thấy không ổn thì mọi người có thể góp ý để mình sửa nha

——Sao lại cảm giác giọng điệu của vài người trong này nghe như đang ganh tị thế nhỉ?

Cùng lúc đó, Lạc Thiên Dịch đã đưa Cổ Kì đi hóng mát trong thành phố trên chiếc Lamborghini. Truyện Điền Văn

Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, đèn đường sáng trưng kéo dài đến cuối con đường, Lạc Thiên Dịch xoay vô lăng để cảm nhận cảm giác và sự thoải mái của chiếc xe mới.

Quả nhiên là xe sang trị giá vài tỷ, lái rất thoải mái, đi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

"Em có thích nó không?" Cổ Kì hỏi.

Cô đang ngồi trên ghế phụ, khuỷu tay đặt trên bậu cửa sổ, điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay, mùi nicotin tràn ngập trong xe.

Lạc Thiên Dịch điều khiển tay lái, khẽ cười: "Thích, nhưng sau này chị đừng tiêu tiền như thế nữa, đối với em xe chỉ là phương tiện thay cho việc đi bộ thôi, chiếc Porsche kia cũng được rồi."

"Chiếc xe kia chị mua từ ba năm trước rồi."

"Không sao cả, xe chỉ là phương tiện đi lại, có thể dùng là được."

Cổ Kì quay sang nhìn cậu rồi nói đùa: "Em trai đang giúp chị đây tiết kiệm tiền?"

Lạc Thiên Dịch đưa tay ra nắm lấy tay cô.

"Đúng vậy, miễn cho người khác tưởng rằng em ở cùng chị chỉ vì tiền."

"Vậy em muốn cái gì?"

Lạc Thiên Dịch mỉm cười: "Nói thật nhé, dẫu chị nghèo rách mồng tơi thì em vẫn yêu chị."

Cổ Kì cũng cười.

Lúc về đổi thành Cổ Kì lái xe, Lạc Thiên Dịch ngồi ở ghế phụ với một gói thịt bò khô trên tay, cậu vừa nhai miếng thịt bò khô vừa trò chuyện với Cổ Kì.

"Sách mới của chị được bao nhiêu chữ rồi?"

"Mười vạn thôi."

"Cho em đọc trước được không?"

"Không."

Lạc Thiên Dịch rất ngạc nhiên, cậu không ngờ Cổ Kì sẽ từ chối, dù sao thì bây giờ cậu là bạn trai của cô, không phải là anh A anh B gì đó, quan hệ của hai người thân mật như vậy sao không cho cậu chút quyền hạn đặc biệt gì cả?

Biết thế tối qua không cho cô ngủ.

"Em có thể sửa giúp chị." Cậu nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi.

Cổ Kì từ chối: "Không cần."

Thế là có người nào đó ấm ức: "Hôm nay là sinh nhật em mà."

Cổ Kì: "......"

Người được chúc mừng sinh nhật là lớn nhất, cậu nói cái gì thì là cái đó, Cổ Kì tự khuyên bảo chính mình chỉ chiều cậu một ngày hôm nay.

Cổ Kì lái xe đến một khu dân cư gần trường đại học A. Môi trường của khu dân cư đó không tệ, gần đó có phố ăn vặt và lối vào tàu điện ngầm nên cuộc sống rất thuận tiện.

Ban đầu Lạc Thiên Dịch cảm thấy rất khó hiểu, không biết tại sao Cổ Kì lại đưa mình đến đây, mãi đến khi Cổ Kì dùng chìa khóa mở cửa một căn hộ và kéo cậu vào tham quan căn hộ tinh xảo này thì cậu mới nhận ra ý đồ của Cổ Kì.

"Em thích nơi này không? Tặng cho em." Cổ Kì vén rèm cửa, đứng bên cạnh cửa sổ sát trần thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Lạc Thiên Dịch: "..."

"Không phải nói bạn cùng phòng ngáy ngủ nói mớ ảnh hưởng giấc ngủ của em sao? Căn hộ này rất thích hợp với em, mấu chốt là nó gần trường học."

Lạc Thiên Dịch: "..."

"Sao vậy?"

Thấy cậu im lặng, Cổ Kì quay sang nhìn.

Lạc Thiên Dịch đi tới ôm Cổ Kì: "Chị không muốn sống với em hả?"

"Hửm?"

"Đừng mua cho em, em không cần, chị ở đâu thì em ở đó."

"Chỗ đó cách xa trường học."

"Nửa tiếng đi xe mà thôi, không xa lắm."

Cổ Kì còn chưa kịp nói chuyện, Lạc Thiên Dịch đã mạnh mẽ kéo Cổ Kì đi: "Đừng xem, em không thích nơi này chút nào."

Cậu thực sự không thích những nơi không có mùi hương của cô.

Bị cậu dẫn đi, Cổ Kì hơi bất đắc dĩ: "Không phải muốn chị đối tốt với em sao?"

"Thứ em muốn không phải là cái này."

"Vậy là cái gì?"

Lạc Thiên Dịch dừng bước, cậu quay lại nhìn cô, lưng tựa vào cửa căn hộ, lúc này họ vẫn đang ở trong căn hộ.

Căn hộ đã được sửa sang lại hoàn toàn, không có đồ đạc gì, toàn bộ căn nhà trống rỗng và sáng sủa, trong không khí thoang thoảng mùi sơn tường.

Một tay Lạc Thiên Dịch ôm eo Cổ Kì, để cơ thể cô áp sát vào mình, cậu cúi đầu thì thầm vào tai cô: "Chị, chị không biết đối xử tốt với em thế nào sao?"

Hai người họ đột nhiên dính vào nhau, bầu không khí nhanh chóng trở nên mập mờ.

Cổ Kì mỉm cười, đưa tay câu cổ cậu: "Nói cho chị biết em muốn chị làm gì em?"

Hôn lên cổ cô, Lạc Thiên Dịch dùng mũi ngửi sau tai cô, sau đó cúi đầu ngửi mùi bên trong quần áo của cô.

Mỗi lần ngửi thấy cơ thể cô cậu lại phấn khích, trái tim và cơ thể trở nên ngứa ngáy.

"Muốn chị gửi nhiều tin nhắn hơn mỗi ngày." Cậu nói.

"Ừm, ưm."

Cổ Kì đồng ý, như thể đồng ý nhưng cũng như thể không đồng ý.

"Sau khi nhận được tin nhắn của em phải trả lời ngay khi nhìn thấy." Cậu lại nói.

"Ồ."

"Xa nhau thì phải gọi hằng ngày."

"Tiếp tục."

Cậu cọ bụng vào người cô, cười nói: "Giao lưu nhiều hơn đi."

Cổ Kì nhướng mày: "Giao lưu cái gì nhiều hơn?"

Dán lên trán cô, Lạc Thiên Dịch khẽ cười: "Chị nói xem?"

Không trêu nổi nam sinh mười chín tuổi, dường như tinh lực của cậu luôn dồi dào, thể lực cũng không bao giờ cạn kiệt.

Đêm hôm đó, hai người trở về nhà, giao lưu từ cửa đến sô pha, từ sô pha đến phòng tắm, từ phòng tắm đến giường, sinh nhật mười chín tuổi của ai đó kết thúc trong sự giao lưu sung sướng cực độ.

——

Vào tháng 1, sinh viên đại học A bắt đầu kỳ thi cuối kỳ.

Mãi đến khi sắp thi Lạc Thiên Dịch mới nhận ra mình chưa học trực tuyến, không chỉ cậu mà các nam sinh khác trong ký túc xá cũng quên chuyện mấy khóa học này.

Vì sắp đến kỳ thi nên các bạn sinh viên cần chuẩn bị cho kỳ thi, nghe nói các giảng viên đại học A ra đề rất bi3n thái, gây khó khăn, tra tấn đủ đường cho nhóm sinh viên top đầu này, nếu sinh viên không ôn bài tốt thì sẽ nghênh đón cuộc sống khốn khổ.

Ngay cả Lạc Thiên Dịch, người có trí nhớ siêu khủng cũng phải thành thật ôn bài, kết quả là không có thời gian học trực tuyến.

Nam vương họ Lạc bất lực đành hướng đến Cổ Kì.

"Chị ơi, giúp em học trực tuyến nhé?"

Cổ Kì đang viết tiểu thuyết trong phòng làm việc, bạn học Lạc ở phía sau ân cần bóp vai đấm lưng: "Chị không muốn thấy em rớt môn đâu đúng không?"

Cổ Kì ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn, mặt không chút thay đổi nói: "Không, chị muốn thấy."

Cô muốn thấy cậu rớt môn, vô cùng mong chờ.

Lạc Thiên Dịch ôm cô từ phía sau, tiếp tục làm nũng: "Không phải chị nói muốn đối xử tốt với em sao? Chị cũng không muốn thấy em thức khuya học bài đâu đúng không?"

"Tốt nhất là em nên tự học mới đúng, phải học cách tự làm việc của mình."

"..."

Lạc Thiên Dịch quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh đi.

Vậy nên cậu muốn giữ người bạn gái tàn nhẫn này đến tết luôn thật hả?

___________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Toi sẽ viết về phần của đoàn làm phim.

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, toi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play