Đến đại học A, đậu xe.
Cổ Kì đi đến tòa nhà giảng dạy, tìm thấy phòng học tương ứng, vẫn còn sớm, sinh viên chưa đến lớp, toàn bộ giảng đường đều trống rỗng.
Tìm một chỗ ở phía sau ngồi xuống, mở laptop lên, Cổ Kì vừa uống cà phê vừa sáng tác "Trực giác của Maddy".
Thật ra cô hôm nay cô cũng không mong có thể viết được gì, mở laptop và hai cuốn sách ra chỉ để bản thân hòa nhập hơn với môi trường lớp học ở trường đại học.
Cũng không lâu lắm đã có sinh viên lần lượt vào lớp.
Cổ Kì có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, cô không quan tâm, vẫn chậm rãi uống latte, nhìn về hướng cửa chính của lớp học, nhìn chằm chằm mỗi người bước vào lớp.
Còn mười phút trước giờ học.
Thời gian càng đến gần, ngày càng có nhiều sinh viên trong lớp, có ba hoặc bốn nam sinh ngồi cạnh Cổ Kì. Ban đầu họ không chú ý đến Cổ Kì, cười đùa vui vẻ mãi đến khi nhìn thấy cô thì lập tức trở nên yên tĩnh dè dặt.
Lạc Thiên Dịch và mấy người Thương Chí Trạch đến lớp học, lúc này lớp học đã chật kín người, một mảnh đen kịt.
Hôm nay Lạc Thiên Dịch mặc một chiếc áo len đen rất đẹp. Kiểu áo len rất sang trọng và đẹp trai, rất vừa vặn với cậu. Áo len có khóa kéo ở cổ, cậu kéo khóa lên để cổ áo che nửa gương mặt, chỉ lộ ra sống mũi và đôi mắt hạnh nhân đẹp đẽ.
Cậu đi sau Kha Tào và vài người khác, dù có bị che bởi một vài nam sinh cũng không thể ngăn được vẻ đẹp trai của cậu ấy, rất nhiều nữ sinh trong lớp đang nhìn cậu.
Lạc Thiên Dịch không thấy Cổ Kì, cậu và Thương Chí Trạch tìm một chỗ ngồi xuống, ngay hàng ghế thứ bảy trước Cổ Kì.
Không lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên, giảng viên bước vào lớp.
"Chào mừng mọi người lại đến học tư tưởng Mác – Lênin. Hôm nay có rất nhiều người, ồ, hôm nay có Lạc Thiên Dịch nữa à? Xem ra hôm nay không cần điểm danh rồi, cậu nhóc cũng đã đến chắc hẳn những người khác cũng đến đủ."
Cả phòng học cười phá lên.
Lạc Thiên Dịch là người nổi tiếng trong khoa, ngoài sinh viên cùng khoa ra thì nhiều giảng viên biết đến cậu, sinh viên bình thường trốn tiết rất khó bị phát hiện, nhưng Lạc Thiên Dịch thì khác.
Cười xong mọi người tiếp tục buổi học.
Cổ Kì đang uống cà phê, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lạc Thiên Dịch.
"Vật chất là cái tồn tại khách quan, không phụ thuộc vào ý thức con người và có thể được phản ánh bằng ý thức của con người..."
Giảng viên đang giảng bài trên bục giảng, bên dưới im lặng, có người đang ghi chép, có người bỏ qua, có người nhỏ giọng nói chuyện.
Một lúc lâu sau, giảng viên trên bục giảng đưa mắt quét ánh mắt sắc bén về phía mọi người.
"Vừa rồi chúng ta đã nắm được vật chất là gì, tôi mời một bạn học đứng dậy trả lời xem vật chất là gì nhé."
Bước vào phần trả lời câu hỏi, các bạn sinh viên bên dưới tiến vào trạng thái cảnh giác, sinh viên lơ là cũng tập trung chú ý, hỏi nhỏ các bạn xung quanh câu trả lời đúng.
"Bạn nam bên trái bạn học nữ xinh đẹp đang uống cà phê đứng lên trả lời."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn Cổ Kì và bạn học nam bên cạnh cô.
Lạc Thiên Dịch không thích ồn ào, cậu chỉ quay đầu nhìn lướt qua, chỉ nhìn một cái ánh mắt liền ngừng lại.
Cậu nhóc bên cạnh Cổ Kì đứng lên cầm cuốn sách giáo khoa, nghiêm túc đọc một đoạn: "Vật chất không phụ thuộc vào ý thức con người..."
Cậu bé đọc xong một đoạn theo sách giáo khoa không sót một chữ nào, còn Lạc Thiên Dịch thì nhìn chằm chằm vào Cổ Kì, chờ Cổ Kì đáp lại ánh mắt của mình, cậu giả vờ nhìn sang chỗ khác, Thương Chí Trạch bên cạnh nói gì đó với cậu, cậu gật đầu lơ đễnh.
"Tốt lắm,mời bạn học này ngồi xuống, chúng ta học tiếp."
Cô giáo trên bục giảng tiếp tục nói,, sinh viên thở phào nhẹ nhõm, sau khi vị trí của Cổ Kì được phát hiện, rất nhiều nam sinh trong lớp đã lén nhìn cô.
Trong thời gian sau đó, Lạc Thiên Dịch đã quay lại nhiều lần.
Có vẻ như cậu đang nhìn Cổ Kì nhưng cũng không hẳn, ánh mắt cậu vẫn luôn lãnh đạm, thản nhiên liếc mắt nhìn, sau đó xoay người cúi đầu suy nghĩ cái gì.
Rất lâu sau mới hết một tiết, lớp học náo nhiệt hơn hẳn, hai cô gái phía trước quay lại nói chuyện với Cổ Kì, hỏi cô học lớp nào, nói rằng cô rất xinh đẹp.
Cổ Kì trả lời một cách vô cảm, nói mình không phải là sinh viên của Đại học A.
Trong lúc nói chuyện, cô thấy Lạc Thiên Dịch đứng lên đi về hướng mình, Cổ Kì nghĩ cậu đến đây để tìm cô, trong lòng cô vẫn có một chút mong đợi, nhưng—
Dường như ai đó đang cố tình, cậu đi ngang qua cô mà không thèm nhìn cô, bỏ đi.
Chà, chiếc áo len đen của cậu sượt qua hai cuốn tiểu thuyết cô đặt trên bàn, rồi quét mu bàn tay cô.
Cổ Kì quay lại nhìn cậu, người nào đó đi ngang qua lối đi của bàn, đi đến cửa sau của giảng đường, bóng dáng đó biến mất không thấy đâu.
Nhìn mu bàn tay, Cổ Kì có lý do để tin rằng nam vương đại học A đang cố tình thu hút sự chú ý của mình một cách lạnh lùng và kiêu ngạo.
Hai phút sau, Thương Chí Trạch đi tới, cười nói: "Chị gái đến tìm Dịch à?"
Cổ Kì ngả người vào ghế, lười biếng nói: "Không, tôi đến đây để trải nghiệm cuộc sống trong khuôn viên trường học."
"Ồ."
Ngày thường Thương Chí Trạch cũng xem như biết ăn nói, bây giờ nói chuyện với Cổ Kì cậu ấy mới phát hiện mình nghèo vốn từ.
"Để em đổi chỗ với chị, chị qua ngồi với thằng Lạc nhé?"
Cổ Kì suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Cảm ơn."
Cô đóng máy tính xách tay, cầm hai cuốn sách và một ly cà phê rồi ngồi xuống chỗ của Thương Chí Trạch.
Mười phút nghỉ giải lao giữa các tiết học sắp kết thúc, Lạc Thiên Dịch đi vệ sinh quay lại.
Đầu tiên cậu nhìn về phía Cổ Kì nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, tim cậu thắt lại, sau đó cậu thấy chị gái cặn bã nào đó ngồi cạnh vị trí của mình.
Quay lại chỗ của mình và ngồi xuống, cậu nghe thấy hơi thở của cô.
"Bạn gái mày nói lát nữa mời chúng ta ăn cơm."
Kha Tào ngồi ở bên phải Cổ Kì, cậu ấy mỉm cười nhìn qua, hiển nhiên không để ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa Lạc Thiên Dịch và Cổ Kì.
Suy cho cùng, Dương Khải Trình bên cạnh cậu ấy không phải là chó độc thân, để ý thấy phản ứng của Lạc Thiên Dịch mấy ngày qua thì biết có khả năng hai người đang cãi nhau, Dương Khải Trình huých vai Kha Tào, nháy mắt liên tục.
Lạc Thiên Dịch không nói lời nào, không nhìn Cổ Kì.
Cổ Kì thậm chí còn không nhìn cậu, cô tiếp tục uống cà phê, lật một cuốn tiểu thuyết ra xem.
Ngay sau đó, tiếng chuông vào lớp vang lên, cả lớp học im lặng trở lại.
"Rất vui được gặp lại các bạn. Có vẻ như lớp ít hơn một tí nhỉ? Chà, bạn học Lạc Thiên Dịch vẫn ở đây, vậy cô sẽ không điểm danh."
Cô giáo đứng trên bục giảng vẫn nói chuyện với phong cách vô cùng hài hước khiến các sinh viên bên dưới không khỏi bật cười.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng
2. Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật
3. Trêu Chọc Hôn Nhân
4. Gặp Lại Em Sau Ba Năm
=====================================
Cổ Kì nghiêng đầu liếc nhìn em trai họ Lạc, cậu không cười, vẻ mặt vẫn cao ngạo lạnh lùng.
Lớp học tiếp tục, cả hai vẫn im lặng.
Sau khi nhịn được mười phút, ai đó lấy điện thoại di động từ trong cặp ra, gõ vài chữ trên màn hình điện thoại.
– đến tìm em?
Cổ Kì lấy điện thoại của mình ra trả lời lại.
– Ừm.
Lạc Thiên Dịch liếc nhìn màn hình, ánh mắt dần dần dịu đi.
——tại sao?
——Nhớ cục cưng của chị.
Nhìn từ "cục cưng", Lạc Thiên Dịch mím môi.
——Ai là cục cưng của chị.
——Lạc Thiên Dịch.
Lạc Thiên Dịch sờ sờ mũi, cậu liếc mắt nhìn Cổ Kì, đáy mắt chậm rãi có chút ý cười.
——Không phải chị nói chả thèm đụng vào em sao?
——Ai nói vậy?
Cô đang chơi xấu, nhưng Lạc Thiên Dịch lại muốn cười.
Thật kỳ lạ, tâm trạng u ám mấy ngày nay chỉ vì vài câu nói của cô mà chuyển thành nắng.
Thật ra xa nhau mới hai ngày Lạc Thiên Dịch đã rất nhớ cô, sau đó cô cứ một mực không gửi tin nhắn cho cậu nên cậu lại giận tiếp.