Trên đường lái xe, Lạc Thiên Dịch đặt một tay lên mép cửa sổ, cắn móng tay trái, suy nghĩ vẩn vơ.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, cậu hiểu rất rõ tính cách của Cổ Kì, cô thích mềm không thích cứng, cũng có lúc mềm cứng đều không ăn, tàn nhẫn đến vô tình.
Cô thích nhất vẻ ngoài ngây thơ vô hại như tia nắng, ấm áp, tươi sáng, tích cực, ngây thơ của cậu, nhưng cô quên mất rằng ánh nắng cũng có mặt nóng bỏng, có thể thiêu đốt người ta sao?
Mặc dù sinh ra trong một gia đình lành mạnh viên mãn đầy đủ nhưng cậu không phải là một sinh vật lớn lên trong khoang vô trùng, không nổi loạn, không cảm xúc, không xấu xa, ngược lại, tất cả mọi thứ đều tồn tại trong tình yêu này, thậm chí cậu còn quá nhạy cảm, nào có sự ngây thơ mà cô thích đâu?
Lát nữa gặp cô cậu phải nói gì? Dẫu cậu nói gì đi nữa cô cũng sẽ không để ý đến cậu.
Sau 20 phút lái xe, Lạc Thiên Dịch tìm thấy quán bar Tinh Mộng Duyên dưới sự hướng dẫn của những người qua đường.
8 giờ tối, đèn thành phố bật sáng, cả con đường rực rỡ ánh đèn neon đủ màu, tạo cho người ta ảo giác về một thành phố náo nhiệt và ồn ào.
Phố Nam Viên này có rất nhiều người trẻ tuổi, nhiều cặp đôi tay nắm tay trên phố đi bộ, họ nắm tay nhau nói chuyện, cười đùa, cãi nhau.
Lạc Thiên Dịch bước vào quán bar, bên tai lập tức vang lên tiếng nhạc ồn ào và giọng nói sôi nổi của nam nữ trong quán.
Quán bar không lớn, không có nhiều khách, không có màn vũ đạo th ô tục thấp kém kia, trên sân khấu chỉ có một ban nhạc đang chơi nhạc rock.
Trong ánh đèn sặc sỡ của quán bar, Lạc Thiên Dịch nhanh chóng tìm thấy Cổ Kì, cô đang ngồi trong một góc uống rượu đánh bài, trên tay là điếu thuốc, khói thuốc che khuất khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài sáng lên dưới ánh đèn màu tím, hệt như một dải lụa lộng lẫy.
Có năm người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi quanh cô, những người đàn ông nói chuyện với cô một cách nồng nhiệt, nịnh nọt, nụ cười của họ cũng mang một động cơ khác.
Cổ Kì vốn đã đẹp, bây giờ lại ở dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, người đàn ông nào nhìn thấy mà chẳng động tâm?
Lạc Thiên Dịch bước tới ngồi xuống ngoài bìa, không phải cậu không muốn ngồi cạnh Cổ Kì, nhưng xung quanh cô đang có một đám đàn ông, không có chỗ cho cậu ngồi.
Mọi người đang chơi một trò chơi có tên là 10 giờ rưỡi. Người chia bài là nhà cái, chia cho mỗi người một lá bài, sau đó người chơi có thể thêm bài theo số điểm của mình. Càng gần 10 giờ rưỡi điểm càng lớn, những người quá mười điểm sẽ bị xét nhà.
Tay trái Cổ Kì cầm một lá bài, tay phải duỗi thẳng, gẩy tay gạt điếu thuốc lên gạt tàn, sau đó thu tay lại, đưa điếu thuốc vào miệng, híp lại đôi mắt đẹp.
Rõ ràng đó chỉ là một hành động hút thuốc bình thường nhưng cô lại làm đến quyến rũ lòng người, khiến đám đàn ông xung quanh phải ngẩn ngơ.
Lạc Thiên Dịch cũng đang nhìn cô, vẫn luôn nhìn cô, cậu trầm mặc im lặng, trong lòng hơi bất lực khi biết bạn gái mình đang lêu lổng bên ngoài nhưng không còn cách nào cả.
Cậu chắc chắn Cổ Kì đã nhìn thấy mình, cậu vừa tới cô đã liếc mắt nhìn cậu, nhưng cô lại coi cậu như không khí, vẫn ung dung thong thả hút thuốc, nhìn chằm chằm vào lá bài trong tay.
"Có muốn thêm bài không?" Người đàn ông cầm cái hỏi Cổ Kì.
Cổ Kì úp bài xuống bàn, dùng ngón trỏ chỉ vào: "Thêm."
Đối phương chia bài, là 3 cơ.
"Còn thêm không?"
"Ừm."
Thế là trên bàn có thêm một con J rô.
"Vẫn thêm?"
"Ừm."
Là một con 2 bích.
Cổ Kì: "Đủ rồi."
"Thật không?"
"Thật."
Lạc Thiên Dịch nhìn bài của Cổ Kì từ xa, cảm thấy rằng những lá bài cô để dưới cùng hẳn là 3 hoặc 4, nếu không cô sẽ không mạo hiểm như vậy.
Vòng chia bài này kết thúc, trong ánh mắt tò mò của mọi người, nhà cái lật bài của mình, đó là một lá 10 cơ.
Mọi người thấy vậy thì la hét om sòm, hiển nhiên nhiều người bị xét nhà, hoặc điểm hơn mười cũng phải bị phạt uống rượu.
Mọi người lần lượt mở những lá bài của mình, ai ai cũng gào khóc thảm thiết.
Lạc Thiên Dịch thấy bài của Cổ Kì có bốn lá, 4 + 3 + J + 2, điểm của cô ấy là 9 rưỡi, không lớn bằng lá 10 cơ của nhà cái. Cô thua.
"Tuyệt vời! Uống đi! Uống đi—"
Người đàn ông cầm cái thoải mái cười to, hơi đắc ý, những người khác không còn cách nào khác ngoài việc uống rượu và liên tục phàn nàn.
Cổ Kì tự rót cho mình một ly bia mà không nói gì, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch, một đám đàn ông vui mừng reo lên.
Vòng chia bài thứ hai, điểm của Cổ Kì quá 10 điểm rưỡi, bị tịch thu nhà, lại uống một ly bia.
Vòng chia bài thứ ba, điểm của Cổ Kì quá nhà, bị nhà cái giết trong nháy mắt, lại uống một ly.
Vòng chia bài thứ tư, Cổ Kì gặp may, vừa đúng 10 điểm rưỡi, nhà cái bị phạt rượu.
Vòng chia bài thứ năm, Cổ Kì lại thua.
Khi cô tự mình rót rượu, chuẩn bị cầm ly lên uống, một bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh vươn ra cầm lấy ly của cô.
"Em uống giúp chị." Cậu bé nói.
Không đợi Cổ Kì đồng ý, Lạc Thiên Dịch đã ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch ly bia.
Thế là tất cả những người đang vui vẻ cuối cùng đã chú ý đến Lạc Thiên Dịch trong góc.
Không giống như nhiều người đàn ông trưởng thành trong quán bar, trang phục của Lạc Thiên Dịch rất trẻ trung, vẻ ngoài thư sinh, đẹp trai ngời ngời, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, dáng người cao ráo đẹp trai xuất hiện trong một nhóm đàn ông, thật là hút mắt, khiến người ta chú ý.
Đã thấy quá nhiều trung niên nhờn trong quán bar, lại nhìn đến nam vương họ Lạc, Cổ Kì cảm thấy mắt mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Cậu đòi uống rượu cho cô, Cổ Kì không ngăn cản, cô giơ tay và tiếp tục thong thả ung dung hút thuốc lá.
Cổ Kì không từ chối sự chu đáo của Lạc Thiên Dịch nhưng lại khiến vài người đàn ông bên cạnh đỏ mắt, tất nhiên họ sẵn sàng làm việc để lấy lòng người đẹp, nhưng tiếc rằng họ không bao giờ tìm được cơ hội.
Có một người đàn ông liên tục hỏi về tuổi tác, công việc và tình trạng mối quan hệ của Cổ Kì vì tò mò, cuối cùng đã bị Cổ Kì đuổi đi.
Vòng chia bài thứ sáu, không biết có phải cố ý hay không, Cổ Kì rút rất nhiều lá bài, thế là điểm số của cô hơn mười điểm rưỡi, bị tịch thu nhà.
Lạc Thiên Dịch âm thầm giúp cô uống.
Vòng chia bài thứ bảy, Cổ Kì lại bị xét nhà, Lạc Thiên Dịch lặng lẽ rót cho mình một ly, uống cạn ly bia cho Cổ Kì.
Liên tiếp mấy lần, mọi người đều có thể thấy được Cổ Kì đang cố ý chỉnh Lạc Thiên Dịch, đám đàn ông đỏ mắt đều mừng thầm trong lòng.
Là cái thá gì đâu chứ? Ỷ mình hơi đẹp trai nên cố tình khoe khoang trước mặt người đẹp, ngờ đâu lại trở thành trò hề.
Càng nghĩ càng sảng khoái, đám đàn ông càng ngày càng tự mãn, tiếng cười của bọn họ dần dần trở nên kiêu căng ngạo mạn.
"Tiểu Mỹ, em cố ý bắt nạt cậu ta sao? Em xem cậu ta uống tới đỏ mặt rồi kìa." Một người đàn ông cười mỉa mai.
Cổ Kì dúi điếu thuốc xuống, giương đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lạc Thiên Dịch, cậu đang ngồi đối diện nhìn cô, khuôn mặt thanh tú và đẹp trai quả thực hơi ửng hồng.
Cậu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có phần ương ngạnh và bướng bỉnh nhưng cũng có phần đần độn và kiềm chế.
Cổ Kì không đáp lại, ngẩng đầu lên nói với một người khác: "Chia bài."
"Ôi, dù sao người ta cũng giúp em uống nhiều rượu như vậy, đừng lạnh lùng thế chứ." Người đàn ông cười khúc khích, trong tiếng cười kìm nén ý xấu.
Cổ Kì cầm lấy tấm bài và nhìn chằm chằm vào lá bài cuối, là lá 7 cơ, một con điểm khó chơi.
Thấy Cổ Kì im lặng, người đàn ông quay lại trêu chọc Lạc Thiên Dịch.
"Tiếc cho một tên tiểu bạch kiểm* dáng dấp trắng trẻo như đàn bà, nếu không thì làm bạn thân với mấy đứa con gái là được rồi."
*Tiểu bạch kiểm: Nếu hiểu theo nghĩa tốt thì là chỉ kiểu con trai trắng trẻo, ngây thơ trong sáng, nhưng thường người ta thường hiểu cụm từ này theo nghĩa không tốt: chỉ những tên con trai ẻo lả nhu nhược, tính đàn bà hoặc là mấy tên đàn ông tồi.
Lạc Thiên Dịch nhìn anh ta chằm chằm, hai mắt nheo lại, nắm đấm cứng lại, máu giận đã sôi trào trong người.
Nhưng cậu chưa kịp ra tay, Cổ Kì đã bất ngờ túm lấy cổ áo người đàn ông kéo đến trước mặt mình, nói một cách giận dữ: "Ngậm cái miệng hôi hám của anh lại."
Cô có thể bắt nạt Lạc Thiên Dịch nhưng không có nghĩa là người khác cũng được phép, dù sao cũng là người đã từng tiếp xúc da thịt thân mật với mình, cô có giận cậu cũng sẽ không để người ngoài bắt nạt cậu.
Người đàn ông bị Cổ Kì kéo, phản ứng đầu tiên của anh ta là hơi choáng váng, sau đó anh ta bối rối trước khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Kì trong vài giây.
Cũng chính trong vài giây xuất thần này, anh ta đã bị Cổ Kì đẩy ra, cơ thể anh liên tục lùi lại va vào một chiếc bàn rượu thủy tinh phía sau khiến những chai rượu trên bàn rơi xuống đất, khiến mọi người kinh hãi.
Trước khi anh ta có thể phản ứng lại, Lạc Thiên Dịch đã nắm lấy cổ áo anh ta, cho anh ta một cú đấm.
Lạc Thiên Dịch mang thù, từ nhỏ đến lớn đều bị mắng là tiểu bạch kiểm, đồ ẻo lả, là đàn ông đều không thể nhịn được.
"Nói? Hả? Nói tiếp đi!"
Lạc Thiên Dịch tức giận mắng, không đợi người đàn ông nói chuyện, cậu tiếp tục vung nắm đấm.
Những người xung quanh sợ hãi, chết lặng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi còn là một người hiền lành vô hại, sao có thể đột nhiên biến thành một con sư tử đang hoành hành.
Người đàn ông bị đánh là một huấn luyện viên thể hình với cơ bắp to lớn, có lẽ vì vậy mà anh ta mới dám gọi Lạc Thiên Dịch là tiểu bạch kiểm ẻo lả. Trong mắt những người đàn ông vạm vỡ như họ, không có cơ ngực cơ bắp đều là đám đàn bà.
Người đàn ông bị đấm mấy phát, đầu óc có chút choáng váng, cơ hồ chỉ chống trả theo bản năng nhưng lại kinh ngạc phát hiện tiểu bạch kiểm trước mắt này đang dùng đầu gối thục mạnh vào ngực anh ta. Mặc dù gương mặt tuấn tú nhưng đánh người rất ác, không hề tiết chế, anh ta cảm giác cả cơ thể mình sắp tan ra thành từng mảnh.
——
Chín giờ tối
Cổ Kì bước ra khỏi quán bar, trong tay là một Lạc Thiên Dịch.
Thằng em này thì khỏi nói rồi, đánh nhau với người ta như không muốn sống nữa, giờ mặt mũi tái xanh, mặt mũi sưng vù, toàn thân tức tưởi.
À, nhân tiện, vì cậu, Cổ Kì đã trả 20.000 nhân dân tệ cho người phụ trách quán bar như một khoản bồi thường thiệt hại cho cơ sở vật chất công cộng và danh tiếng của quán bar.
Nhưng vừa bước ra khỏi quán bar, Lạc Thiên Dịch đã hất tay cô ra, cậu thô lỗ lau vết máu trên khóe miệng bằng mu bàn tay.
"Không phải ghét em sao? Đừng làm bẩn tay chị."
Cổ Kì quay lại nhìn cậu, ánh mắt người nào đó tràn đầy sự tức giận và kiêu ngạo, có lẽ....còn có một chút oan ức?
Hôm nay cô đối xử không tốt với cậu.
Cổ Kì cũng không quan tâm, nâng áo khoác lên, nhanh chân hướng về phía con đường.
Cô không quay lại nhìn cậu, cũng không gọi cậu đi, chỉ để cậu ở chỗ cũ như vậy.
Lạc Thiên Dịch đứng yên tại chỗ, cậu nhìn cô đi xa, đôi mắt hạnh dần dần ứa máu đỏ.
Đối với cô, cậu vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng đồng thời yêu cô sâu thậm, mâu thuẫn và đau khổ, một mặt muốn đi phía sau cô nhưng mặt khác lại không chịu buông bỏ lòng tự trọng của mình, khiến mình hèn mọn như rác rưởi.
Một trái tim bị kéo mạnh, tựa hồ giây sau sẽ bị cô xé nát.
Nhìn bóng dáng cô biến mất ở phố đi bộ đông người qua lại, Lạc Thiên Dịch cụp mắt nhìn lòng bàn tay bị thủy tinh cào xước.
Có thể không phải bàn tay đau, mà là trái tim.
Được rồi, cậu thừa nhận lúc này đã bị cô làm tổn thương, cậu vừa nói với cô một câu, cô liền xoay người bỏ đi, tại sao đối xử với cậu như vậy, không một chút kiên nhẫn nào với cậu cả.
Nhìn dòng người qua lại trên phố, Lạc Thiên Dịch nở một nụ cười gượng gạo rồi ngồi xuống chiếc ghế đá, nhìn mọi người lui tới trên đường, ánh mắt u ám ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, cậu lấy điện thoại di động ra, mở cửa sổ trò chuyện với cô, do dự gần nửa giờ, cậu mới gửi cho cô một vài tin nhắn.
——Mỗi lần tưởng rằng gần với chị hơn, chị lại đẩy em ra xa.
—— 20.000 chị đã trả cho em trong quán bar, em sẽ trả lại cho chị.
—— Khoảng thời gian này tách ra đi, em về trường ở.
Đợi một lúc, cô ấy không trả lời.
Thất vọng cũng đủ rồi, đừng nên mong đợi.
Lạc Thiên Dịch đặt điện thoại xuống, nhìn tòa nhà bên kia dãy nhà, cười khổ.
Quay lại và quên cô ấy đi.
Tuy nhiên, khi cậu vừa định đứng dậy, một bàn tay đột nhiên duỗi ra đặt trên vai cậu, đó là một bàn tay xinh đẹp, thon dài nõn nà, trên móng tay sơn màu đỏ, trên ngón tay treo một túi thuốc, trong túi kia có thuốc khử trùng, thuốc kháng sinh, thuốc trị vết thương ngoài da và tăm bông.
"Đừng giận, mua thuốc cho em về rồi đây."
Lạc Thiên Dịch đột ngột quay lại.
Đó là Cổ Kì.
___________________
Tác giả nói:
Chương này quá đau khổ, ráng rặn ra nên khó chịu quá.
Hi vọng ngày mai sẽ lấy lại phong độ.
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!