*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chạng vạng tối, một đàn chim bay lên trong rừng.

Đàn chim ẩn mình từ khu rừng này sang khu rừng khác, trời cao nơi chúng bay lượn đã lặn, hoàng hôn nhuộm nửa bầu trời.

Cảnh hoàng hôn ở đây rất đẹp, đẹp tựa một bức tranh sơn dầu phương tây với nhiều màu sắc phong phú, mây trời nhiều màu sắc như thể có một vương quốc kem muôn màu đang bay lơ lửng trên bầu trời.

Lạc Thiên Dịch tr@n truồng nằm trên giường, chiếc chăn bông màu trắng che eo và bụng, một người đẹp tuyệt trần đang ngủ trong vòng tay cậu.

Bờ vai của người đẹp phát ra ánh sáng, ngực lộ ra một nửa, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp quấn trong mái tóc đen như mực, đôi môi đỏ mọng vẫn còn dấu vết bị cậu hôn mãnh liệt.

Bên ngoài rất yên tĩnh, không có sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, không có những cuộc điện thoại phiền phức, chỉ có tiếng chim hót ngoài cửa sổ cùng với không khí trong lành sảng khoái trong phòng.

Cậu có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa lẫn với mùi cơ thể của cô, đây là thiên đường.

Lặng lẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt của cô trước mặt cậu, Lạc Thiên Dịch cảm thấy một h@m muốn nào đó đang len lỏi, nhưng cậu lại không nỡ đánh thức cô, hai ý kiến khát vọng và kiềm chế lẫn vào nhau làm cậu rất đau khổ, hóa ra trong thiên đường cũng có đau khổ.

Thực sự khó chịu, cậu từ từ ngồi dậy đi vào phòng tắm để tắm nước lạnh.

Sau khi tắm xong, quấn khăn quanh người, Lạc Thiên Dịch bước ra khỏi phòng tắm.

Cậu nhìn người trên giường, chị gái vẫn đang ngủ, rõ ràng cậu hao tổn thể lực nhưng sao chị gái mới là người ngủ không đủ giấc?

Lấy lương khô trong túi du lịch ra, Lạc Thiên Dịch ăn một chiếc bánh mì và uống nửa chai nước, sau đó mở cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài. Cậu nhìn thấy đàn chim, hoàng hôn và ráng chiều, cùng với toàn bộ rừng phong đỏ quanh mình.

"Em đã trở nên gợi cảm rồi, Lạc Thiên Dịch." Giọng Cổ Kì vang lên.

Lạc Thiên Dịch quay đầu lại, người trong lòng cậu lười biếng nằm trên giường như một con rắn xinh đẹp, một tay chống đầu, tay còn lại tùy tiện trêu chọc mái tóc đen của cậu.

Muốn nói đến gợi cảm, ai có thể sánh được với cô ấy?

Lạc Thiên Dịch đi tới vén chăn bông lên, lên giường ôm cô vào lòng.

"Gợi cảm chỗ nào?" Cậu cười hỏi.

Cổ Kì nhìn cậu, nói một câu.

Lạc Thiên Dịch mỉm cười: "Chị gái xấu xa."

Mặc dù cô xấu xa nhưng cậu yêu cô đến chết, cậu thích cô trêu chọc mình như thế này.

Dù gì đây cũng là lời tỏ tình độc quyền của bạn trai, cô chỉ nói thế này với một mình cậu mà thôi.

"Em vừa tắm xong à?" Cổ Kì ngửi thấy mùi thơm sữa tắm trên người cậu.

Lạc Thiên Dịch hôn lên môi cô và nói, "Ừm."

"Để chị xem xem Lạc Thiên Dịch đã tắm sạch sẽ chưa."

Giây tiếp theo, hô hấp Lạc Thiên Dịch cứng lại, cậu cảm thấy cả trái tim mình đang bị cô vuốt v e.

"Chị gái có thích em không?"

"Thích."

Cậu mỉm cười, lăn qua ôm cô, nửa quỳ trên giường: "Hiện tại em là người đàn ông của Cổ Kì, sau này chị gái sẽ đối xử với em tốt hơn."

Cổ Kì lại không nhịn được cười, sau đó cả hai người cũng không nhịn được nữa.

Trên đời này, không có gì hơn chuyện vui vẻ với cô...

——

Sau khi tắm xong, cả hai ngồi dưới sàn nhà, vừa ăn vừa trò chuyện.

Lạc Thiên Dịch ôm Cổ Kì, cậu ôm cô từ phía sau, vòng qua cổ cô, giấu tất cả say đắm và dịu dàng của mình trong vòng tay này.

"Sống một mình ở đây không sợ à?"

"Không sợ, ngôi nhà này rất an toàn."

Lạc Thiên Dịch nhìn xung quanh, cửa ra vào và cửa sổ đều làm bằng sắt, trông khá an toàn, đủ để đề phòng người hoặc thú trong rừng, hơn nữa trong ngăn kéo bàn của Cổ Kì có một cây súng săn dài gần 30cm, cậu đã quen với mọi thứ trong ngôi nhà này khi cô đang ngủ.

"Chị có thường đi săn không?"

"Rất ít, chị thích động vật nhỏ trong rừng."

"Mỗi lần ra ngoài đều vẽ?"

"Không phải lúc nào cũng vậy. Có thể chỉ là ra ngoài đi dạo, không làm gì cả."

Một lúc sau, Cổ Kì đứng dậy khoác áo: "Ăn xong chưa? Tranh thủ trời còn chưa tối chị đưa em đi dạo."

"Ừm." Lạc Thiên Dịch đứng lên.

Cổ Kì xịt thuốc chống côn trùng lên người mình và em trai họ Lạc, sau đó cả hai tay trong tay đi ra ngoài.

Đi trong rừng phong, dưới chân là một mảnh lá phong dày.

Trời cuối thu, lá phong ngả vàng rồi rụng là đặc điểm của mùa này.

"Chính vì rừng phong này mà chị đã quyết định xây một ngôi nhà trên ngọn núi này." Cổ Kì nói.

Lạc Thiên Dịch ôm chặt cô, sợ cô vô tình ngã, cũng sợ cô sẽ ở quá xa cậu.

"Đến đây đi Dịch."

Cô gọi tên cậu, cậu cảm thấy đó là âm thanh của tự nhiên, tựa như cô gọi một cách háo hức và mê hoặc trên giường.

Hai người rời khỏi rừng phong đi vào một con đường, chỗ nào cũng có cây có lá giống lá chuối nhưng lại rất ngắn, hoa rất đẹp và nhiều màu sắc.

"Đây có phải là dong riềng không?" Lạc Thiên Dịch hỏi.

Lạc Thiên Dịch đã học Đông y từ khi còn nhỏ, cậu đã đọc rất nhiều sách ảnh về thực vật nên nhận ra những loài thực vật này.

Cổ Kì cười nhẹ: "Ừ."

"Sinh trưởng ở vùng núi này khá cô đơn, giống như ngôi nhà màu trắng kia, cũng giống như người chị gái sống cô đơn trong ngôi nhà ấy." Cậu nói.

Cổ Kì giễu cợt: "Đa sầu đa cảm đến vậy sao? Tất cả những người đàn ông trong nhà họ Lạc đều là người đa cảm?"

"Cái gì?"

"Không có gì."

Cổ Kì không đề cập đến Lạc Chiêu Niên, mặc dù bây giờ chú ấy đã có Dương Vân, nhưng khi chú ấy đối xử với Cổ Như Tâm như vậy, hẳn là cả một trái tim đều trống rỗng.

"Không biết những người anh em họ trong nhà có phải là người đa cảm hay không, nhưng em chính là như vậy. Nếu một ngày nào đó chị không còn bên em, em nhất định sẽ phát điên mất."

Cổ Kì quay lại nhìn cậu và mỉm cười: "Muốn thề non hẹn biển sao?"

"Muốn." Cậu bước đến, vòng tay qua eo cô, làm nũng, "Như vậy được không? Chị gái yêu dấu."

Cổ Kì vừa muốn cười lại cảm thấy hơi khó xử, cô không phải là một người phụ nữ hứa hẹn với đàn ông giống như những kẻ cặn bã.

"Mua cho em một chiếc đồng hồ hàng hiệu? Hay là đổi một chiếc xe khác?" Cổ Kì nói.

Lạc Thiên Dịch sững sờ, đây là phần thưởng khi ngủ với một người phụ nữ giàu có sao? Dựa vào gương mặt và cơ thể lăn lộn đến mức này, có đáng hay không chứ?"

"Cổ Kì, tuy nhà em không giàu bằng chị, nhưng em cũng sinh ra trong một gia đình làm nghề y học cổ truyền Trung Quốc. Từ nhỏ em đã là một thiếu gia không lo cơm ăn áo mặc, không phải chưa từng va chạm xã hội, viên đạn bọc đường không có tác dụng với em đâu."

Cổ Kì nở nụ cười: "Được rồi, sau này có thể đến phòng chị ngủ."

"Thật không?" Lạc Thiên Dịch nhướng mày, khóe miệng mang theo ý cười: "Em sẽ về nhà mỗi ngày và ngủ trên gối của chị."

"Ừm."

Không cần nói quá rõ ràng, hai người đều hiểu, không khó để tưởng tượng đó là loại hương vị ngọt ngào nào.

Đi về phía trước, xung quanh có những cây ké đầu ngựa vàng mọc lên, ké đầu ngựa bám vào hơi khó chịu.



"Coi như là mang theo mấy thứ ké đầu ngựa này đi du lịch." Cổ Kì nói.

Lạc Thiên Dịch cười khúc khích: "Ồ, ý kiến hay."

Đi được một đoạn đường, băng qua một sườn đồi nhỏ, cả hai tìm thấy một hồ nước yên tĩnh.

Nước hồ ở đây trong vắt, có thể nhìn thấy rõ những chú cá đang đùa nghịch dưới nước, Cổ Kì vốc một nắm nước hất lên người Lạc Thiên Dịch, cười rạng rỡ.

"Chị nói đây là tiên cảnh đúng chưa?"

Lạc Thiên Dịch nhìn xung quanh, bốn phía là cây cối xanh tươi, mặt hồ phản chiếu ánh hoàng hôn lộng lẫy phía cuối chân trời, mép hồ đầy đá cuội, đẹp như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.

"Nào, bên này có suối nước nóng tự nhiên đấy."

Cổ Kì dẫn cậu sang trái, giẫm lên những phiến đá chôn sâu dưới đất, hai người tìm thấy một bể suối nước nóng, làn nước trong vắt thỉnh thoảng bốc hơi nghi ngút.

Bể suối nước nóng không lớn, không sâu, dài hai mét, rộng một mét, hình dạng bất thường.

Ngay lúc Lạc Thiên Dịch thất thần, Cổ Kì đã đẩy cậu xuống hồ, sau đó đứng trên bờ cười cậu.

Lạc Thiên Dịch bất mãn, khăng khăng muốn kéo Cổ Kì lại với mình, thế là quần áo hai người ướt đẫm, họ ném áo khoác và giày lên bờ, vui cười đùa giỡn trong làn nước hồ ấm áp.

Lạc Thiên Dịch ôm Cổ Kì, để cô ngồi trên đùi mình, hai người đối diện nhau, cậu dựa vào phiến đá phía sau.

Quần áo của Cổ Kì ướt sũng, lớp vải trở nên rất trong suốt, cô quá gợi cảm.

Lạc Thiên Dịch cúi đầu hôn lên má cô, thấp giọng cười: "Nơi này sớm muộn gì cũng bị phát hiện."

"Chỗ này đồi núi nhiều, đi lại không tiện. Làng xa nhất cách đây cũng gần chục cây số, chị đã đánh dấu ở đây rồi, a, chính là chỗ đó, lần trước chị đến đã cắm một lá cờ nhỏ, lá cờ này vẫn còn nguyên."

"Không có nghĩa là không có ai đến."

"Đúng, nhưng ít nhất nó cho thấy rằng ít người biết."

"Ừm."

Giữ chặt eo rắn nhỏ của Cổ Kì, bắt cô bám vào mình, Lạc Thiên Dịch thì thầm vào tai cô: "Làm nhé?"

Cổ Kì nhướng mày, giả vờ hồ đồ: "Làm gì?"

Sự khác biệt giữa con trai và đàn ông là một người thì bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa, một người thì cả trong và ngoài đều mãnh liệt như lửa.

"Tình." Cậu nói.

"Cũng không phải không..."

Cổ Kì đang chuẩn bị đứng dậy thì bị bắt gặp ngay lập tức, sau đó họ cùng nhau làm chuyện vui sướng.

Lạc Thiên Dịch cảm thấy mình là Trụ vương bị hồ yêu Đát Kỷ mê hoặc, không màng đến chuyện thế sự, chỉ muốn mua vui cùng Đát Kỷ của mình, vào giờ phút này, cậu thật sự không nghĩ đến chuyện gì khác, một lòng sa vào tội lỗi và thú vui xa xưa.

Trên đường trở về, Lạc Thiên Dịch cõng Cổ Kì trên lưng.

Cậu choàng áo khoác lên người cô, dẫu vậy Cổ Kì vẫn hắt hơi vài lần.

"Khả năng miễn dịch của chị quá yếu, phải tiếp tục tập thể dục mỗi ngày."

Cổ Kì không nói gì, tựa cằm vào bờ vai rộng của cậu.

Cậu đã trở nên mạnh mẽ trong vô thức, sức mạnh cánh tay của cậu có thể dễ dàng giữ lấy cô, vai cậu rộng và vững chãi, cơ thể thỉnh thoảng truyền đến nhiệt độ ấm áp.

Cổ Kì cầm một cây gậy dài trên tay, trên đầu gậy có một con cá, Lạc Thiên Dịch xuống nước bắt nó, nói lát nữa sẽ làm món cá nướng cho cô.

"Em có thấy chúng ta giống người rừng không?" Cổ Kì nói đùa.

Lạc Thiên Dịch nhếch khóe môi: "Em nghĩ chúng ta là Adam và Eva, chúng ta sẽ tạo ra một nền văn minh trong tương lai."

Cổ Kì mỉm cười.

Lạc Thiên Dịch cũng cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play