Cổ Kì chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Lạc Thiên Dịch tại nhà hàng Viên Mộng...

Cậu mặc một bộ đồng phục màu đen với áo sơ mi trắng, giữa cổ áo thắt một nơ bướm màu đỏ hồng quanh cổ.

Lúc này, trên tay cậu bưng một cái khay, lấy một bình trà hoa cúc trên khay, nhẹ đặt ở trước bàn Cổ Kì.

Cậu liếc nhìn Cổ Kì, rồi nhìn Quách Vũ Đường, người đang ngồi đối diện với Cổ Kì, đôi mắt hạnh nhân từ từ trầm xuống, cậu không nói gì cả, thậm chí còn không có nghi thức chào hỏi cơ bản nhất của một người phục vụ.

Nhìn thấy Cổ Kì đang nhìn chằm chằm Lạc Thiên Dịch, Quách Vũ Đường khoanh tay trên bàn, tò mò hỏi: "Chị biết cậu ấy à?"

Cổ Kì thu lại ánh mắt, rót cho mình một tách trà hoa cúc: "Ừm, đã gặp vài lần."

"Ồ, mới gặp vài lần thôi à." Quách Vũ Đường nhìn Lạc Thiên Dịch từ trên xuống dưới, trong mắt có chút khinh thường. Một tên phục vụ thôi mà, không xứng để Cổ Kì biết, chẳng qua tên mặt trắng này cũng rất đẹp trai, khó trách sao một người bị mù mặt như chị Cổ Kì lại nhớ kỹ người phục vụ này.

"Còn đứng im làm gì? Bưng trà xong thì mau đi đi." Quách Vũ Đường đuổi người không hề khách khí, nhìn như một tên lưu manh.

Lạc Thiên Dịch cất khay đi, xúc động liếc nhìn Cổ Kì rồi quay người rời đi.

Nhà hàng Viên Mộng gần nhà Cổ Kì, vì gần nhà nên Cổ Kì thường xuyên lui tới nhà hàng này, thậm chí nếu lười ra ngoài, Cổ Kì vẫn quen gọi đồ mang đi từ nhà hàng này.

Lạc Thiên Dịch chú ý đến nhà hàng này thông qua một đơn đặt ship tới nhà của Cổ Kì nên quyết định làm việc bán thời gian tại đây.

Thực ra ý tưởng của cậu rất đơn giản, cậu muốn "tình cờ gặp" Cổ Kì, thỉnh thoảng "không kịp" thời gian cấm của trường, cậu có thể kiếm cớ để ở nhà chị gái, vì để vào ở nhà chị gái cậu đã hao tổn không ít tâm cơ, thế mà không ngờ lại gặp Cổ Kì hẹn hò với một người đàn ông...

Sau khi bước đến sau một bức bình phong chạm khắc trong nhà hàng, Lạc Thiên Dịch nhìn người đàn ông đối diện Cổ Kì qua khe hở.

Một người đàn ông với mái tóc nhuộm màu vàng, mắt to, mũi củ tỏi*, khuyên tai không hợp tông, cánh tay xăm hình bông hoa khó coi, tóm lại chính là một người xấu. Rốt cuộc mắt nhìn của chị Cổ Kì bị sao vậy?

*Mũi củ tỏi:

Tuy nhiên, công bằng mà nói thì Quách Vũ Đường không hề xấu xí, thậm chí còn đẹp trai, là loại bạc nhược mang theo mấy phần ngỗ ngược, bên trong sự ngỗ ngược lại mang thêm vài phần cao quý. Bạn học Lạc đứng trong khe cửa đánh giá Quách Vũ Đường như thế khiến người ta xem thường.

"Này, cậu đang làm gì vậy? Sao lại ngẩn người?"

Quản lý nhà hàng đứng sau lưng Lạc Thiên Dịch, nhìn theo góc nhìn của Lạc Thiên Dịch, không thấy có gì lạ nên đành lên tiếng.

Lạc Thiên Dịch quay lại, lạnh lùng liếc nhìn quản lý một cái, bưng khay rời đi, bóng lưng lạnh lùng thờ ơ.

Người quản lý:"......"

Đứa trẻ này.....

Rốt cuộc ai mới là quản lý hả?

Không lâu sau, các món ăn do Cổ Kì và Quách Vũ Đường gọi đã lên, chính Lạc Thiên Dịch là người phục vụ chúng.

Cậu cúi đầu chia thức ăn, mắt nhìn thẳng, giống như một người công nhân làm việc chăm chỉ vì đồng lương ít ỏi.

"Chia thức ăn chậm như vậy là muốn làm gì? Cố ý ở lại đây để chị gái nhìn cậu nhiều hơn?" Quách Vũ Đường nhướng mày, giọng nói không thân thiện.

Bị nói thế, chiếc đ ĩa trong tay Lạc Thiên Dịch vô tình rơi xuống đất, chiếc đ ĩa sứ trắng bị vỡ ra, bánh bông lan chuối trên đ ĩa đương nhiên không thể ăn được.

Lạc Thiên Dịch ngồi xổm xuống dọn dẹp, sau đó đứng dậy nói lời xin lỗi Cổ Kì: "Xin lỗi chị, em sẽ đem phần khác lên."

Trong mắt cậu tràn đầy sự áy náy, trông sầu lo phiền muộn, hậm hực không vui.

"Cậu cố ý có đúng không? Tôi nghĩ cậu cố ý." Quách Vũ Đường rất khó chịu, trực tiếp dùng lời nói công kích người ta.

Cổ Kì cau mày, làm sao cô có thể nhìn Lạc Thiên Dịch như thế này nổi? Cô không thể không trừng mắt nhìn Quách Vũ Đường, ra hiệu cho cậu ta im lặng.

"Không sao, món này không cần thiết." Cổ Kì nói.

Lạc Thiên Dịch mím môi, quét đôi mắt hạnh nhân nhìn Quách Vũ Đường, ủ rũ nói: "Bạn trai chị rất tức giận."

Cổ Kì: "......"

Quách Vũ Đường nhướng mày cười thay vì tức giận: "Đúng vậy, tôi rất tức giận, cậu cút ra ngoài đi."

Cổ Kì lại lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Quách Vũ Đường ngậm miệng lại, trong lòng vẫn có chút ngoan cố không phục.

Lạc Thiên Dịch thấy chị gái không phủ nhận thân phận của người kia, mắt hạnh nhân từ từ lộ ra vẻ ghen tị và uất ức, cậu không để Cổ Kì phát hiện ra mà trực tiếp đẩy xe rời đi.

Cậu không muốn gặp người chị nào đó nữa.

Mấy ngày nay cũng không muốn thấy chị ấy nữa...

Sau một giờ, bữa ăn đã kết thúc.

Cổ Kì lấy khăn ăn lau nhẹ môi, nghe Quách Vũ Đường tiếp tục than thở: "Tư tưởng của cha em đã lỗi thời từ lâu, luôn nói em không được chơi game, nói em không chịu làm việc đàng hoàng, còn cắt tiền sinh hoạt của em nữa, em đau đầu muốn chết."

Trước những lời phàn nàn của cậu ta, Cổ Kì không muốn chen vào, dửng dưng nói: "Ăn xong chưa?"

"À?" Quách Vũ Đường đặt đũa xuống, gật đầu nói: "Xong rồi chị."

"Vậy thì đi thôi."

"Ồ."

Thế là Cổ Kì và Quách Vũ Đường rời đi. Khi cả hai rời nhà hàng, họ đi ngang qua một chiếc bàn cạnh cửa sổ, Lạc Thiên Dịch đang phục vụ nước cho khách.

Khi cậu quay lại, ánh mắt của cả ba chạm nhau một cách bất ngờ.

Lạc Thiên Dịch vẫn ở nguyên vị trí của mình, lặng lẽ nhìn Cổ Kì, trong mắt hiện lên sự phẫn uất và bất bình.

Quách Vũ Đường ở một bên cũng không ngốc, phát hiện Cổ Kì và đứa nhỏ này có quan hệ không rõ ràng, vì vậy cậu ta nhanh chóng bước tới, nắm lấy cánh tay của Cổ Kì, cười xấu xa nói: "Chị ơi, em buồn ngủ quá, muốn về nhà chị gái ngủ cho nhanh ".

Cổ Kì lặng lẽ rút cánh tay mình ra, đơn giản là cô không thích tiếp xúc thân thể với người khác, ôn tồn nói: "Được rồi, đi thôi."

Quách Vũ Đường khiêu khích Lạc Thiên Dịch bằng ánh mắt đùa cợt, sau đó rời đi cùng Cổ Kì với nụ cười đắc thắng.

Sau khi Cổ Kì và tên kia rời đi, Lạc Thiên Dịch luôn lơ đãng, tâm trạng dao động rất nhiều, tâm trạng chán nản và buồn bã.

Mối quan hệ giữa chị Cổ Kì và người đó là gì?

Tại sao cậu ta lại ở với chị gái?

Tại sao chị gái lại đưa cậu ta về nhà...

——

Cổ Kì trở về nhà, chỉ vào phòng khách, ra hiệu cho Quách Vũ Đường đi ngủ ở đó.

Quách Vũ Đường là con trai của chồng cũ Cổ Như Tâm nên có một đoạn thời gian Cổ Kì và cậu ta là chị em cùng cha khác mẹ, sau đó, Cổ Như Tâm và người đàn ông này ly hôn nhưng lại không cắt đuôi người em trai không máu mủ này được.

Trên thực tế, những người đàn ông trong gia đình đó rất tốt với Cổ Kì và Cổ Như Tâm, ngay cả khi đã ly hôn nhưng mối quan hệ vẫn tương đối thân thiết.

Đến đây phải khâm phục tài xã giao của Cổ Như Tâm, sau khi ly hôn với chồng cũ vẫn có thể đi uống rượu với chồng cũ thì Cổ Kì chỉ thấy mỗi Cổ Như Tâm mà thôi.

Quách Vũ Đường hiện đang nghiện eSports. Cách đây không lâu, cậu đã thưởng cho một nữ game thủ hơn một ngàn chiếc du thuyền, tiêu hơn triệu tệ một lúc khiến cha giận đến mức đuổi ra khỏi nhà. Hiện tại cậu ta không có nhà để về, trên người cũng không có tiền nên đến tìm Cổ Kì.

"Quên hỏi streamer kia có chỗ nào hơn người vậy?" Cổ Kì thản nhiên hỏi.

Thực ra cô không tò mò chút nào, cũng không quan tâm nhiều đến chuyện của người khác.

Quách Vũ Đường xoa xoa gáy, xấu hổ nói: "Xinh đẹp."

Cổ Kì cười khúc khích và rút một điếu thuốc từ hộp thuốc.

"Nhan sắc của người kia khá giống chị, có một phần mười sự xinh đẹp của chị."

"Thật sao?"

"Ừm, người kia cũng hút thuốc lá, giống hệt chị, em mê người đó ở điểm này."

Cổ Kì ngạc nhiên, hút thuốc lá mà cũng có người thích? Tên này chắc chắn bị bệnh.

"Không mệt sao? Ngủ đi."

Cổ Kì nói xong liền cầm áo khoác đi về phòng, trong lòng cũng mệt mỏi không muốn cùng Quách Vũ Đường nói việc nhà.

"Ồ."

Quách Vũ Đường đứng tại chỗ cho đến khi Cổ Kì biến mất, cậu ngồi trầm mặc trong ghế sô pha ở đại sarh, nhặt tàn thuốc đã hút một nửa trong gạt tàn lên, nghĩ đây là Cổ Kì, cậu ta đặt nó trong miệng, bật lửa châm tàn thuốc.

Cậu ta bỏ ra rất nhiều tiền để khen thưởng cho streamer nhưng lại không thích streamer đó chút nào. Cậu ta thầm yêu Cổ Kì, vẻ đẹp của cô giống như một cơn lốc màu đen, tất cả những người thân thiết với cô sẽ bị cuốn vào, không ai có thể tránh khỏi.

Vậy chị Cổ Kì sẽ thích ai? Cậu luôn cảm thấy Cổ Kì sẽ không yêu ai cả, cô nên tồn tại như một tác phẩm nghệ thuật, không có cảm xúc và không có tình yêu.

Vào nửa đêm, Cổ Kì đang nằm trên giường đọc sách, cô đọc rất nhanh, có thể đọc một cuốn tiểu thuyết hơn 200 trang trong vòng hai hoặc ba giờ, điều này là do cô thích đọc sách truyện từ khi còn nhỏ, đọc lâu dần nên luyện thành kỹ năng đọc nhanh như gió.

Sau khi đọc trang cuối cùng, Cổ Kì đặt cuốn sách xuống kiểm tra thời gian trên điện thoại, lúc đó là 11:26 đêm.

Một thông báo hiện lên trên màn hình, đó là tin nhắn của Lạc Thiên Dịch.

—— Không về kịp thời gian cấm của ký túc xá, em có thể đến nhà chị ngủ được không?

Tin nhắn được gửi cách đây 20 phút. Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?

Cổ Kì gọi cho cậu, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

"ở đâu?"

Bên kia im lặng một lúc, sau đó nói nhỏ: "Trước cửa tiểu khu của chị."

Cậu đang đợi bên ngoài...

"Tại sao em không gọi cho chị?"

"Em sợ làm phiền chị."

"..."

Biện pháp an ninh trong tiểu khu Cổ Kì sống rất tốt, nói chung người ngoài không được vào, trừ khi được chủ nhà dẫn vào, nếu không sẽ bị chặn lại bên ngoài tiểu khu.

"Chị sẽ nói lại với bảo vệ, em lên đi."

"Ừm."

Mười phút sau, chuông cửa nhà Cổ Kì vang lên.

Cổ Kì mặc áo khoác và bước ra khỏi phòng ngủ chính, nhưng cô không ngờ rằng Quách Vũ Đường, người luôn nói rằng anh ta buồn ngủ và muốn ngủ, thực sự đứng ở cửa ra vào để mở cửa cho Lạc Thiên Dịch.

Cửa vừa mở, hai chàng trai nhìn nhau, Cổ Kì cảm thấy bầu không khí rất khó chịu.

Lạc Thiên Dịch đứng ở cửa với chiếc túi đeo vai màu đen trên tay, khi nhìn thấy con quái vật tóc vàng xấu xí mở cửa cho mình, trái tim anh chợt co rút, cảm giác ghen tị và chua xót mọc lên như cỏ hoang.

Ánh mắt cậu lướt qua Quách Vũ Đường và nhìn thẳng vào Cổ Kì sau lưng.

Cổ Kì đang mặc một chiếc váy ngủ có thắt lưng, vải lụa bó sát da, dáng người thấp thoáng.

Cô vốn đã quá xinh đẹp rồi, ăn mặc như thế này để ở bên một người đàn ông, cô nghĩ mình không đủ hấp dẫn sao?

Mắt Lạc Thiên Dịch dần dần đỏ lên, cậu siết chặt dây vai của chiếc ba lô màu đen, xoay người rời đi mà không nói một lời.

Quách Vũ Đường giễu cợt bóng lưng của hắn: "Cậu đuổi theo tới đây? Da mặt dày thật."

Lạc Thiên Dịch dường như không nghe thấy, cậu đi về phía thang máy, giơ tay nhấn nút thang máy một lúc lâu, nhấn đi nhấn lại rồi nhấn lại, cứ như thể đang dùng cách này để trút cơn ghen điên cuồng của mình.

Cổ Kì trùm áo khoác bước ra ngoài: "Sao lại đi?"

Cậu không nói lời nào tiếp tục bấm thang máy.

"Lạc Thiên Dịch?"

Giọng điệu của Cổ Kì trở nên lạnh lùng.

"Không làm phiền chị nữa, em đến đây làm bóng đèn làm gì." Cậu nói.

Cậu vẫn đang bấm thang máy, đôi mắt u ám, không chịu nhìn vào mắt Cổ Kì.

Cổ Kì bước tới, giơ tay nắm lấy bàn tay đang ấn thang máy không tự chủ được.

"Thang máy trong tòa nhà sắp bị em phá hư rồi."

Cậu không trả lời, vẫn còn hờn dỗi, nhưng Cổ Kì có thể thấy được mắt cậu đã đỏ hoe.

Được rồi, cô lại khiến cậu mất kiểm soát.

Nhớ đến hình như cậu rất thích mình chạm vào, Cổ Kì suy nghĩ một chút, chủ động ôm eo cậu.

"Được rồi, vào nhà với chị trước đã."

Khế edit

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play