Ô Thủy mấy ngày nay mưa liên tục, cả thành phố nhỏ đều chìm trong sương mù, ảm đạm và u ám.
Dương Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cỏ trong sân nhà mọc lên xanh mơn mởn dưới làn mưa, lá cây lưu ly vương vãi khắp mặt đất.
Khi nào thì mưa mới tạnh đây? Quần áo ngoài ban công cũng sắp thối rồi, bà nghĩ thầm.
cơn mưa mùa thu kéo dài làm dịu mát nhiệt độ cả thành phố. Nhiệt độ thoải mái, dễ chịu. lại tiếp tục giảm xuống còn bảy, tám độ, lúc này chính là thời điểm mấy chiếc áo len mua trước đó thể hiện công dụng.
Dương Vân trở về phòng, tìm mấy chiếc áo lông năm ngoái cô mua, xem cái nào còn mặc được.
Lạc Chiêu Niên mặc chiếc áo choàng, bước ra từ phòng tắm, thắt dây áo quanh eo. Thấy vợ đang gấp lại quần áo đông, ông cũng đã quen rồi. Lạc Chiêu Niên ngồi xuống ghế salon, cầm ipad trên bàn, xem email.
Là một giám đốc bệnh viện, ông mỗi ngày đều nhận được đủ các loại email, bao gồm cả tài liệu của cục quản lý y tế tỉnh, thông báo của chính quyền thành phố Ô Thủy, báo cáo về công tác thẩm định hiệu quả hoạt động của các bệnh viện trực thuộc và các báo cáo của các trưởng khoa,…
“Chồng à, tại sao mình lại không sấy khô tóc? Gần đây nhiệt độ giảm, mình như vậy sẽ rất dễ bị bệnh.”
Dương Vân đặt quần áo xuống, chống tay đứng lên, một bên vừa oán trách vừa đi về phí phòng tắm, từ bên trong cầm ra một chiếc máy sấy tóc.
Kéo ổ cắm điện, Dương Vân đứng sau lưng chồng, chủ động giúp ông sấy tóc.
Bà yêu chồng mình, cũng rất yêu gia đình này.
Ông Lạc tuy tính khí có chút kỳ quặc nhưng không bao giờ đối xử tệ bạc với con dâu, bà Lạc đã ngoài sáu mới nhưng vẫn thường xuyên quán xuyến mọi công việc trong gia đình, đối xử với Dương Vân như con gái ruột.
Dù chồng bà rất bận rộn với công việc nhưng ông vẫn luôn cho bà một cảm giác an toàn, cho bà một mái ấm gia đình đúng nghĩa.
Còn con trai bà thì thông minh, đẹp trai, luôn là học sinh đứng đầu toàn trường, tương lai tươi sáng.
“Ngày mai em đi trung tâm thương mại mua cho mọi người trong nhà vài bộ quần áo ấm mới. Mình cần mua cái gì không? À mà thắt lưng da màu nâu của mình bị hỏng rồi, em mua cho mình cái khác nhé.”
Dương Vân vừa sấy tóc cho chồng vừa nói.
Lạc Chiêu Niên trả lời: “Được.”
Thẻ lương của Lạc Chiêu Niên đều đưa cho vợ cầm, ông cũng không hỏi vợ mình chi tiêu như thế nào.
Cũng may vợ ông là người phụ nữ giỏi quán xuyến việc nhà.
Sấy tóc xong, bà từ phía sau ôm lấy cổ chồng, cười nói: “Chồng à, đã lâu lắm rồi chúng ta chưa làm.”
Lạc Chiêu Niên quay lại nhìn vợ mình, khuôn mặt người phụ nữ đầy xấu hổ khiến ông không khỏi cười một tiếng.
Ông buông ipad xuống, cầm đôi tay bà đang đặt trên vai mình, dẫn bà đi về phía giường lớn.
Một giờ sau.
Dương Vân đứng dậy khỏi vòng tay chồng, vén chăn lên, ra khỏi giường, đi dép về phía phòng tắm.
Đã mười một giờ đêm, có lẽ mọi người đã đi ngủ hết rồi.
Sau khi tắm xong, Dương Vân ra cửa xem con trai đã ngủ chưa.
LẠc Thiên Dịch thường đi ngủ lúc mười một giờ tối, đôi khi có nhiều bài tập về nhà quá thằng bé sẽ ngủ muộn hơn một chút.
Thực tế thì tính tình của Lạc Thiên Dịch giống như Lạc Chiêu Niên, thận trọng trầm ổn, thông minh hiểu chuyện, không bao giờ khiến bà phải lo lắng về chuyện học tập.
Dương Vân bước tới cửa phòng Lạc Thiên Dịch, qua khe cửa thấy đen bên trong vẫn sáng, thằng bé còn chưa ngủ…
“Tiểu Thiên, hôm nay ngủ sớm một chút, ngày mai còn đi học.” Dương Vân thúc giục.
Yên tĩnh, trong phòng không một người đáp lại.
Dương Vân gõ cửa, không thấy động tĩnh nên vặn khóa cửa, mở cửa phòng cậu.
Căn phòng của Lạc Thiên Dịch không lớn, toàn bộ là màu xám, khăn trải giường màu xám, chăn nệm màu xám, rèm cửa cũng màu xám, trên giá sách là những cuốn sách cậu đã đọc.
Cậu không có trong phòng.
Dương Vân kinh ngạc, đã muộn như vậy, còn có thể đi đâu.
Vừa mới thắc mắc, bà đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nhàn nhạt ở tầng dưới, bà đi xuống lầu, thấy đèn phòng bếp sáng.
Lúc này dì Giang phân nửa đã đi ngủ rồi, cũng không thể là bà cụ Lạc, bà cụ thường ngủ vào mười giờ đêm, ông Lạc lại chưa bao giờ vào bếp, cho nên chỉ có thể là Lạc Thiên Dịch.
Bước vào phòng bếp, quả nhiên là cậu.
Lạc Thiên Dịch đang đứng trước bếp nấu thuốc bắc bằng một chiếc xoong gốm, trong bếp nồng nặc mùi thuốc bắc.
Để che bớt mùi, thằng bé còn bật máy hút khói trong bếp, vặn công suất lớn nhất.
“Tiểu Thiên, con nấu thuốc bắc cho ai?” Dương Vân hỏi.
Lạc Thiên Dịch giật mình, nhìn Dương Vân nhưng không nói gì.
Dương Vân đi tới, hỏi lại: “Ai bị bệnh vậy con?”
Đưa tay sờ gáy, Lạc Thiên Dịch nói: “Con có chút không thoải mái, nhưng có thể tự mình giải quyết.”
Dương Vân nhìn khuôn mặt tuấn tú của con trai, nước da rất tốt, nhìn không ra bệnh, nhưng trên lông mày hiện lên một tia buồn bực.
“Bị bệnh sao không nói cho mẹ biết sớm? Nửa đêm còn uống thuốc bắc gì nữa, ngày mai còn phải đi học, trễ giờ thì phải làm sao?”
Lạc Thiên Dịch không nói chuyện, thuận tay cầm chiếc khăn ướt lên. nhấc nắp nồi lên, qua sát tình trạng của nồi thuốc bắc.
“Con khó chịu chỗ nào? Mẹ mang cho con ít thuốc.” Dương Vân ân cần hỏi.
Trong nhà đều là thầy thuốc, bệnh vặt gì cũng có thể chữa được.
Lạc Thiên Dịch có chút cáu kỉnh: “Mẹ, mẹ đi ngủ tiếp đi được không? Con rất nhanh sẽ xong, không trễ nải giấc ngủ.”
Con trai bị bệnh, nửa đêm uống thuốc bắc, Dương Vân nào chịu yên tâm đi ngủ.
“Vậy con đi ngủ đi, mẹ giúp con nấu thuốc bắc. Khi nào xong mẹ sẽ gọi cho con.”
Khi bà tiến lên giúp đỡ, Lạc Thiên Dịch cau mày, khẩn cầu: “Mẹ, con xin mẹ, xin mẹ hãy ra ngoài.”
Cho tới bây giờ, bà chưa từng thấy qua con trai nói chuyện với bà bằng giọng điệu như vậy, loại giọng điệu khẩn cầu mang mấy phần thái độ cứng rắn, cương quyết nhưng lại mang chút bất lực không biết làm sao.”
Dương Vân sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Đi ra khỏi bếp, trở về phòng ngủ, chồng bà vẫn đang đọc sách, ông luôn ngủ rất muộn.
“Ông xã, Tiểu Thiên gần đây có chút kỳ lạ.”
Gần đây Lạc Thiên Dịch thường xuyên không ở nhà, cả ngày không thấy được người, buổi tối cũng không về nhà ăn cơm, hỏi cậu có chuyện gì thì nói rằng gần đây tham gia thi vật lý nên giáo viên yêu cầu ở lại lớp tăng cường huấn luyện.
Trước đây, Lạc Thiên Dịch rất ít khi nói dối nên Dương Vân cũng tin, bây giờ ngẫm lại, bà luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lần nào về nhà cậu cũng không mặc đồng phục học sinh, đôi lúc tâm tình vui vẻ, lúc lại ủ rũ, tâm trạng thay đổi rất nhanh chóng.
Trong khi đó, ở nhà bếp.
Lạc Thiên Dịch đổ thuốc bắc vào một hộp sứ, nghĩ biện pháp để nhanh chóng nguội rồi dùng phễu nhựa đổ thuốc vào ấm.
Thành phố Ô Thủy mưa liên tục, nhiệt độ xuống thấp, Cổ Kì không kịp thích nghi nên đột ngột đổ bệnh.
Gần đây Lạc Thiên Dịch đang chăm sóc cho cô, cậu cũng mua thuốc tây cho cô nhưng bệnh tình vẫn chưa khỏi. Lạc Thiên Dịch không còn cách nào khác hơn là tự mình nấu thuốc cho cô, hơn nửa đêm vì cô mà nấu thuốc bắc.
Cô còn nói sẽ ở cạnh cậu một tuần? Nơi nào nà ở cạnh chứ, cô đây là đang hành hạ cậu, vì bệnh tình của cô mà cậu lo lắng mấy ngày nay.
Sau khi đậy nắp tất cả các hộp thuốc bắc, bỏ chúng vào balo siêu nhân, cậu nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp rồi bước ra.
Trở về phòng cầm ít đồ, Lạc Thiên Dịch lặng lẽ rời khỏi nhà, đi đến nhà kho lấy một chiếc xe đạp leo núi, tìm thêm một chiếc áo mưa màu xanh nước biển, nhanh chóng khóa lên người, đạp xe đi trong cơn mưa phùn.
Lúc này đã là 12:43 sáng.
Tối hôm nay, Cổ Kì sốt nhẹ, nhưng cô vẫn không yêu quý thân thể mình, vừa mới hạ sốt nhẹ đã ngồi trước máy tính sửa lại bản thảo.
Lạc Thiên Dịch không yên tâm với cô vì vậy đã chạy đến gặp cô.
Trong cơn mưa phùn sáng sớm, đường phố Ô Thủy yên tĩnh, chỏ có đèn đường thắp sáng trong mưa, không có tiếng côn trùng kêu, không có xe cộ vội vã chạy qua, bầu trời cũng không có lấy một ngôi sao.
Thật ra thì trời mưa không lớn lắm.
Nhưng Lạc Thiên Dịch đạp xe rất nhanh, một đường cưỡi gió, cậu có thể cảm thấy tất cả nước mưa đang đổ xuống người, cộp cộp, chằng chịt.
Ngoại trừ mặt và hai tay không ngừng bị nước mưa tấn công, Lạc Thiên Dịch cũng không có cảm giác gì, trên đường đi, cậu còn suy nghĩ liệu cô có uống thuốc đúng giờ hay không, liệu cô có ngủ ngon hay không,,,
Sau hai mươi lăm phút đi xe đạp trong mưa gió, cuối cùng Lạc Thiên Dịch cũng đến được khách sạn Dream.
Đem xe để ở ven đường, khóa xe vào lan can cạnh đó, sau đó cậu sải bước chạy về phía khách sạn.
Bước vào khách sạn, lễ tân vẫn còn đang ngủ, Lạc Thiên Dịch không làm phiền họ nữa, cậu bước vào thang máy cùng mười mấy cân thuốc bắc sau lưng.
Đi thang máy lên tầng, tìm được phòng Cổ Kì ở, Lạc Thiên Dịch gọi điện cho cô.
Chị gái có lẽ đang ngủ, cậu muốn nên quấy rầy cô nhưng cậu thực sự muốn gặp cô, xem cô liệu đã khỏi ốm hay chưa.
Điện thoại reo một hồi, cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Xin chào?”
Giọng Cổ Kì mang theo sự ngái ngủ, giọng mũi đặc sệt, trạng thái không tốt lắm.
Lạc Thiên Dịch nghe thấy giọng của cô, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Chị, em đang ở ngoài cửa khách sạn, mở cửa cho em một chút.”
“Được không?”
Điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, giống như là phản ứng không kịp, một lát sau mới chậm rãi có động tĩnh.
Hai phút sau, Cổ Kì mở cửa, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp xuất hiện.
Cổ Kì từ trước đến nay đều rất trắng, nhưng bây giờ đang ốm, làn da cô lại càng trắng bệnh như quỷ vậy, nhưng lại loại quỷ nữ đẹp hơn tiên nữ.
“Muộn như vậy sao còn tới đây?”
Nhìn Lạc Thiên Dịch từ trên xuống dưới, Cổ Kì khẽ cau mày.
Tóc trên trán cậu ướt đẫm, như bị nước mưa làm ướt, áo len trên ngực cũng ướt đẫm một mảnh.
Bây giờ là hơn một giờ sáng, hơn nữa cậu còn đang là một học sinh cấp 3, ngày mai còn phải đi học. Vậy mà cậu hơn nửa đêm lại chạy tới tìm cô.
Đối mặt với sự chất vấn của Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch không trả lời.
Cậu đưa tay sờ trán của Cổ Kì, nhưng hôm nay trời mưa tầm tay, tay cậu quá lạnh nên cậu dùng trán kề sát trán Cổ Kì.
Sau đó cậu cau mày lo lắng nói: “Sao lại thế này? Chị vẫn còn đang sốt nhẹ.”
Cổ Kì không biết phải nói gì.
Cô bị bệnh, nhưng chàng trai trước mặt này còn lo lắng hơn cả cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT