“Em đã mười tám tuổi rồi, chị có thể đừng ghét bỏ em..”

Nhìn chàng trai trước mặt, trái tim Cổ Kì đập rộn ràng.

Thực ra thì, tuổi mười tám của con trai cũng giống như tuổi mười tám của con gái, đều đáng quý trọng như nhau.

Giờ phút này, một chàng trai tràn đầy khao khát, cậu đem tuổi mười tám tươi đẹp nhất của mình đến trước mặt cô, trao cho cô tình yêu thuần khiết nhất của mình. Cậu cẩn thận như vậy, thấp thỏm bất an như vậy, kêu cô đừng ghét bỏ cậu…

Cổ Kì cúi đầu, cười nhạt.

“Mười tám tuổi, sau đó thì sao?”

Cô dường như đang né tránh, không muốn cậu. Lạc Thiên Dịch mím môi, sắc mặt trắng bệnh.

“Mười tám tuổi chính là người lớn rồi, em có thể yêu đương tự do, chỉ cần ở bên chị, em có thể làm bất cứ điều gì, nắm tay, hôn môi, làm/yêu*”

*Làm/yêu ở đây chính là anh muốn cùng chị lên giường ó ó.

“Hahaha…”

Cố Kì đột nhiên bật cười, tiếng cười của nàng rất lớn, vô cùng tùy ý, giống như là nghe môt câu chuyện cười.

Cô cười, nhưng mắt cậu đỏ hoe.

Tiếng cười của cô giống như con dao nặng nề cứa vào tim cậu, khiến cậu khó chịu vô cùng.

Lạc Thiên Dịch quay người bước đến sô pha, cúi đầu nhặt bài tập nhét vào cặp sách. Cậu cảm thấy tim mình như bị cô bóp nghẹt, một lần hít thở đều cảm thấy khó khăn.

Sau khi nhặt cặp sách lên, Lạc Thiên Dịch bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.

Cậu đi rồi.

Lúc rời đi, đôi mắt cậu ướt nhòe.

Sau khi Lạc Thiên Dịch rời đi, Cổ Kì không muốn cười nữa, cô tự mình châm một điếu thuốc, trong lòng tràn đầy phức tạp.

Cô không muốn chấp nhận cậu sao?

Không phải vậy.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm một người bạn trai để trai qua cái gọi là tình yêu nam nữ, bởi lẽ cô không muốn trở thành một nữ tu, nhưng tại sao không thể là Lạc Thiên Dịch?

Dáng dập cậu vô cùng đẹp mắt, lại thông minh, ân cần, trong sáng thuần khiết, không thể chê vào đâu được, chỗ khuyết điểm duy nhất là còn quá nhỏ.

Có thể so với những người bạn trai ngoài ba mươi tuổi của Cố Như Tâm, sự chênh lệch tuổi tác giữa cô và cậu con trai nhà họ Lạc là điều không đáng nhắc tới.

Quan trọng nhất là cậu là chàng trai đầu tiên mà cô thích từ trước đến nay, là người cô thích hôn, cũng không ngần ngại nước miếng của cậu…

Trên thực tế, cô luôn là người rất lạnh đạm, luôn giữ khoảng cách với người khác, không thích cùng người khác kết thân, chính vì vậy mà cô không có bạn bè gì.

Vì vậy có thể cùng một người con trai hôn môi, hơn nữa không bài xích quan hệ thân mật, đối với cô mà nói là vô cùng hiếm thấy.

Huống chi cô cũng là một người khá kén chọn, cô đã từng này tuổi, không phải không có người đàn ông nào chủ động tỏ tình, chỉ là rất khó để cô có thể thích họ.

Ví dụ như –

Dáng dấp không đẹp, không thích.

Âm thanh khó nghe, không thích.

Quần áo quá xấu, không thích.

Nói chuyện quá nhiều, không thích.

Tóm lại, chỉ cần có một chút không hài lòng, cô cũng không muốn.

Nếu như cô không kén chọn, chỉ cần đẹp trai một chút, dáng người chuẩn một chút, cô cũng có thể chấp nhận thì bạn trai cũ của cô có thể xếp hàng từ cửa nam của tòa nhà cổ của thành phố Ô Thủy đến cửa Bắc…

Cô kén chọn như vậy, vậy mà lại có thể chấp nhận Lạc Thiên Dịch, có thể nói cậu rất đặc biệt.

Hút xong một điếu thuốc, cô bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, Cổ Kì lại châm một điếu nữa.

Nhưng cô có thể chấp nhận cậu sao? Giống như chấp nhận một người đàn ông bình thường?

Liệu cậu có giống như Lạc Chiêu Niên? Cho đi hết thảy để rồi cuối cùng buồn bã ra đi.

Nếu như vậy, cô không dám trì hoãn cậu.

Cô không dám đề cao sự chung tình của mình, có lẽ không bao lâu nữa cô cũng sẽ chán ghét cậu, cuối cùng làm tổn thương trái tim cậu.

Cho nên, phải lựa chọn như thế nào đây?

__

Lạc Thiên Dịch trở về nhà họ Lạc, đi thẳng lên lầu.

Bà Lạc kêu cậu uống một chén sâm bổ, cậu cũng không hề nghe thấy.

Trở về phòng, đóng cửa lại, đem cặp sách quăng trên ghế sô pha, cả người bất động ngã xuống giường không nhúc nhích.

Rốt cuộc, cô cười cậu là có ý gì?

Cảm thấy cậu hài hước?

Cô coi cậu như một đứa em trai chưa trưởng thành? Nên cho rằng lời cậu nói là trò cười?

Lạc Thiên Dịch sững sờ nhìn trần nhà một hồi lâu, ngồi dậy nhìn điện thoại.

Được lắm.

Người chị nào đó không hề nhắn tin, không hề gửi một lời giải thích.

Lạc Thiên Dịch đứng dậy, quăng giày và tất, đi vào phòng tắm.

Sau khi ngâm mình nửa tiếng đồng hồ, Lạc Thiên Dịch cả người trần truồng bước ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại trên bồn rửa tay nhìn một chút.

Được lắm.

Người chị nào đó một chút cũng không quan tâm đến cậu.

Để điện thoại di động xuống, Lạc Thiên Dịch đây bực bội, cậu cáu kỉnh nắm một nắm tóc đen, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Nhìn thân thể mình từ cổ trở xuống,  chằm chằm nhìn vào nơi nào đó.

Một lúc lâu sau, cậu nhìn gương cười lạnh: “Em đã mười tám tuổi, lông gì cần mọc đều đã mọc rồi, chị gái chết tiệt.”

Ngày hôm sau, Lạc Thiên Dịch đến trường như bình thường.

Hôm nay không giống như những ngày trước đó, cậu không mong chờ được tan học, dù sao hôm nay cậu cũng không định đi tìm Cổ Kì, đợi tâm trạng cậu tốt lên sẽ nói sau.

Tuy nhiên, không như mong đợi của cậu, tiếng chuông tan học vang lên.

Ngay khi chuông tan học vừa mới vang lên, điện thoại của Lạc Thiên Dịch liền rung lên không ngừng, là cuộc gọi của mẹ.

Lạc Thiên Dịch ra khỏi lớp học mới nghe điện thoại vì sợ thầy chủ nhiệm phát hiện, thu điện thoại di động của cậu.

“Tiểu Thiên, sinh nhật vui vẻ. Mẹ đã đặt trước một phòng tiệc sinh nhật trong khách sạn cho con, mau mời bạn bè đến tiệc sinh nhật nhé.”

“Được ạ.”

Lạc Thiên Dịch không hề ngạc nhiên chút nào về sự sắp xếp của Dương Vân.

Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, mỗi lần tổ chức sinh nhật, Dương Vân đều tổ chức tiệc, nhiều lần như vậy, Lạc Thiên Dịch đã quen, vậy nên cũng không quá mong đợi.

“Trước chín giờ tối, con cùng các bạn có thể chơi thoải mái, đến chín giờ, ba mẹ và ông bà sẽ qua đó chúc mừng sinh nhật. Con nhớ nhắc nhở các bạn kiềm chế một chút. Con biết tính ông nội đấy, ông không thích các con quá ồn ào.

“Vâng ạ.”

Dương Văn nhắc nhở thêm mấy câu, cuối cùng cũng cúp điện thoại.

Lạc Thiên Dịch gọi cho một vài bạn học trong lớp, sau đó gọi cho Tiêu Tuấn, đểu cậu ta gọi một vài cẩu bằng hữu, cuối cùng mọi người cùng nhau đón xe đến khách sạn.

Không gian phòng tiệc được sắp xếp khá ưng ý, có bóng bay, nến, sân khấu nhỏ, ghế sô pha, bàn đánh bi-a, đồ uống, đồ ăn vô cùng phong phú.

Vừa bước vào phòng tiệc,  mấy người Tiêu Tuấn và Nghiêm Triều  giống như những con chuột trở lại hang, bắt đầu điên cuồng chơi.

“Lạc đại ca, tới hát một bài “Thất Lý Hương” của Châu Kiệt Luân.”

Bài Thất Lý Hương: https://www.youtube.com/watch?v=Bbp9ZaJD_eA

“Không muốn.”

“Lạc đại ca, tới chơi thật lòng hay mạo hiểm thế nào?”

“Không chơi.”

“Này, hôm nay là sinh nhật anh, cho em một chút thể diện nào?’

“Không thể, cút.”

Cứ như vậy, Lạc Thiên Dịch cùng mười mấy nam sinh tự họp lại, trải qua một ngày sinh nhật náo nhiệt nhưng không mấy vui vẻ.

Chín giờ tối, Dương Vân và Lạc Chiêu Niên đến, mang the0 ông bà Lạc,  sau đó thổi nến, hát chúc mừng sinh nhật và cắt bánh. Bữa tiệc sinh nhật thứ mười tám kết thúc viên mãn.

Trên đường về nhà, ông Lạc và bà Lạc lên xe của Lạc Chiêu Niên còn Lạc Thiên Dịch ngồi xe của Dương Vân.

Cậu ngồi ở hàng ghế sau, uể oải hạ cửa xe xuống, nhìn qua cửa sổ.

Dương Vân nhìn anh qua gương xe, thấy cậu có chút buồn bực không vui, liền hỏi: “Con trai, hôm nay chơi không vui?”

Lạc Thiên Dịch định thần lại, rũ mắt xuống: “Không có.”

“Nhiều người như vậy đến chúc mừng sinh nhật con, còn có cái gì không vui chứ?”

Lạc Thiên Dịch: “…”

Đúng vậy, rất nhiều người vì cậu mà chúc mừng sinh nhật, cậu vẫn không vui.

Nguyên nhân là gì? Chị gái…

Cô đến bây giờ chưa hề gửi tin nhắn nào cho cậu, ngay cả một câu chúc mừng sinh nhật cũng không hề có.

Trở lại nhà họ Lạc, Lạc Thiên Dịch mang theo cặp sách trở về phòng, một lần nữa mở điện thoại lên, vô số lời chúc mừng sinh nhật.  Có tin nhắn chúc mừng mà cậu cũng không biết là ai gửi, nhưng không vấn đề gì cả, cậu không quan tâm.

Kiểm tra tin nhắn của cậu và Cổ Kì, vẫn không hề có tin nhắn mới nào.

Tâm tình Lạc Thiên Dịch tràn đầy phiền muộn, đang định đứng lên đi tắm thì điện thoại của cậu đột nhiên sáng lên.

Trong lòng cậu có một loại linh cảm đó chắc chắn là tin nhắn của Cổ Kì, mở ra nhìn một cái, quả nhiên là cô.

Cổ Kì: “Chúc mừng sinh nhật Thiên.”

Lạc Thiên Dịch mỉm cười, chỉ vì một tin nhắn của cô mà mọi cảm xúc phiền muộn đều biến mất. Nhất cử nhất động của cô luôn có thể ảnh hưởng đến cậu.

Cho nên, cậu có thể tha thứ cho chị gái sao? Tha thứ cho cô vì đã coi cậu là trò cười?

Yên lặng trong chốc lát.

Lạc Thiên Dịch soạn một tin nhắn, sửa, xóa, rồi lại sửa, rồi lại xóa.

Năm phút sau, cậu chủ động nhắn tin cho cô.

Lạc Thiên Dịch: “Chị gái, còn cười em à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play