Nghe Triệu Mẫn Dao nói xong, mẹ Lục liền mời một giáo viên lễ nghi tới.
Bởi vì dạy nghi thức cho Lục Tế Tân, nên bà cố ý mời cô Linda có danh tiếng nhất trong ngành.
Tuổi Linda và Lục Tế Tân xấp xỉ nhau, gia tộc cũng rất lâu đời, đáng tiếc bởi vì con cháu vô dụng, không chống đỡ sự nghiệp gia tộc, đến đời Linda thì dần bị mai một đi.
Nhưng dù sao Linda cũng xuất thân quý tộc, gốc gác rất sâu, về phương diện lễ nghi, xuất sắc hơn so với nhiều tiểu thư hào môn khác.
Hơn nữa, Linda trong nghề này danh tiếng rất tốt, giảng dạy cũng rất có phương pháp, rất nhiều nhà giàu mới nổi đều mời Linda dạy lễ nghi cho con gái mình.
Để có thể thuận lợi mời được cô Linda, mẹ Lục đã tiêu tốn rất nhiều tiền, thậm chí còn vận dụng không ít quan hệ.
Dù sao, cô Linda cũng không dễ mời được, người mời cô ấy dạy lễ nghi đều đã xếp hàng đến năm sau.
Mẹ Lục đối với con gái vừa tìm về tận tâm tận lực, người giúp việc nhà họ Lục đều nhìn thấy.
Các cô thầm bàn tán, nói:
"Đúng là con ruột."
“Bây giờ cô chủ chân chính đã trở về, không biết cô chủ nuôi kia sẽ như thế nào?"
Lời này truyền đến tai Lục Nhã Tình, mẹ Lục lo lắng Lục Nhã Tình suy nghĩ nhiều, liền đi an ủi cô ta: "Tình Tình yên tâm, con vĩnh viễn là con gái của mẹ.”
"Con biết mẹ thương con nhất mà!" Lục Nhã Tình xinh đẹp nằm trong lòng mẹ Lục làm nũng, còn nói mấy chuyện thú vị chọc mẹ Lục vui vẻ.
Nhưng chờ mẹ Lục rời đi, ý cười trên mặt Lục Nhã Tình lập tức thu lại.

Ngồi yên trong phòng một lúc, cô ta nhận được một cuộc gọi.
Nhìn số điện thoại quen thuộc, Lục Nhã Tình sau khi nhận máy, tự nhiên mở miệng: "Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rồi sao, lúc con ở nhà họ Lục đừng gọi điện thoại cho con mà.”
Người gọi điện thoại tới chính là mẹ ruột của Lục Nhã Tình, Phùng Duyệt.
Lục Nhã Tình cũng không phải là cô con gái mồ côi mà ba Lục ôm về từ cô nhi viện, cô ta là con riêng của ba Lục cùng với người tình Phùng Duyệt.
“Mẹ đây không phải vì lo lắng cho con sao?” Phùng Duyệt nói: "Mẹ nghe nói, Triệu Mẫn Nghi rất coi đứa con gái vừa tìm về kia , còn mời Linda đến dạy lễ nghi đấy?”
Nghe vậy, Lục Nhã Tình nhíu mày: "Mẹ lấy tin tức từ đâu ra vậy?”
"Hừ." Phùng Duyệt mất hứng: "Nếu không phải tin tức của mẹ linh thông mới sớm biết được, mà con vốn cũng sẽ không nói cho mẹ biết, đúng không?”
Lục Nhã Tình có chút không kiên nhẫn: "Mẹ đừng gây chuyện thêm cho con nữa, nếu không phải mẹ tìm người khi dễ Lục Tế Tân, ông nội cũng sẽ không cho cô ta cổ phần.

Con không cầu mẹ giúp con, chỉ cầu mẹ đừng làm phiền con có được không?”
Phùng Duyệt thấp giọng: "Là mẹ làm liên lụy đến con.”
Lục Nhã Tình thở dài, giơ tay xoa huyệt thái dương đau nhức, cô ta ở nhà họ Lục bước đi đã khó khăn, mẹ đẻ còn không ngừng gây rối cho cô ta.

Chuyện lần này, nếu không phải ông Lục hỗ trợ che giấu, nếu bị truyền ra ngoài không chỉ thanh danh của cô ta bị hủy hết, mà ngay cả hôn sự với nhà họ Cố cũng sẽ tan thành nước."

Ai muốn gả một người vợ tàn nhẫn vào nhà?
"Đúng rồi." Phùng Duyệt nhắc nhở: "Con phải cẩn thận với Lục Tế Tân kia đấy, Triệu Mẫn Nghi đã mời Linda tới rồi, lần này xuất hiện, nếu cô ta quá xuất sắc sẽ vượt qua con.

Con nên tìm cách, đừng để Linda dạy cô ta các lễ nghi.”
"Ha." Lục Nhã Tình cười nhạo, nhịn không được nói: "Mẹ cho rằng lễ nghi luyện tập nửa tháng thì có thể thành thạo sao? Cư di khí dưỡng di thể*, khí chất của tiểu thư khuê các là tích tụ mà ra, thấm vào trong xương cốt.

Lục Tế Tân đã thiếu hụt 18 năm này, vĩnh viễn không thể làm được, cô ta cũng sẽ không có cơ hội vượt qua con, chỉ học lễ nghi trong vài ngày thì cứ để cho cô ta học.”
*居移气, 养移体(Cư di khí dưỡng di thể): Nhà cửa biến đổi khí chất con người.

Uống ăn biến đổi hình thể con người [nguồn: google]
Phùng Duyệt rất tin tưởng vào con gái mìn nhưng vẫn có chút lo lắng, hối hận nói: "Lúc trước mang cô ta bán vào khe núi là được rồi, ai biết đã qua nhiều năm như vậy, cự nhiên còn có thể tìm lại!”
“Câm miệng!” Lục Nhã Tình không khống chế được rống lên, cô ta cảnh cáo: "Chuyện này về sau không được nhắc lại biết không, một chữ cũng không thể để lộ ra, tuyệt đối không thể để cho ba biết, con cố ý làm cô ta mất tích.


"Biết rồi, mẹ không ngốc như vậy." Phùng Duyệt lẩm bẩm.
Lục Nhã Tình quá hiểu Phùng Duyệt, vừa nghe lời này, liền biết bà ta sẽ không để ở trong lòng.
Cô ta nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, vẫn quyết định tự mình đi gặp Phùng Duyệt một lần, kêu bà ta ngàn vạn lần không thể lỡ miệng.
Năm đó, ba Lục mang theo Lục Tế Tân đi hẹn hò với Phùng Duyệt, bởi vì công ty đột nhiên có việc gấp, nên liền đưa Tiểu Tế Tân cho Phùng Duyệt chăm sóc, Phùng Duyệt cố ý làm mất cô, sau đó nói với ba Lục là Tiểu Tế Tân đi lạc.
Chuyện này đã qua mười tám năm, tất cả mọi người đều cho rằng lúc ba Lục dẫn cô đi chơi, không cẩn thận để cô đi lạc.
Không ai biết, ở giữa còn xen lẫn một Phùng Duyệt, là Phùng Duyệt cố ý làm mất Lục Tế Tân.
Ba Lục tuy rằng yêu thương Lục Nhã Tình, đối với Lục Tế Tân có phần lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt của ông ta, hơn nữa mấy năm đi theo Phùng Duyệt cũng cảm thấy bà ta càng ngày càng lớn tuổi, theo đó tình cảm của ba Lục đối với Phùng Duyệt cũng trở nên nhạt đi, nếu để cho ông ta biết, là Phùng Duyệt cố ý làm mất Lục Tế Tân, khẳng định sẽ không nể tình.
Đến lúc đó, không riêng gì Phùng Duyệt không có kết quả tốt, nói không chừng còn có thể liên lụy đến Lục Nhã Tình nếu để mẹ Lục biết được chân tướng.
Mặc dù mẹ Lục có yêu thương Lục Nhã Tình đến đâu, chỉ sợ cũng không tiếp nhận được sự thật cô ta là con gái tiểu tam.
….
Sau khi mời Linda đến, mẹ Lục liền đi tìm Lục Tế Tân, mượn cơ hội này xoa dịu quan hệ của bọn họ một chút.
Bởi vì lúc trước nháo không vui với Lục Tế Tân, mẹ Lục không biết phá băng với cô như thế nào, hơn nữa mấy ngày vội vàng chuẩn bị bữa tiệc tối, tâm tình Lục Nhã Tình cũng không tốt, luôn quấn lấy cô ta, mẹ Lục không thể phân thân đi tìm Lục Tế Tân.
Mấy ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên mẹ Lục đến phòng Lục Tế Tân.
Điều chỉnh hô hấp một chút, mẹ Lục giơ tay lên nhẹ nhàng gõ ba cái.
Không ai trả lời.

Bà gõ thêm vài lần nữa, vẫn không ai trả lời.
Chuyện gì đang xảy ra? Bà nhíu mày, vội vàng tìm người giúp việc, hỏi: "Cô cả đâu?”
Người hầu này chuyên hầu hạ Lục Tế Tân.
Người giúp việc nhìn cửa phòng đóng chặt, nhớ lại một chút, rồi nói: "Sau hôm bà trở về, cô cả liền rời đi, và không thấy trở lại nữa.”
"Cái gì?" Mẹ Lục khϊếp sợ, mấy ngày nay, bà vẫn không có ở nhà: "Con bé đi đâu vậy chứ?”
Người hầu không lên tiếng, cô ta nào biết cô cả đi đâu chứ?
Người hầu bên này hỏi không ra, mẹ Lục liền đi tìm ông cụ Lục.
"Con nói Tân Tân à." Ông cụ Lục đang uống trà, ngẩng đầu nhìn mẹ Lục một cái: "Con làm mẹ mà ngay cả con gái không ở nhà mấy ngày cũng không biết.”
Mẹ Lục có chút quẫn bách, thực tế cái gọi là quá bận rộn không thể phân thân, chỉ là lý do mà thôi, nguyên nhân căn bản là bà không biết đối mặt với con gái này như thế nào, cho nên tìm một vài cái cớ kéo dài thời gian.
"Ba, con..."
"Đừng nói nữa."Ông cụ Lục xua tay, ngắt lời của bà: "Lát nữa ba gọi điện thoại cho Tân Tân, kêu con bé trở về.

Con bé đang thí nghiệm ở trường học bên kia, rất bận rộn.”
"Trường học?" Mẹ Lục nhất thời sững sờ, nghe không hiểu: "Tế Tân không phải đã 23 tuổi rồi sao, sao còn đang đi học?”
Ông cụ Lục liếc bà một cái, giọng lạnh xuống: "Nếu con đối với Tân Tân dụng tâm một chút, cho dù chỉ một nửa Nhã Tình thôi, cũng không phải cái gì cũng không biết.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play