Từ Đức Tuyên điện đi ra, Ôn Thế Chiêu cân nhắc không nên quá nóng vội, nôn nóng sẽ khiến phụ vương nghi ngờ, vì vậy không lập tức xuất cung tìm Tam cữu mà ở Triêu Dương điện tĩnh dưỡng mấy ngày.

Nàng đã từng đáp ứng Tiêu Công chúa, sau khi hồi cung không tùy ý đi lại, cũng không xuất cung nữa.

Bởi vì võ công thâm hậu, lại có phương thuốc mà Tiêu Công chúa lưu lại, thương thế của nàng rất nhanh đã khỏi, nửa tháng trước vết thương đã khép lại, vết sẹo từ từ mất đi, mọc ra lớp thịt mới.

Ngày hôm đó trời không quá nắng, Ôn Thế Chiêu chê ở trong tẩm điện thật khó chịu, liền ra ngồi ở ghế đá ngoài điện, say sưa đọc cuốn binh thư trong tay.

Thường ngày Ôn Thế Chiêu rất thích đọc sách, bất luận Kinh Thi sử ký, binh quyển quân huấn, hay là sử tạp đàm luận, liên quan đến nhiều lĩnh vực, nhưng nàng thích đọc nhất vẫn là thư tịch liên quan đến bày binh bố trận.

Nàng tuy không có hùng tâm chí lớn gì, cũng chưa từng trải qua chiến trường, nhưng thân là Ôn Quốc Tứ hoàng tử, từ nhỏ được phụ vương nghiêm khắc huấn đạo, nơi nào đó trong đáy lòng trời sinh đã có nhiệt huyết dữ dội.

Nhưng nàng luôn ở trong thâm cung, chưa từng ra khỏi Ôn thành, có một thân bản lĩnh nhưng lại không có đất dụng võ, nàng cũng bị Vương huynh và Trưởng tỷ bao bọc quá tốt, căn bản không biết đến chiến trường hung hiểm tàn khốc ngoài kia.

Mỗi khi ngọn lửa chiến loạn xảy ra, đáng thương nhất vẫn là bách tính trong thiên hạ, nàng bất đắc dĩ cũng không thể ra sức giúp đỡ.

Tại ván cờ tam quốc tranh bá này, nàng chỉ là một quân cờ nho nhỏ tay không tấc sắt không đáng để chú ý, căn bản không có tác dụng gì, biết rõ không thể làm nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tình cảnh bây giờ của nàng, miễn là tiếp tục đối ngoại vô dục vô cầu, không kết bè kết đảng cũng không kết bè kết cánh, độc lập đứng ngoài triều đình, không can thiệp bất kỳ quân chính, trong tay không quyền không thế, cho dù phụ vương nghi kỵ cũng sẽ không thể làm khó dễ nàng.

Việc ưu sầu trước mắt chính là nên nói thế nào để thuyết phục phụ vương cho nàng cưới Tiêu Công chúa làm vợ.

Nàng nghĩ trước tiên phải khiến phụ vương đồng ý, rồi tự mình tới Tiêu Quốc cầu thân, cuối cùng hỏi ý Tiêu Công chúa, xem nàng ấy có nguyện ý gả cho nàng không.

Nếu như nguyện ý, tự nhiên đều đại hoan hỉ.

Nếu như không nguyện ý, vậy chính là hữu duyên vô phận.

Ôn Thế Chiêu tâm tư vạn ngàn, ánh mắt hơi cứng đờ nhìn binh thư trong tay, một lúc lâu chưa lật sách, hiển nhiên là hồn phách còn trên mây, mà từ xa truyền đến bước chân gấp gáp cùng với tiếng gào lớn, đột nhiên đánh gãy trầm tư của nàng: "Điện hạ, có tin tức mới nhất trong Ôn Cung hôm nay!"

Phục hồi tinh thần, Ôn Thế Chiêu thu lại tâm tư hỗn độn, đặt thư tịch trên bàn đá, nhướn mày, nhìn Tiểu Tường Tử đang chạy đến, vuốt cằm nói: "Lại có tin tức gì mới, nói nghe một chút."

Trần Đồng Tường gãi gãi đầu, giả vờ thần thần bí bí nói: "Điện hạ, ngài đoán xem."

Ôn Thế Chiêu cười nhạo nói: "Này còn phải đoán sao, hôm nay Thái tử phi lại đến Trưởng Công chúa phủ, Trưởng tỷ vẫn không muốn gặp Thái tử phi."

"Không hổ là điện hạ, lại có thể đoán trúng như vậy, thật sự lợi hại." Trần Đồng Tường trừng mắt nhìn, giả vờ kinh ngạc, giơ ngón tay cái lên, "Điện hạ, ngài có thể so với cái gì mà thần toán tử còn giỏi hơn a!"

Tiểu Tường Tử miệng không chỉ thích lải nhải, còn thích nịnh nọt nàng, Ôn Thế Chiêu liếc hắn một chút, giơ tay nâng thư tịch lên, thân thể dựa vào lan can sau lưng, chậm rãi nói: "Tiểu Tường Tử, cái tin tức mới nhất này của ngươi đã nói tới không dưới năm lần rồi."

"A, có sao?"

Trần Đồng Tường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tự đáp: "Thật giống như là đã nói rất nhiều."

Ôn Thế Chiêu không có phản ứng hắn, tiện tay lật binh thư, hững hờ hỏi: "Thái tử phi hiện còn ở Trưởng Công chúa phủ?"

"Nghe nói còn chưa rời đi." Trần Đồng Tường sờ sờ cằm, "Điện hạ, ngài nói xem Trưởng Công chúa tại sao lại không muốn gặp Thái tử phi vậy?"

Ôn Thế Chiêu hỏi ngược lại: "Ngươi làm sao biết Trưởng Công chúa không muốn gặp Thái tử phi?"

"Nửa tháng nay, mỗi lần Thái tử phi tới thăm Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa đều nói bị bệnh, không phải là không muốn gặp nàng hay sao."

Ôn Thế Chiêu nở nụ cười, nhanh chóng gập thư tịch lại, đứng lên vỗ trán Trần Đồng Tường một cái: "Ngươi nói cũng quá gượng ép đi, lại không phải chỉ không gặp Thái tử phi, Trưởng Công chúa không gặp bất cứ người nào."

"Nói vậy cũng phải."

Trần Đồng Tường xoa xoa trán bị vỗ, tò mò hỏi: "Điện hạ, Trưởng Công chúa rốt cuộc có phải bị bệnh không, trong cung còn đồn đại Trưởng Công chúa không thích Thái tử phi, cố ý nhắm vào Thái tử phi đây."

"Ta cũng không biết."

Ôn Thế Chiêu nhíu nhíu mày, Trưởng tỷ nhà nàng tính tình đạm bạc, từ trước tới nay còn không để ý bất cứ đồ vật gì trong mắt, sao có thể chủ động nhắm vào một người, huống chi người kia lại là Thái tử phi.

Trong lúc nàng dưỡng thương, Trưởng tỷ cáo bệnh đóng cửa không tiếp khách, Thái tử phi mấy lần tới cửa cũng không có kết quả, lại chưa nói Trưởng tỷ lần này không hợp cung quy, chỉ lý do sinh bệnh này căn bản không dùng được lâu.

Trưởng tỷ từ nhỏ đã tập võ, rất ít sinh bệnh, cho dù sinh bệnh cũng không thể đóng cửa từ chối tiếp khách, huống hồ người bị cự tuyệt ngoài cửa lại là Thái tử phi.

Hành vi hết sức khác thường, này không giống tính tình của Trưởng tỷ, trong đó hiển nhiên có nội tình.

Ngay cả Trần Đồng Tường cũng phát hiện có gì không đúng, đúng lúc phát huy khả năng liên tưởng, hắn vuốt nhẹ cằm nói: "Cái kia cũng thật kì quái, hay là Trưởng Công chúa thực sự sinh bệnh gì đấy, sợ truyền nhiễm bệnh ra ngoài, liền vì chúng ta mà trốn tránh không ra."

"Đùng" một tiếng, Ôn Thế Chiêu nâng thư tịch không khách khí vỗ vào trán Trần Đồng Tường, quát lớn: "Nói hươu nói vượn cái gì đấy!"

Lại bị vỗ trán, Trần Đồng Tường giơ tay che trán, bất mãn kêu lên: "Điện hạ!"

"Không phục cũng nhịn xuống cho bản hoàng tử."

Ôn Thế Chiêu cúi người ngồi trên ghế đá, cẩn thận mở ra cuốn binh thư, hời hợt phân phó: "Tiểu Tường Tử, chuẩn bị xuất cung."

Trần Đồng Tường sửng sốt một chút, gấp giọng hỏi: "Điện hạ, chúng ta xuất cung đi đâu?"

"Tôn phủ."

"Không phải chứ, điện hạ thân thể vừa lành lặn, liền muốn đi tìm Hỗn Thế nữ Ma vương kia?"

Ôn Thế Chiêu lắc đầu: "Không phải tìm nàng."

"Không tìm nàng là tốt rồi." Trần Đồng Tường vỗ vỗ ngực, "Tiểu nha đầu này tính tình bất hảo, thực sự sẽ cho điện hạ thêm phiền phức, chúng ta không trêu chọc nổi, có thể trốn xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu."

Ôn Thế Chiêu gật đầu nói: "Có lý."

Đúng là trốn được bao xa thì trốn, các nàng sau này không thể lại cùng nhau chơi đùa, dù sao hiện tại cũng lớn rồi, lấy thân phận bên ngoài của nàng mà nói, các nàng chung quy là nam nữ khác biệt, miễn cho người ngoài đàm tiếu, càng không thể làm hỏng thanh danh của cô nương nhà lành.

"Đúng rồi." Ôn Thế Chiêu đứng lên, "Ta còn muốn đến Trưởng Công chúa phủ một chuyến."

"Điện hạ muốn tìm Trưởng Công chúa sao?"

Ôn Thế Chiêu bên môi cân nhắc nở nụ cười: "Trưởng tỷ không phải sinh bệnh sao, ta đến thăm tỷ ấy."

"Nhưng Trưởng Công chúa không muốn gặp ai, ngay cả Vương thượng đến cũng không chịu gặp."

"Chưa đi làm sao biết sẽ không gặp?"

Ôn Thế Chiêu cầm lấy thư tịch đặt trên bàn đá, ném cho Trần Đồng Tường, phân phó: "Đem sách của ta cất vào tẩm điện, sau đó chuẩn bị ngựa, mau mau tới cửa Trưởng Công chúa phủ."

Trần Đồng Tường chắp tay: "Vâng, điện hạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play