Tiêu Vận Thục giương mắt nhìn Ôn Thế Chiêu, thấy gương mặt tuấn tú kia đỏ bừng, còn ý đồ dùng việc uống trà để che đi lúng túng, cử chỉ hơi gượng gạo, xem ra Tứ hoàng tử này không biết nói dối.
Không truy hỏi Ôn Thế Chiêu nữa, Tiêu Vận Thục hạ mắt, trong lòng suy nghĩ, người tập võ thân thể cường kiện, quanh năm suốt tháng cực ít khi sinh bệnh.
Trưởng Công chúa trong hôn điển của nàng đến muộn một chút cũng thôi đi, sao hôm nay khi nàng đến bái phỏng liền đột nhiên sinh bệnh.
Ôn Thế Chiêu không biết dụng ý của Trưởng tỷ, nhưng Trưởng tỷ làm việc từ trước đến nay đều thận trọng, tự có đạo lý của nàng, nhiều năm ở chung khiến hai tỷ đệ ngầm hiểu ý nhau, liền đặt chén trà xuống, mở miệng hỏi: "Hôm nay Trưởng tỷ sinh bệnh, không thích hợp gặp Thái tử phi, hay là Thái tử phi về đi?"
"Bản cung cũng chỉ ở đây uống trà, uống xong liền trở về, cũng không có gì nhiều lời."
Tiêu Vận Thục thu tâm tình trong đôi mắt, sóng mắt lưu chuyển đến trước ngực Ôn Thế Chiêu, gật đầu hỏi: "Ngược lại là Tứ hoàng tử, ngươi bị thương rất nặng, thân thể như vậy ra ngoài không tiện, sao không nằm nghỉ ngơi đi?"
Ôn Thế Chiêu đáp: "Chút thương tích nhỏ nhoi đó không đáng lo ngại, để Thái tử phi lo lắng rồi."
Tiêu Vận Thục ý vị thâm trường nói: "Thương thế của ngươi suy cho cùng là vì Quân nhi mà chịu, Quân nhi trước khi đi nhờ cậy bản cung chăm nom ngươi."
Nhắc tới người yêu khó tránh khỏi tinh thần phấn khởi, huống hồ người yêu còn nhớ tới thương thế của nàng như vậy, Ôn Thế Chiêu trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy lỗ tai bắt đầu nóng đến, chắp tay cười nói: "Đa tạ Thái tử phi quan tâm."
"Tứ hoàng tử khách khí rồi."
Tiêu Vận Thục loanh quanh thưởng thức chén trà, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chỉ là bản cung được Quân nhi nhờ vả, Tứ hoàng tử phải cẩn thận một chút, đừng để cho bản thân lại bị thương, bằng không bản cung không thể bàn giao với Quân nhi được."
Ôn Thế Chiêu gật đầu nói: "Ta nhất định sẽ cẩn thận, không làm Thái tử phi khó xử."
Tiêu Vận Thục chỉ cười không nói, ánh mắt trên người Ôn Thế Chiêu xoay chuyển vài vòng, thầm nghĩ người này dung mạo đúng là vô cùng tốt, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhu hòa, không giống nam tử khí thô, cùng Quân nhi cực kì xứng đôi.
Chưa thấy Thái tử phi lên tiếng, Ôn Thế Chiêu cũng cảm giác được Thái tử phi đang quan sát nàng, nàng cũng chưa bao giờ làm việc gì sai trái, tự nhiên không sợ bị quan sát, thong dong tự nhiên nâng chung trà lên uống một ngụm, ai ngờ Thái tử phi đột nhiên hỏi nàng: "Tứ hoàng tử thích Quân nhi sao?"
Câu hỏi ngắn gọn dứt khoát như vậy, Ôn Thế Chiêu không kịp chuẩn bị, nước trà vừa uống chưa kịp nuốt xuống.
"Khụ khụ khục..."
Ôn Thế Chiêu ho khan không ngừng, lời này của Thái tử phi lại làm nàng mặt đỏ tai nóng, vội giơ tay che miệng lại, nuốt nước trà, miễn cho nước trà lại phun ra ngoài, mất hết lễ nghi trước mặt Thái tử phi.
Đến cùng là chưa trải qua thế gian tình ái, Thái tử phi một lời đã hỏi trúng tâm tư Ôn Thế Chiêu, mặt nàng quẫn bách, đứng dậy cung kính hành lễ: "Thế Chiêu thực lòng yêu thích Tiêu Công chúa, kính xin Thái tử phi tác thành."
Tiêu Vận Thục chịu lễ này của Ôn Thế Chiêu, hai mắt phút chốc thâm trầm, nhìn thẳng hai mắt của nàng, âm thanh lạnh nhạt nói: "Chỉ tiếc, chúng ta sinh ở thời loạn lạc, vạn sự đều thân bất do kỷ."
Ôn Thế Chiêu cười cười: "Ta chỉ cần nàng ấy."
"Tứ hoàng tử thực thú vị, ngươi thân là Ôn Quốc hoàng tử, không lấy thiên hạ làm mục tiêu, thật sự chỉ vì một nữ tử." Dư âm dừng một chút, Tiêu Vận Thục nghiêm túc hỏi: "Mà không muốn giang sơn vạn dặm này?"
Ôn Thế Chiêu không đáp, nâng áo bào ngồi xuống, thong dong đáp: "Giang sơn đối với ta mà nói chỉ là phù du, Thế Chiêu chí không ở thiên hạ."
"Nhưng ngươi là Ôn Quốc hoàng tử." Tiêu Vận Thục câu môi, "Ngươi không có lựa chọn khác."
Ôn Thế Chiêu hỏi ngược lại: "Vậy thì như thế nào?"
Tiêu Vận Thục nhìn chăm chú Ôn Thế Chiêu, người này vầng trán lộ ra ngạo khí đế vương gia, lại mơ hồ biểu hiện xem thường, nàng thu hồi ánh mắt, phút chốc nở nụ cười: "Được lắm, vậy thì như thế nào, bản cung nên nói Tứ hoàng tử không ôm chí lớn mà chỉ khư khư giữ lấy mình?"
"Thái tử phi thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra tâm tư của Thế Chiêu?"
Tiêu Vận Thục tròng mắt xẹt qua ý cười, trên mặt không chút biến sắc, nhạt tiếng nói: "Tam quốc hoàng thất tranh quyền đoạt lợi, vì vương vị không tiếc thủ túc tương tàn, có được mấy người thông suốt như Tứ hoàng tử đây."
Ôn Thế Chiêu khẽ cười nói: "Thái tử phi yên tâm, Thế Chiêu cùng Vương huynh tuy không phải nhất mẫu đồng bào, nhưng hơn hẳn huynh đệ ruột thịt, Thế Chiêu đối với Vương huynh tuyệt không hai lòng, đối với Ôn Quốc vương vị càng không dám có ý tham niệm."
Lần này đàm luận ý vị sâu xa, không thao thao bất tuyệt, nhưng nhìn thấu được Ôn Quốc Tứ hoàng tử thông suốt như vậy, Tiêu Vận Thục tự đáy lòng nói: "Nếu Tứ hoàng tử sinh ở thái bình thịnh thế, cho dù là vương gia trấn thủ đất phong nho nhỏ, cũng nhất định là một vị minh quân."
Ôn Thế Chiêu trong lòng biết đã qua cửa ải Thái tử phi này, giảo hoạt chuyển động con ngươi, ho khan mấy lần, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Nếu được cưới ý trung nhân, cùng nàng làm bạn đến già, đến chết không rời, này mới là cuộc sống đầy ý nghĩa."
"Tứ hoàng tử tưởng tượng có thể cưới được Quân nhi?"
Đây mới là mục đích cuối cùng của nàng, Ôn Thế Chiêu vội vàng gật đầu: "Không biết Tiêu Vương có bằng lòng hay không?"
Tiêu Vận Thục cười cười: "Vậy ngươi có hỏi qua Quân nhi, hỏi nàng có nguyện ý hay không."
"Chuyện này..."
Ôn Thế Chiêu nhíu mày, đưa tay nắm lấy hai bên ống tay áo, dáng vẻ có chút khổ sở.
Sang năm mười tám tuổi được phong vương, nàng sẽ tự mình đi tới Tiêu Quốc hướng Tiêu Vương cầu hôn, nhưng Tiêu Công chúa chưa bao giờ trực tiếp nhận lời hứa hẹn của nàng, đến cùng là nguyện ý hay không nàng cũng không biết được.
Huống hồ Tiêu Công chúa cũng không có nhận lời nàng, nếu trong một năm này nàng ấy gặp được một nam tử Tuyệt Thế Vô Song khác, Tiêu Công chúa ái mộ hắn thì phải làm sao bây giờ, hoặc là Tiêu Vương tứ hôn cho Tiêu Công chúa, thế thì phải làm thế nào?
Tạm thời không cân nhắc những yếu tố này, ngay cả cửa ải của phụ vương còn khó khăn.
Tiêu Vận Thục nhấc ấm trà lên, ung dung thong thả châm trà, đặt bình trà xuống, nhấc mày nhìn Ôn Thế Chiêu, thấy nàng mặt mày ủ rũ, mở miệng nói: "Tứ hoàng tử không cần lo lắng, Quân nhi nhà ta ánh mắt rất cao, nam tử tầm thường nàng không để vào mắt."
Lời này của Thái tử phi không những không trấn an được Ôn Thế Chiêu, nàng nghe vậy xong càng ưu sầu.
Tiêu Công chúa là một kỳ nữ tử, nam tử tầm thường đương nhiên nàng không để vào mắt.
Nhưng chính mình là nữ tử hàng thật giá thật, liệu có vào được trong mắt Tiêu Công chúa?
Ôn Thế Chiêu càng nghĩ mi tâm càng cau chặt, trong lòng sinh ra một luồng khó chịu, ngực cũng khó chịu, thời khắc ống tay áo vung lên, một khối minh hoàng khăn tay bay ra, rơi xuống bên chân Tiêu Vận Thục.
Ôn Thế Chiêu sửng sốt một chút, đang muốn cúi người nhặt lấy, lại bị Tiêu Vận Thục nhặt lên trước.
Tiêu Vận Thục nhận ra đây chính là khăn tay của Quân nhi, không khỏi cong cong khóe môi, cũng không hỏi cái gì, trả lại cho Ôn Thế Chiêu, mặt mày mỉm cười: "Tứ hoàng tử, khăn tay của ngươi rơi này."
"Đa tạ Thái tử phi." Ôn Thế Chiêu không rõ vì sao ánh mắt Thái tử phi nhìn mình như vậy liền đỏ mặt, nhận lấy khăn tay vội vàng cất vào trong tay áo.
Chiếc khăn tay vừa mới được cất sâu vào tay áo, Ôn Thế Chiêu vì hành vi âm thầm tự ảo não vẫn chưa thở phào, đã nghe được Thái tử phi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thực sự thích Quân nhi nhà ta sao?"
Ôn Thế Chiêu vội vàng gật đầu: "Thích."
"Mọi việc đều do một chữ duyên, nếu như thực sự thích liền không dễ dàng buông tay."
"Thế Chiêu biết." Ôn Thế Chiêu khổ sở nói, "Chính là không biết Tiêu Vương có bằng lòng hay không?"
Tiêu Vận Thục nói: "Quân nhi từ nhỏ đã được phụ vương sủng ái, từ Tiêu Quốc tới Ôn Quốc đường xá xa xôi, phụ vương chắc hẳn không cam lòng để Quân nhi gả đi xa, Tứ hoàng tử muốn cưới nàng về Ôn Quốc, xác thực khó chút khó khăn."
"Nếu phụ vương hướng Tiêu Vương cầu hôn, liệu có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?" Ôn Thế Chiêu trong lòng biết sẽ không dễ dàng như vậy, Tiêu Quốc cùng Ôn Quốc quan hệ không ổn định, hơn nữa hòa thân chỉ là tạm thời hòa hoãn quan hệ cứng ngắc giữa hai nước.
Thân phận giữa các nàng như đi vào một tòa lao tù, đi vào thì dễ, đi ra thì khó.
Tiêu Vận Thục nở nụ cười: "Nếu sợ mất mặt Ôn Vương, phụ vương có lẽ sẽ đồng ý."
"Vậy thì tốt quá rồi." Ôn Thế Chiêu hai mắt sáng sủa, khuôn mặt nổi lên mấy phần hưng phấn.
Có hi vọng, người này mặt mày ủ rũ liền trở thành thần thái sáng láng, Tiêu Vận Thục suy nghĩ một chút, không đành lòng giội bồn nước lạnh, vốn định an ủi vài câu, cửa đột nhiên vang lên âm thanh gấp gáp: "Điện hạ, điện hạ!"
Là tiếng của Tiểu Tường Tử, Tiểu Tường Tử bước nhanh đến trước bàn Ôn Thế Chiêu, thở dốc mấy hơi, chưa kịp nói chính sự liền bị Ôn Thế Chiêu quát lớn: "Hoang mang hoảng loạn cái gì, Thái tử phi còn đang ở đây."
Trần Đồng Tường bị dọa sợ, lùi nhanh một bước, ngã quỵ xuống đất: "Bái kiến Thái tử phi."
"Ừm, đứng lên đi."
"Tạ Thái tử phi."
Tiểu Tường Tử đứng lên, Ôn Thế Chiêu nhíu mày hỏi hắn: "Ngươi hoang mang như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Sự việc gấp gáp, Trần Đồng Tường không để ý Thái tử phi còn ngồi bên cạnh Tứ hoàng tử, cất bước tiến lên kéo cánh tay Tứ hoàng tử, lo lắng thúc giục: "Điện hạ a, đi mau, Vương thượng truyền triệu điện hạ!"
Phụ vương sao lại đột nhiên truyền triệu nàng, chẳng lẽ vì việc sáng sớm nay xuất cung, không kịp suy nghĩ, Ôn Thế Chiêu vội vã đứng lên, hướng Tiêu Vận Thục chắp tay nói: "Thái tử phi, phụ vương gọi ta, ta phải đi trước."
Tiêu Vận Thục cười đáp: "Đi đi."
Tứ hoàng tử đã rời đi, chính điện to lớn này không ai nói chuyện lại rơi vào trống vắng.
Tiêu Vận Thục lẳng lặng ngồi thẳng, cả người khí chất chảy xuôi đẹp như lan, không che giấu nổi trác hẹn yêu kiều, dáng vẻ muôn phương.
Nàng nâng chén trà lên trước mắt, tròng mắt nhấc lên gợn sóng, tràn ra từng tia từng sợi nhu tình, nhẹ giọng tự lẩm bẩm: "A Kỳ, là ngươi sao?"
Cũng không biết nhớ tới cái gì, Tiêu Vận Thục ánh mắt nhu tình mất dần, mặt mày từ từ trầm ngưng, bên môi nổi lên một nụ cười lạnh, sau nửa ngày đặt chén trà xuống, thấp giọng nói: "Trưởng Công chúa, Ôn Ngọc Kỳ."
————
Một bên khác, Ôn Thế Chiêu buồn bực mất tập trung, bước nhanh ra khỏi Trưởng Công chúa phủ, vừa đi vừa hỏi: "Tiểu Tường Tử, người truyền chỉ có nói xảy ra chuyện gì không?"
"Nô tài hỏi qua, người đó cũng không rõ." Trần Đồng Tường mặt ủ mày chau, đột nhiên nói: "Trời ạ, có phải Vương thượng biết được điện hạ bị thương mà còn rời cung, muốn khởi binh vấn tội a."
Tiểu Tường Tử nghĩ đến giống nàng, Ôn Thế Chiêu tức giận nói: "Ngậm cái miệng xui xẻo của ngươi lại."
"Nô tài cũng muốn câm miệng a." Trần Đồng Tường vẻ mặt đưa đám, "Còn không phải do điện hạ muốn xuất cung, lần này thì hay rồi, Vương thượng không nỡ mắng người, nhất định sẽ trách cứ nô tài chăm sóc điện hạ không chu đáo."
"Sợ cái gì, bản hoàng tử sẽ gánh." Ôn Thế Chiêu dừng một chút dư âm, Trần Đồng Tường nghe vậy còn đang định hướng Tứ hoàng tử biểu đạt cảm động đến rơi lệ, ai ngờ Tứ hoàng tử sâu xa nói: "Nếu chuyện lớn quá thì ngươi tự gánh vậy."
"Điện hạ!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT