Mã Đoan ngất ra đấy vì vướng chân vào đuôi của Thanh Hiên. Chợt đôi mắt vàng của hắn mở ra. Một con rắn to khẽ chuyển động.

- Muốn nghỉ cũng không yên ổn! Mà ai đây?

Thanh Hiên đưa mắt qua nhìn cô, hắn thấy lạ vì bỗng đâu có thứ gì đó dẫm vào đuôi của hắn. Đã vậy khi mở mắt ra thì thấy một người phụ nữ bất tỉnh.

- Cô ta tên Mã Đoan, vị hôn thê của Thượng Quan.

- Là cái tên lúc trước và cô yêu nhau sao?

Thẩm Tiêu cũng chẳng kinh ngạc mấy. Thanh Kiêu biết cô và Thượng Quan yêu nhau, thì dĩ nhiên mấy tên này phải biết. Thẩm Tiêu cầm cây chổi lau nhà rồi trở vào bên trong. Thấy Thẩm Hàn vẫn say xưa xem phim, cô quay lại nhìn về phía Thanh Hiên.

- Anh giúp tôi mang cô ta đi đâu đó đi chứ tôi không dọn được nhà.

- Đừng có mà sai ta!

Thanh Hiên trừng mắt. Giọng nói của cô chẳng khác nào sai khiến hắn cả. Từ khi sinh ra tới giờ hắn rất ghét bị người khác sai khiến. Lòng tự tôn của hắn cũng cao lắm. Bên kia, cơ thể của Thanh Viên khẽ cử động. Lúc này hắn mới mở mắt ra nhưng cũng biết vừa nãy xảy ra cái gì. Hắn biến trở lại thành người rồi từng bước đi đến phía  Mã Đoan, một tay nhấc cô ta vác lên vai.

- Ta trở về Viên động nghỉ ngơi... nhân tiện mang luôn cô ta vứt về nhà!

Thẩm Tiêu còn chưa dứt câu. Thanh Viên đã biến mất từ bao giờ. Thanh Hiên chỉ hừ một tiếng rồi lại lăn ra ngủ say. Thẩm Tiêu im lặng. Trong 4 huynh đệ bọn họ thì cô thấy Thanh Viên là người ít nói thâm trầm nhất. Nhưng có vẻ hắn lại có ý giúp cô. Nhưng tại sao? Hay lúc trước hắn cũng thích người con gái tên Kiều Như đó. Vì cô có gương mặt giống cô ấy mà Thanh Viên mới giúp cô?

Gương mặt Thẩm Tiêu có chút buồn. Cô đưa mắt nhìn vào chiếc gương lớn phía đối diện. Rốt cuộc gương mặt của cô giống cô ấy vậy sao?

Tối hôm đó, đợi cho Thẩm Hàn ngủ say. Thẩm Tiêu nhẹ nhàng mở cửa ra ban công hóng mát. Không hiểu sao đầu óc của cô bứt rứt không ngủ được.
Từng cơn gió lạnh như xát vào da thịt khiến cô càng tỉnh táo.

Bỗng đâu, một bàn tay nào đó từ phía sau hơi ấm truyền đến, rồi một tấm áo choàng phủ lên bờ vai của cô. Thẩm Tiêu giật mình quay người lại. Dưới ánh trăng, gương mặt của Thanh Kiêu trở lên mờ ảo mông lung. Từng đường nét góc cạnh của hắn hoàn hảo tới nỗi làm cho cô dường như nghẹt thở. Đôi tay với từng ngón thon dài nhẹ nhàng chạm nhẹ vào bờ môi của cô. Hắn ôm cô vào lòng.

Thẩm Tiêu bất giác muốn chìm trong sự ấm áp đó. Nhưng chợt cô giật mình  định đẩy hắn ra nhưng phát hiện bản thân lại không có sức lực nào. Giọng của cô có chút khó chịu.

- Tôi không phải Kiều Như đó!

- Ta biết!

Thanh Kiêu khàn khàn giọng trả lời. Mùi hương trên cơ thể của cô rất dịu nhẹ, nó khiến hắn mất cảnh giác cũng như lúc hắn nhìn vào mắt cô vật. Thanh Kiêu vốn là người thâm sâu, hắn sẽ không bao giờ để lộ điểm yếu cho bất cứ ai. Mục đích của hắn hoặc là tiêu diệt hoặc là giữ lại mãi mãi nằm trong tầm kiểm soát.

Bàn tay hắn di chuyển xuống dưới siết lấy eo cô. Thẩm Tiêu chợt rùng mình một cái. Nhưng ngay sau đó cả cơ thể của cô như mất sức lực mà dựa vào bờ ngực rắn chắc của Thanh Kiêu.

- Thẩm Tiêu! Nghe rõ đây... kể từ hôm nay cô chính là người phụ nữ của ta! Ta sẽ... hủy bỏ lời nguyền cho Thẩm Gia!

Đôi mắt của Thanh Kiêu sâu hút. Hắn cúi đầu xuống áp môi lên đôi môi mỏng của cô. Một tay giữ chặt eo, một tay ép sát gáy khiến cô không thể chối từ. Lại là lần thứ 3 cô bị cưỡng hôn. Thẩm Tiêu muốn chống cự lắm nhưng cơ thể không hiểu sao lại không nghe theo cô. Là Thanh Kiêu đang kiểm soát mọi thứ.

Tấm áo choàng trên người Thẩm Tiêu từ từ rơi xuống đất. Thanh Kiêu thuận tiện nhấc cơ thể cô lên ngồi trên thành lan can. Hiện tại cô đang ngồi trên tầng 3 của biệt thự. Nếu Thanh Kiêu buông tay chắc chắn cô sẽ rơi xuống bên dưới. Chính vì vậy mà Thẩm Tiêu chỉ còn cách đưa tay vòng qua ôm lấy cổ của hắn làm trụ vững.

Đêm nay... cô sẽ không thoát nổi...

[ Thông báo: Chap sau có H]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play