Edit: YuYuan
Beta: Bắp
Nhận xong cuộc gọi, Trương Mục ngồi thẩn thờ trong hai phút, sau đó rửa mặt, cố gắng giữ bình tĩnh chuẩn bị thu dọn đồ đi xin nghỉ.
Tổng giám đốc rất dễ nói chuyện, mấy quản lí cấp cao khác đều biết thân phận của Trương Mục do đó vô cùng khoan dung với chuyện Trương Mục xin nghỉ, cũng chỉ hỏi một ít chứ không hỏi nhiều, cậu muốn nghỉ bao lâu cũng được miễn tới khi đi làm trở lại tự tới trả phép là được rồi.
Bình thường Trương Mục ít khi xin nghỉ, làm việc vất vả mãi cuối cùng cũng được hưởng chút đặc quyền, nhưng đặc quyền lần này cũng toàn cay đắng, buồn tủi.
Cậu vừa mới ra khỏi công ty, còn định gọi điện cho Tiêu Tiên thì đúng lúc Tiêu Tiên gọi tới.
Điện thoại Trương Mục mới kết nối tới đã nghe Tiêu lo lắng hỏi: "Em xin nghỉ? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng nói của Tiêu Tiên dịu dàng nhanh chóng xoa dịu được đáy lòng nôn nao của Trương Mục.
"Ừm." Trương Mục không muốn giả vờ bình tĩnh trước mặt Tiêu Tiên, sự bất lực và hoảng loạn trong lòng cậu lúc này lộ rõ:"Mẹ em vừa mới gọi điện, nói rằng có một khối u trong bụng cha em, ông vẫn phải nằm viện đợi xét nghiệm xem là khối u ác tính hay lành tính. Tiêu ca, em rất sợ. Lỡ như đó là khối u ác tính thì phải làm sao? Em vừa mới khuyên mẹ bình tĩnh, đừng suy nghĩ tiêu cực quá. Vậy mà bản thân em còn không bình tĩnh nổi."
Tiêu Tiên cực kì sốc, mất vài giây mới lo lắng hỏi: "Em muốn về nhà sao? Có cần anh đưa về không?"
"Không cần, để em tự đi được rồi, em thật sự rất nhớ anh, rất muốn anh đi cùng." Trương Mục khổ sở nói: "Nhưng cha vẫn không chịu chấp nhận em, em sợ làm ông ấy kích động, ảnh hưởng xấu tới bệnh tình."
Tiêu Tiên không nghĩ nhiều, lập tức tán thành nói:"Ừm, được rồi, bây giờ tâm trạng mới là thứ quan trọng nhất, em đừng quá lo lắng, nhớ chú ý thân thể một chút, mọi người chờ kết quả xét nghiệm trước rồi hẳn nói, chưa chắc đã như em nghĩ, biết không?"
Sau đó Tiêu Tiên an ủi cậu thêm vài lần, giống như đưa thuốc trợ tim cho Trương Mục, nói là bây giờ chưa xác định được bệnh tình, nên tỷ lệ cao là lành tính, lại nói nếu thật sự có chuyện không may, thì với nền y học phát triển bây giờ, tỷ lệ chữa khỏi rất cao, khuyên Trương Mục đừng lo lắng quá độ, điều quan trọng nhất lúc này là giữ cho cha cậu tinh thần tích cực, phối hợp tốt trị liệu.
Trương Mục nghe xong thả lỏng tâm trạng vài phần, cũng không nôn nóng, sốt sắng như ban nãy.
"Anh đặt vé trước giúp em, em đến đó chờ đi, anh nhờ chú Trần thu xếp quần áo rồi gửi qua cho em." Tiêu Tiên sắp xếp mọi thứ ổn thoả nói tiếp: "Nếu đã xuống máy bay thì hãy gửi tin nhắn cho anh, lỡ như xảy ra chuyện gì, hoặc có kết quả xấu thì hãy nói với anh đầu tiên. Cũng đừng gạt anh, anh sẽ luôn cùng em đối mặt với mọi thứ. Nếu em cần anh, anh sẽ đến bên cạnh em nhanh nhất có thể, nhé?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.