Edit: Thiên Trường
Beta: LinYuan, Aimée, Tuyết Tuyết
Ngoài cửa sổ ánh nắng nóng cháy như muốn thiêu rụi tất cả, nhưng bên trong phòng lại được kéo rèm chặt chẽ, tạo ra một không gian hiu quạnh tiêu điều, lạnh lẽo đến phát run.
Tiêu Gia Hữu nhìn mặt Trương Mục đầy sát khí, hắn cảm giác được lời của cậu không phải là nói suông, ánh mắt kia hoàn toàn muốn đem hắn băm thành nhiều mảnh.
“Trương Mục, anh đừng kích động.” Tiêu Gia Hữu quen sống bừa bãi, không muốn cứ như vậy mà chết, vội vàng lên tiếng hòng cứu vớt cái mạng nhỏ của mình: “Anh bình tĩnh nghe em giải thích, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu…”
Trương Mục lạnh lùng liếc hai người, cười khẩy: “Giải thích? Giải thích hai người không hề làm gì cả, chỉ là cởi quần áo giao lưu tình cảm với nhau sao? Cậu thật sự xem tôi là một đứa ngốc sao?”
“…” Tiêu Gia Hữu di chuyển đến mép giường, luống cuống mặc quần áo: “Vậy anh cũng không thể giết người, giết người là phạm pháp. Hơn nữa anh không cho em làm anh, sao em không thể làm với người khác? Em với anh không kết hôn, em làm với ai là tự do của em, không cần anh quản.”
Trương Mục cắn răng: “Tôi muốn tốt cho cậu, sinh nhật 18 tuổi của cậu mới qua chưa đến một tháng.”
Mặt Tiêu Gia Hữu tỏ vẻ khó tin: “Bây giờ là thời đại nào rồi? Sao anh vẫn còn giữ cái suy nghĩ cổ hủ đó? Em thực sự chịu đựng anh đủ lắm rồi.”
“Cậu chịu đựng tôi đủ rồi?” Sát khí trên mặt Trương Mục chớp mắt tăng vọt, tay cầm gậy bóng chày mạnh mẽ đập xuống.
Tiêu Gia Hữu không kịp phản ứng, may mắn Lâm Thần bên cạnh nhanh chóng lôi một cái, hắn mới không bị cây gậy bóng chày muốn đòi mạng kia đập trúng. Gậy sượt qua mặt Tiêu Gia Hữu, đập trúng lọ hoa bày trên bàn, cái lọ chớp mắt vỡ ra từng mảnh không còn nguyên vẹn.
Tiêu Gia Hữu sợ mất hồn, tức giận: “Anh thật sự muốn đánh tôi?”
Trương Mục trầm giọng: “Tôi trông giống như đang đùa sao?”
Tiêu Gia Hữu hít sâu một hơi, nghĩ tới hậu quả khi bị gậy bóng chày đập trúng, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn vừa muốn nói gì đó, lại bị Lâm Thần giành nói trước. Lâm Thần miễn cưỡng mặc quần, trên người đầy dấu hôn, có thể thấy tình huống “giao lưu tình cảm” vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt. Lâm Thần có thể được Tiêu Gia Hữu coi trọng, đương nhiên gương mặt không tệ. Lúc này trên mặt đầy thần sắc áy náy, thêm vài phần oan ức khiến người ta thương tiếc.
“Trương Mục, cậu đừng trách Gia Hữu, đều là lỗi của mình, là mình có lỗi với cậu.” Vóc người Lâm Thần thon gầy, dáng dấp nhu nhược đáng thương, lại giống như đang cầu xin mà thấp giọng thành khẩn: “Mình cùng Gia Hữu chính là lưỡng tình tương duyệt, dù biết rất có lỗi với cậu nhưng Gia Hữu không còn thích cậu nữa, cậu cũng không thể vì ích kỉ của bản thân mà làm người khác khó chịu, mong cậu sẽ tác thành cho tụi mình.”
Tiêu Gia Hữu sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Thần sẽ nói như vậy, lập tức bị dời đi lực chú ý, không vui lên tiếng: “Anh cầu xin anh ta làm gì?”
“Lâm Thần, cậu diễn thật giỏi. Lúc trước sao tôi không phát hiện cậu có thể làm người ta buồn nôn đến vậy?” Trương Mục cười nhạo.
Trương Mục tức đến bật cười: “Tác thành cho hai người các ngươi?” Cậu rõ ràng là người bị hại, sao lại trở thành cậu hại hai người bọn họ?
Lâm Thần cúi thấp đầu, hổ thẹn: “Xin lỗi cậu, Trương Mục. Nhưng chuyện tình cảm là không thể khống chế, mình cũng không muốn như vậy. Mình thật sự rất yêu Gia Hữu. Cậu đừng đánh cậu ấy, nếu tức giận cậu hãy đánh mình, là mình có lỗi với cậu.”
Lâm Thần nói tới chân thành, thiếu chút nữa ngay cả Trương Mục cũng bị cảm động, nghĩ thầm quả nhiên là diễn viên, diễn từ trong phim diễn ra đến ngoài đời.
Lúc hai người nói chuyện thì ở bên kia điện thoại di động của Tiêu Gia Hữu vang lên. Bây giờ không phải là thời điểm nhận điện thoại nhưng tiếng chuông đặc biệt cho thấy người gọi điện đến có thân phận đặc thù. Tiêu Gia Hữu không dám trì hoãn, không hề nghĩ ngợi nhanh chóng xông tới nhận điện thoại, thần sắc nhu thuận đi mấy phần.
Quen biết Tiêu Gia Hữu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trương Mục thấy vẻ mặt này của hắn ta, nhất thời cũng đoán được người gọi tới là ai.
Quả nhiên, Tiêu Gia Hữu bắt điện thoại, ngoan ngoãn phục tùng gọi: “Cha.”
Tiêu Gia Hữu là con trai độc nhất của chủ xí nghiệp Tiêu thị tiếng tăm lừng lẫy, cậu ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha mình. Trước mặt cha, hắn luôn giả vờ ngoan ngoãn, nói dối đến mức mặt không đỏ tim không run.
“—— cha trở về nước? Vậy con lập tức đến sân bay đón cha!” Tiêu Gia Hữu mặt đầy mừng rỡ, ngừng một chút liền lộ ra mất mác: “Cha có người đón rồi sao… Vâng, con đang ở trường học, hiện tại vừa vặn không có tiết. Vậy tối cha về nhà sao? Cha muốn ăn gì? Con nói lại với dì…”
Còn chưa nói hết, điện thoại di động đột nhiên bị Trương Mục cướp lấy, tắt cuộc gọi.
Tiêu Gia Hữu sửng sốt một lúc mới phản ứng được, trợn mắt lên, nhìn Trương Mục, nôn nóng như mộ tổ tiên vừa bị người ta đào lên, mặt đầy tức giận: “Anh dám cúp điện thoại của cha tôi? Đó là điện thoại của cha tôi! Anh điên rồi sao?”
Tiêu Gia Hữu rất sợ cha, xưng hô đều là kính ngữ. Trương Mục tuy rằng không thể lý giải, bất quá cậu lại rất biết cách làm thế nào khiến Tiêu Gia Hữu vừa khó chịu vừa sợ hãi. Trương Mục lạnh lùng nói: “Đó là cha cậu không phải cha tôi.”
“Thôi xong, tôi dám cúp điện thoại của cha, ông ấy... ông ấy nhất định sẽ đánh chết tôi…” Tiêu Gia Hữu lải nhải như cá mắc cạn.
Trương Mục không muốn tiếp tục nói nhảm với bọn họ, trực tiếp đánh một quyền lên mặt Tiêu Gia Hữu: “Cha cậu có thể đánh chết cậu hay không thì chưa biết, nhưng bây giờ cậu nhất định phải chết.”
Tiêu Gia Hữu bị đánh tới luống cuống, cộng thêm kích thích khi bị cúp điện thoại, hướng Trương Mục vồ tới: “Anh dám đánh tôi?! Anh lại dám đánh tôi! Anh cho rằng anh là ai? Trương Mục, tôi chỉ là chơi đùa với anh, anh lại xem là thật? Anh thật sự cho rằng tôi muốn sống với anh cả đời? Sao anh lại ngây thơ đến thế! Đúng, tôi đã sớm chịu đựng anh đủ rồi, anh cho rằng anh là mẹ tôi sao? Hết quản tôi thế này lại quản tôi thế kia, tôi cùng với anh thực sự quá vô vị, đôi khi tôi còn tưởng tôi tìm cho mình một người mẹ…”
Tình cảm chân thành của Trương Mục rốt cuộc lại đem cho một con cẩu ăn hết, cậu tức giận đến đỏ mắt, đem Tiêu Gia Hữu đánh thành đầu heo. Lâm Thần có lòng muốn khuyên can nhưng hai người đánh nhau thực sự quá kịch liệt, y cuối cùng vẫn không dám tới gần. Khuôn mặt này của y rất đáng giá, ngày mai còn có một chương trình cần ghi hình, không thể tùy tiện để bị thương.
Đánh người xong, Trương Mục quay đầu bước đi, ra đến cửa thuận tay ném chìa khóa vào thùng rác. Cậu hoảng hốt ra khỏi tiểu khu, bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt,thấy hơi choáng váng. Trương Mục không dừng bước, ngơ ngơ ngác ngác đi thật xa, chợt thấy trong lòng ngột ngạt đến phát hoảng, vừa uất ức vừa khó chịu. Cậu lấy điện thoại di động, nhịn không được muốn gọi điện thoại cho mẹ, đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh báo đối phương đã tắt máy. Lúc này cậu mới nhớ ra, trước đây không lâu, lúc cậu come out với cha mẹ, họ đã giận dữ đuổi cậu ra khỏi nhà.
Chuyện này nhắc đến cũng khéo. Mấy ngày trước, cha mẹ Trương Mục nhớ con trai, không báo trước mà bất ngờ tới thăm, muốn cho cậu niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới lại vừa vặn gặp được Trương Mục cùng Tiêu Gia Hữu, hai người lúc đó cử chỉ khá là thân mật, đôi bên đột nhiên gặp nhau đều ngây ngẩn cả người.
Trương Mục nhanh chóng gọi cha mẹ, để Tiêu Gia Hữu đi trước, mang họ cùng cậu trở về nhà. Hai người hỏi cậu có quan hệ gì với người kia, Trương Mục cũng không phủ nhận, nói Tiêu Gia Hữu là bạn trai cậu, quen nhau đã được một khoảng thời gian.
Cha Trương Mục là một giáo sư có tiếng, hơn nửa đời đều là giáo dục học sinh, tại thị trấn nơi ông ở, cũng là một nhân vật được tôn kính. Với ông, quan trọng nhất chính là mặt mũi, sao có thể chấp nhận con trai mình có quan hệ như vậy với một nam nhân khác? Ông trực tiếp yêu cầu Trương Mục lập tức kết thúc với Tiêu Gia Hữu, bọn họ sẽ giới thiệu cho cậu một nữ nhân vừa ưu tú vừa thích hợp.
Trương Mục đương nhiên không muốn, cậu cùng Tiêu Gia Hữu tình cảm đang tốt đẹp, vì thế mà cùng cha ầm ĩ một trận. Cha cậu tức đến nổ phổi, nói nếu Trương Mục không chia tay với Tiêu Gia Hữu thì đừng nhận người cha này, ông không có đứa con làm người khác mất mặt như thế, bảo sau này Trương Mục đừng trở về nhà nữa. Mẹ cậu muốn khuyên cũng không khuyên nổi, bị cha cậu kéo người rời đi, hai người đường xa tới đây, một ngụm nước cũng chưa uống đã bỏ đi.
Trương Mục cũng không bị đả kích quá nhiều, cậu bản thân trời sinh là gay, không có cách nào thay đổi, cho dù không cùng Tiêu Gia Hữu, cũng sẽ cùng người khác. Bất quá nghĩ lại, mình lại vì người như Tiêu Gia Hữu mà cùng ba mẹ nháo một trận, còn bị đuổi ra khỏi nhà, thật không cam lòng. Thời điểm động thủ đánh hắn ta, những câu Tiêu Gia Hữu đã nói kia vẫn còn vang vọng bên tai, Trương Mục nghĩ lúc đó thực sự cậu mắt mù mới bị Tiêu Gia Hữu lừa gạt, cảm thấy hắn ta thật lòng có tình cảm với cậu. Còn Lâm Thần, ban đầu là cậu giới thiệu với Tiêu Gia Hữu, ý muốn Tiêu Gia Hữu nâng đỡ Lâm Thần một chút, không nghĩ tới hai người này giúp tới kéo nhau lên giường.
Trương Mục đi tới quảng trường, lúc này mới nhớ ra xe vẫn còn để ở Lộc Cảng, vừa rồi tức đến đánh mất lý trí, ngay cả xe cũng quên. Cậu đứng ở một góc mờ mịt, đi một hồi tới eo mỏi chân đau, cũng chẳng còn tâm tình quay lại lấy xe, thấy bên cạnh có bóng râm mát mẻ, không thèm kiêng kị hình tượng, ngồi xuống nghỉ tại chỗ.
…
Thành phố A vẫn phồn hoa như trước, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, xe cộ không ngừng di chuyển. Đặc biệt vào thời điểm tan tầm đều là kẹt xe đến không thể động đậy, nhìn từ xa tựa như một con rồng muôn kiểu uốn lượn.
Tổng tài tập đoàn Tiêu Đằng, Sở Nhĩ Sâm tự mình đến sân bay đón Tiêu Tiên, làm tài xế cho anh mà không có một chút oán hận, trái lại mặt đầy ý cười: “Cuối cùng cậu cũng chịu về nước, muốn gặp cậu một lần cũng dễ hơn. Lần này dự định ở lại bao lâu?”
Hắn ta vừa hỏi vừa nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Tiên. Tiêu Tiên ngồi ở vị trí cạnh tài xế, sống lưng kiên cường, một thân âu phục màu xám khói xa xỉ đắt giá. Khuôn mặt lạnh lùng khí phách, góc cạnh như dao khắc, trên mặt đều không có biểu tình gì, lộ ra khí thế không giận tự uy, khiến người khác không dám phạm lỗi trước mặt anh.
“Không chắc.” Tiêu Tiên ngữ khí trầm thấp, quý chữ như vàng: “Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Sở Nhĩ Sâm nghe vậy tùy ý nói: “Phải nghỉ ngơi chứ, cậu là lão bản cậu toàn quyền định đoạt. Tôi thấy cậu cũng nên nghỉ phép, cậu không phải máy móc, phải có chút thời gian để làm việc mình thích.”
Hắn ta dừng một chút, hỏi tiếp: “Vậy cậu tính đi đâu nghỉ phép?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ đến.” Tiêu Tiên nói.
Sở Nhĩ Sâm cười gật đầu: “Ừ, vậy cậu cứ từ từ nghĩ, muốn nghỉ bao lâu thì cứ nghỉ bấy lâu.”
Kẻ cuồng công tác như Tiêu Tiên chủ động xin nghỉ phép khiến Sở Nhĩ Sâm hết sức bất ngờ, sợ Tiêu Tiên mệt nhọc quá độ, liên tục đáp ứng. Nhìn bên ngoài Tiêu Đằng do Sở Nhĩ Sâm phụ trách nhưng thực chất người sau lưng khống chế, nắm giữ nhiều cổ phần nhất lại là Tiêu Tiên. Tiêu Tiên cũng là nhà kỹ thuật chủ lực của Tiêu Đằng, có thể nói nếu không có Tiêu Tiên thì sẽ không có Tiêu Đằng bây giờ. Mặc dù trời cho Tiêu Tiên có năng lực siêu phàm nhưng cuộc sống của anh cũng quá mức thanh tâm quả dục, dường như xem mọi người không khác gì số liệu, đừng nói đến việc tìm đối tượng sống chung. Sở Nhĩ Sâm vừa nghĩ liền buồn, lải nhải: “Lão Tiêu, cậu như vậy không được, cậu cũng sắp sang 40 rồi, nên nhanh chóng tìm cho mình một đối tượng sống chung đi. Tìm được người thích hợp, mỗi đêm về nhà đều có người chờ, có cơm nóng. Phương diện này, cậu so với con trai cậu đều kém xa… Cậu có nghe thấy tôi nói không? —— cậu đang nhìn cái gì?”
Tiêu Tiên hơi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, không trả lời câu hỏi của Sở Nhĩ Sâm. Anh nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thấy một nam nhân ngồi bên lề đường. Người kia ăn mặc ngăn nắp sạch sẽ, tướng mạo tuấn mỹ nhưng cả người tràn đầy khí tức nản lòng, cực kỳ giống một con mèo được nuôi quen bỗng dưng bị đuổi đi.
Thật đáng thương. Không biết tại sao Tiêu Tiên nhịn không được nhìn người kia thêm vài lần.