Hôm nay là ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng trong một năm.

Căn nhà Phong Vũ lúc này người qua kẻ lại tấp nập, là cuối của năm cũ mà, anh đương nhiên sẽ dành thời gian ở nhà.

Ở căn biệt thự này, khi trước ngày nào cũng như ngày nào, cuối tuần hay ngày lễ đều như một. Trống trải và tĩnh lặng đến lạ.

Nhưng năm nay đã khác, sự xuất hiện của Giai Ý đã thay đổi tất cả, cô mang đến ánh sáng, niềm vui và hy vọng cho nơi này.

"Phong Vũ, giúp em treo cái này lên với!!"

Giai Ý đang tất bật dọn dẹp nhà cửa cũng như trang trí lại mọi thứ. Vì anh cho cô toàn quyền quyết định mọi thứ nên Giai Ý thoải mái thể hiện tài năng trang trí của mình.

Rèm cửa, bàn ghế,....đều được thay mới, ngay cả khu vườn ngoài kia cũng được cô mua thêm một số loại hoa mới.

Nhìn tổng thể căn biệt thự bây giờ đã có sức sống hơn hẳn. Giai Ý nhìn thành quả của mình thì vô cùng ưng ý.

Giờ ăn trưa, đã khá lâu rồi hai người chưa ngồi ăn trưa với nhau tại nhà như thế này.

"Mọi người ở đây có về quê ăn Tết không anh?"

Giai Ý cảm thấy thắc mắc, từ khi cô sống ở đây thì chưa từng thấy những người làm ở đây nghỉ lễ, cũng không thấy họ xin nghỉ phép.

"Có một số sẽ nghỉ lễ, số còn lại thì không"

"Tại sao thế?"

Phong Vũ dừng lại một chút.

"Một số chỉ còn lại cha hoặc mẹ mới về, còn lại...họ đều không còn gia đình."

Nghe đến đây cổ họng Giai Ý như nghẹn lại. Họ cũng rất giống cô, không còn gia đình để về.

"Nhưng ở đây cũng như gia đình của họ vậy, mọi người đều là người thân với nhau. Giống với em, anh chính là gia đình của em."

Giai Ý không khỏi xúc động, liền chạy qua ôm chầm lấy Phong Vũ "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã ở bên em!"

Phong Vũ vòng tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng "Ngoan, không khóc! Anh luôn ở bên em mà."

Anh lấy tay lau đi từng giọt nước mắt, nhìn cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng.

Buổi chiều, Giai Ý rảnh rỗi ngồi ở sofa, những việc quan trọng cô đều đã làm xong vào buổi sáng, Phong Vũ đang ở trong thư phòng giải quyết công việc đột xuất.

Nhìn mọi người chạy qua chạy lại bận rộn, cô không tin được rằng những người ngày ngày cười nói với cô lại mang trong mình những nỗi niềm riêng.

Nhưng ngồi nghĩ kỹ lại thì cô cảm thấy thiếu thiếu, thiếu đi một người nào đó mà cô không thể nhớ ra. Người làm ở đây rất đông, hầu như mỗi ngày cô đều nhìn thấy một gương mặt mới nên cô có vắt óc suy nghĩ cũng chẳng được gì.

Một lúc sau Phong Vũ từ trên tầng đi xuống, có chút mệt mỏi. Chắc do phải tập trung giải quyết công việc.

"Mọi người dọn xong thì có thể nghỉ làm sớm, tôi cho mọi người nghỉ phép thêm ngày mai. Mọi người gặp quản gia Phương để nhận tiền lương và tiền thưởng."

Mọi người nghe Phong Vũ nói liền rối rít cảm ơn anh.

Giai Ý thì tinh nghịch chạy đến trước mặt anh, xòe hai tay ra trước, đôi mắt lấp lánh chớp chớp nhìn Phong Vũ.

Phong Vũ nhíu mày khó hiểu "Ý gì đây??"

"Em cũng muốn nhận tiền lương và tiền thưởng!!"

Phong Vũ nghe xong thì cười khẩy, cốc vào trán cô một cái, đi ngang qua cô rồi nhàn nhạt buông ra một câu phũ phàng "Đừng có mơ!!"

Giai Ý ngơ ngác nhìn anh, sau đó là tức cười. Cô không tin được rằng anh lại có thể phũ phàng như thế.

Vì để trả thù Giai Ý từ đằng sau chạy lấy đà, nhắm thẳng lưng Phong Vũ mà tiến.

Cô nhảy phốc lên lưng anh, nhưng Phong Vũ là một người nhạy bén nên đương nhiên biết cô sẽ làm gì vì thế đã chuẩn bị sẵn. Như vậy với có thể tiếp nhận cô một cách an toàn.

"Wow! Phong Vũ, anh đỉnh thật đấy, em nhảy như vậy mà anh vẫn có thể đứng vững!" Giai Ý cảm thán đưa ngón tay cái lên trước mặt anh.

"Ở với một cô nhóc quậy như em anh cũng phải có chút kinh nghiệm chứ!

Phong Vũ vừa nói vừa cõng cô đi xuống bếp. Ở đây bây giờ hiện không còn một bóng người.

Tất cả đang tập trung ở khu nhà phía sau nơi bác quản gia đang phát tiền lương. Họ nhận tiền lương sau đó liền bàn bạc kế hoạch ăn chơi.

Họ có rủ thêm quản gia Phương nhưng ông từ chối, tuổi của ông bây giờ không còn theo kịp đám trẻ nữa rồi, chỉ có thể an tâm nghỉ ngơi tại đây thôi, cùng lắm là đi gặp mấy ông bạn già.

Tại nhà bếp, Giai Ý thấy Phong Vũ mặc tạp dề thì nghi hoặc "Anh định làm gì thế?"

"Nấu bữa tối!"

"Hả??? Anh biết nấu ăn? Có giỡn không thế?"Cô không thể tin một tổng tài như anh mà cũng có thể biết nấu ăn.

"Anh từng ở một mình khá lâu bên nước ngoài. Tài nấu ăn của anh cũng xứng tầm đầu bếp đấy. Không phải ai cũng được thưởng thức đâu, em là người đầu tiên!"

Giai Ý bây giờ thật sự rất muốn lập một tổ chức "Cuồng Phong Vũ"

"Anh có cần phải hoàn hảo thế không? Đâu nhất thiết cái gì cũng biết làm như thế chứ!! Không thể bù qua cho em được à" Giai Ý bĩu môi nói.

"Anh hoàn hảo là đủ rồi, em chỉ cần sở hữu con người hoàn hảo này là được. "

Giai Ý được anh chọc thì cười một trận đã đời.

Ở bên ngoài cánh cửa, quản gia Phương nhìn cặp đôi hạnh phúc kia mà lòng cũng nhẹ đi phần nào.

Từ ngày Giai Ý vào sống ở đây thì Phong Vũ thay đổi rất nhiều. Anh không còn vẻ mặt u ám sắc lạnh mà thay vào đó là khuân mặt dễ chịu hơn nhiều.

Anh cũng dành thời gian nhiều hơn cho công việc làm ăn lương thiện hơn là con đường đen tối như trước kia. Nói là giảm nhưng cũng chỉ bớt đi một phần nhỏ. Phong Vũ vẫn thường lén Giai Ý đi làm những việc nguy hiểm.

Nhưng ông biết anh không thể từ bỏ con đường hắc đạo này, anh đã ở trong đó quá lâu rồi. Chỉ mong rằng khi Giai Ý biết được sự thật sẽ có thể chấp nhận con người anh, có thể tiếp tục bên anh.

Ông biết rõ Phong Vũ, nếu anh yêu ai thì sẽ chỉ có một, sẽ chỉ dành cho người đó những điều tốt nhất. Nhưng nếu người đó vì bất kỳ lý do gì mà rời xa anh, thì anh sẽ dùng mọi cách giữ người đó bên mình, cho dù bằng cách thức cực đoan nhất.

Ông không mong sẽ xảy ra một kết cục xấu và không đáng có.

Trên bàn ăn bây giờ toàn là những món ăn cô thích. Trước mặt hai người còn có hai phần Beefsteak, đây là lần đầu cô được ăn chúng.

Không có nến, không có hoa đắt tiền mà chỉ có những bông hoa hồng Giai Ý tự tay trồng và tự tay cắm vào bình hoa, cũng không có những bản nhạc du dương, lãng mạn.

Nhưng chỉ cần có hai trái tim chung nhịp đập là đã quá đủ.

"Chúng ta ăn thôi!"

"Mời Phong phu phân thưởng thức bữa tối! "

Phong Vũ mời cô dùng nữa tối một cách trịnh trọng. Giai Ý thì cũng rất ra dáng, cảm ơn sau đó là dùng bữa.

Nhưng nhìn món Beefsteak trước mắt khiến Giai Ý cười như khóc. Trước giờ cô có dùng đồ Tây bao giờ đâu, cặp dao nĩa bên cạnh đối với cô thật sự rất vô dụng.

Hai tay cầm dao và nĩa, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào đĩa Beefsteak, cố gắng tìm cách ăn hợp lý thì cái đĩa trước mặt cô di chuyển khỏi tầm mắt, thay vào đó là một đĩa thịt khác đã được cắt sẵn.

"Cho em đấy!"

"Xin lỗi! Lớn thế này mà còn không hết cách ăn đồ Tây. Em sẽ học cách sử dụng những thứ này." Giai Ý cảm thấy không biết giấu mặt đi đâu.

"Không cần phải như vậy, mình anh biết là được rồi, anh sẽ làm tất cả cho em, em chỉ cần ăn là được."

"Được! Anh thật là tốt! Vậy em ăn đây!

Thịt đã được cắt sẵn, bây giờ chỉ cần xiên thịt và đưa lên miệng. Việc này Giai Ý làm rất thuần thục, không cần phải học thêm.

"Ưmmmm...Ngon quá đi! Công nhận anh làm đồ ăn ngon thật đấy!!! 100 điểm"

"Vậy ăn nhiều vào!"

Phong Vũ thuộc dạng người không thích những lời nịnh bợ, nhưng với Giai Ý thì những lời khen ấy rất có giá trị. Nhìn cô ăn ngon anh cũng vui.

Bữa tối đơn giản của Phong Vũ và Giai Ý vào đêm Giao Thừa diễn ra vô cùng vui vẻ và ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play