Lục cung vô chủ, mọi sự lớn nhỏ đều phải qua tay Huệ phi. Nghe tin Ninh Tiệp Dư bị thương, Huệ phi lập tức sai người thỉnh thái y, lại dò hỏi tường tận tình hình. Biết rằng thương thế không nặng, nàng mới yên tâm.
Thái y mau chóng đến thăm, thấy vết thương chỉ là ngoài da, liền băng bó qua loa, cũng không kê thêm thuốc.
Thái y nói:
“Dược trị nội thương, với ngoại thương thế này tác dụng không lớn, người chớ lo.”
Ninh Anh cười nhạt, lắc tay vài cái:
“Không đau nữa, ngươi xem. Chỉ là xước da, không tổn thương đến gân cốt.”
Hồng Tang đành tự an ủi:
“Chủ tử từng chắn tên, mất cả một mảng thịt, sau cũng khỏi hẳn. Lần này chỉ là vết trầy, chắc hẳn không lâu sẽ lành.”
Nhớ lại ngày ấy, Ninh Anh vì cứu hoàng thượng mà máu đầm đìa, để lại một vết sẹo. Nếu có thể quay lại, nàng chắc chắn không dại dột chắn tên, để đến nỗi mang dấu tích chẳng thể mờ.
Hôm sau, Huệ phi thân hành đến yết kiến Thái Hậu, cúi đầu bẩm báo:
“... Là tần thiếp không chu toàn. Đáng lý phải sai người chuẩn bị thêm đèn, để đường xá sáng sủa hơn, sẽ không để Ninh Tiệp Dư bị ngã đến thương tay. Là tần thiếp thất trách.”
Thái Hậu nhẹ giọng an ủi:
“Sao có thể trách ngươi? Việc này xảy ra khi các nàng rời khỏi Chuế Hà cung, chẳng liên quan đến ngươi.”
Huệ phi vẫn cúi đầu, áy náy nói:
“Thái Hậu nương nương yêu thích tiếng đàn của Ninh Tiệp Dư, nay nàng bị thương, chỉ e khó lòng cầm khúc. Dẫu nói thế nào, cũng là lỗi của tần thiếp...”
Thái Hậu phất tay cười:
“Nếu cần truy cứu, vậy cũng là lỗi của ta. Ta mới là người sai ngươi mở tiệc.”
Huệ phi giật mình, vội nói:
“Không không, tần thiếp không có ý đó!”
Thái Hậu ôn tồn bảo:
“Vậy ngươi cũng đừng quá tự trách. Chuyện nhỏ nhặt như thế, hà tất để trong lòng? Thái y đã nói, chẳng qua một tháng là lành, ngươi cứ yên tâm. Nay cả hậu cung nhờ ngươi quán xuyến, việc lớn nhỏ chẳng thiếu, nếu việc nào ngươi cũng tự trách, chẳng phải mệt mỏi lắm ư? Thôi, lui về nghỉ ngơi đi, tối qua chắc ngươi cũng không ngủ yên.”
Huệ phi nghe vậy, đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu lạy tạ rồi lui ra.
Khương ma ma cung kính dâng món ăn lên Thái Hậu.
Thái Hậu dùng đũa gắp một miếng vịt hấp, khẽ nhíu mày, thong thả hỏi:
“Ninh Tiệp Dư thật là tự mình ngã sao?”
Khương ma ma lặng lẽ cúi đầu, không nói lời nào
Hầu trong cung hơn bốn mươi năm, việc gì chưa từng gặp, bà không tin Ninh Tiệp Dư lại vô ý té ngã. Nhưng muốn tra ra kẻ chủ mưu e không dễ dàng. Nhìn cục diện, Ninh Tiệp Dư hẳn là người thông minh, chọn cách nhịn nhục cho qua. Nếu nàng làm lớn chuyện, chỉ sợ cuối cùng vừa không được lợi ích, lại còn làm mất chút tình cảm Thái Hậu dành cho nàng.
Gần Tết Nguyên Đán, Trừng Thụy Đình cuối cùng đã sửa xong. Tần Huyền Mục trở về Văn Đức Điện.
Ngày ấy, hắn đến thỉnh an Thái Hậu. Thái Hậu đang sai cung nữ chuẩn bị cho lễ tết, bày trí hoa tươi lên những cành cây trụi lá, mỗi cung điện đều thêm mười hai ngọn đèn sừng dê, để đêm giao thừa, cả cấm cung rực sáng như ban ngày.
Việc này hao tiền tốn của, nhưng Tần Huyền Mục chỉ lẳng lặng nhìn, không ngăn cản.
“Mẫu hậu bận rộn, nhi thần không dám quấy rầy.” Hắn khẽ cúi đầu, định rời đi.
Thái Hậu nhìn hắn, nhẹ giọng trách:
“Ngươi không thể nghỉ một lát sao?”
“Chính vì lễ tết đang đến gần, nên nhi thần muốn giải quyết hết công việc trước năm mới, để có thể hầu mẫu hậu thêm chu đáo.”
Thái Hậu nghe vậy, ngẩn người giây lát, rồi đáp:
“Thôi vậy, không giữ ngươi. Đợi Ninh Tiệp Dư lành thương, có thể đến đây dâng một khúc đàn vui.”
Nhắc đến Ninh Tiệp Dư, Tần Huyền Mục khẽ dừng bước, ánh mắt thoáng trầm ngâm. Hắn lập tức hiểu ý Thái Hậu nhưng không tỏ ra gì, chỉ nhớ lại dáng vẻ dịu dàng của nữ tử khi gảy đàn, liền hỏi:
“Nàng bị thương ở đâu?”
Bọn hầu cận đều biết Tần Huyền Mục không quan tâm đến hậu cung, nên chẳng ai báo việc này cho hắn.
Thái Hậu khẽ thở dài, nói:
“Bị thương ở tay, tạm thời không thể đánh đàn.”
“Xảy ra khi nào?”
“Vài ngày trước, sau yến hội mừng sinh nhật Huệ Phi, nàng trượt ngã.”
Tần Huyền Mục chỉ thản nhiên đáp:
“Vậy chờ nàng lành hẳn rồi lại đến dâng khúc cho mẫu hậu.”
Lời nói nhẹ nhàng, không nói thêm nửa câu dư thừa.
Thái Hậu ngước mắt nhìn hắn, lòng không khỏi tức giận. Nàng nhắc đến Huệ Phi, nhắc đến Ninh Tiệp Dư, chỉ mong hắn bày ra chút quan tâm, dù chỉ một ánh mắt, một lời hỏi han. Thế nhưng, hắn chỉ buông đúng một câu rồi lẳng lặng muốn rời đi?
“Huyền Nhi…”
“Nếu mẫu hậu không còn điều gì căn dặn, nhi thần xin cáo lui.”
Nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần, Thái hậu nặng nề mà thở dài, quay đầu bảo Khương ma ma:
“Cứ thế này mãi, hắn chớ trách ta thay hắn tuyển phi! Ta không chỉ chọn vài ba người, mà sẽ chọn hẳn hai mươi, không, một trăm người tiến cung!”
Khương ma ma nghe vậy, chỉ biết dở khóc dở cười.
Tần Huyền Mục trở về Văn Đức Điện, ngồi phê duyệt tấu chương suốt nửa ngày.
Vai lưng dần cảm thấy mỏi mệt, hắn đứng lên vươn người, rồi thong thả dạo bước trong điện.
Gần đó, một chậu mặc lan cao ngất, cành lá xum xuê, khiến người nhìn không khỏi ngợi khen. Hắn dừng bước ngắm nhìn, chợt phát hiện hai lá trên cùng dường như đã nhuốm một màu nâu nhàn nhạt.
Rõ ràng ngày hôm qua còn không như vậy...
“Đây hẳn là diệp khô bệnh,”
Tần Huyền Mục thầm đoán. Kiến thức xưa nay chưa từng sai khiến hắn lập tức nhớ đến quyển Chu thị lan phổ lần trước vô tình mang về. Hắn tìm kiếm, lần theo ký ức lật đúng trang ấy, quả nhiên, sách viết rõ về bệnh này: hễ trên lá xuất hiện sắc nâu, ắt là rễ cây đã gặp vấn đề.
Vậy phải xử lý thế nào?
Hắn tò mò lật tiếp, lại một lần nhìn thấy lời Ninh Anh viết: “Lập tức cắt bỏ lá bệnh, thay mới đất sạch, đưa chậu lan ra nơi thông thoáng, tuyệt đối không được trì hoãn.”
Xem ra nàng cũng từng gặp qua bệnh này. Tần Huyền Mục bất giác mỉm cười, đoạn truyền Bách Thanh gọi thái giám quản sự Lữ Đức Sơ từ tư uyển cục đến.
“Trẫm thấy chậu lan này dường như mắc phải diệp khô bệnh. Ngươi xem thử, có đúng không?”
Lữ Đức Sơ cúi người nhìn kỹ, rồi vội nói: “Hoàng Thượng quả nhiên tinh tường, chỉ liếc mắt đã nhận ra.”
“Ngươi định xử lý ra sao?”
“Hồi Hoàng Thượng, diệp khô bệnh cần phải cắt bỏ lá hỏng, rồi thay đất mới.”
“Không cần thông gió sao?”
Lữ Đức Sơ ngẩn người, thầm nghĩ: Hoàng Thượng chẳng lẽ chưa mỏi mệt vì phê tấu chương mà còn chăm chú đọc cả sách dưỡng lan? Hắn lập tức cung kính đáp:
“Nếu có thể thông gió thì càng tốt, song chậu lan được đặt trong điện ắt không thể sánh bằng để ngoài trời.”
Tần Huyền Mục gật đầu, chỉ nói:
“Ngươi lui xuống đi.”